Mất hết cả ngày, mới thu dọn được một nửa, đến giờ ăn cơm chiều, má Ngô mới trở về viện Dịch Thiên Phàm, để đến phòng bếp bắt đầu chuẩn bị bữa tối.

Vào cửa, Thu Tử Hàn đang ngồi thu dọn quần áo, bụng to không cong người được, cũng chỉ có thể đặt bên cạnh. Nghe tiếng bước chân, ngẩng đầu thì thấy, cười nói, "Má Ngô đã trở lại? Bên kia thu dọn thế nào?"

"Còn phải hai ngày nữa, đồ vật rất nhiều." Má Ngô đi qua, muốn hỗ trợ.

"Ta tự làm là được." Thu Tử Hàn xua xua tay, "Thiên phàm nói buổi tối trở về ăn cơm, kêu phòng bếp làm thêm hai món hắn thích đi, khẳng định làm cả ngày mệt muốn chết rồi."

"Được, ta đi liền." Má Ngô ngừng tay, ứng thanh, nhưng lại đứng không nhúc nhích, thần sắc do dự.

"Sao vậy?" Thu Tử Hàn thấy má Ngô không nhúc nhích, nhìn qua, "Má Ngô...... còn có việc sao?"

Má Ngô đắng đo một lát, cuối cùng vẫn quyết định nói ra, vì dù sao theo quy củ, nội trạch là do chính phòng phu nhân định đoạt, mà thiếp thất có thai, phu nhân hẳn nên biết.

"Hôm nay ta đi chỗ di nương...... phát hiện một việc." Má Ngô nhìn bụng Thu Tử Hàn, trong lòng có chút khó chịu.

"Phát hiện cái gì?" Thu Tử Hàn đang xếp quần áo không ngừng, thuận miệng hỏi.

"...... Di nương chắc là...... có hỉ."

"Cái gì?" Thu Tử Hàn dừng lại, sửng sốt, sau một lúc lâu mới nói, "Xác...... xác định sao?"

"Hẳn là vậy, thiếu phu nhân có thể thỉnh đại phu đến nhìn xem." Má Ngô cẩn thận quan sát sắc mặt Thu Tử Hàn, nghĩ xem có thể an ủi như thế nào.

Thu Tử Hàn trầm mặc hồi lâu, thở dài, "Được...... má Ngô hãy đi phòng bếp chuẩn bị bữa tối đi, ta...... kêu An Quý đi thỉnh đại phu đến."

"thiếu phu nhân...... Ngươi...... không có việc gì chứ?" Má Ngô thấy sắc mặt Thu Tử Hàn không tốt, khuyên nhủ, "Di nương dù sao cũng đã vào cửa, việc sinh con cho Dịch gia...... cũng là việc hỉ...... thiếu phu nhân không cần quá khổ sở, thân mình quan trọng."

"Ta......hiểu." Thu Tử Hàn nhẹ nhàng xoa bụng mình, chỉ cảm thấy trong lòng phát khổ, "Ngươi đi đi...... ta...... ta không có việc gì, một lát thì tốt thôi."

Má Ngô không yên tâm, lại dặn dò vài câu, lúc này mới vội vàng đi phòng bếp.

Dịch Thiên Phàm trên đường trở về mua chút đồ ăn vặt mà Thu Tử Hàn thích, nghĩ đến phu nhân nhà mình đang chờ mình, cảm thấy trong lòng ấm áp, thúc giục xe ngựa chạy nhanh lên.

Đến cửa Dịch phủ, xuống xe ngựa, vừa đúng lúc gặp An Quý mang theo một người từ cửa hông đi vào phủ.

"An Quý." Dịch Thiên Phàm gọi người lại, "Người kia là ai?"

"Đây là đại phu mà thiếu phu nhân kêu ta thỉnh đến." An Quý quay đầu nhìn thiếu gia nhà mình, liền dừng bước chân, đáp.

"Đại phu?" Dịch Thiên Phàm vừa nghe liền khẩn trương, "Tử Hàn không thoải mái sao? Vì sao thỉnh đại phu?" Vừa nói, vừa chạy nhanh đến viện của mình, "Thiếu phu nhân không thoải mái sao không báo cho ta biết trở về?"

An Quý còn chưa kịp trả lời, Dịch Thiên Phàm cũng đã đi xa, không còn cách nào chỉ có thể mang người chạy theo.

"Tử Hàn!" Dịch Thiên Phàm vài bước đi vào phòng ngủ, đẩy cửa, thấy Thu Tử Hàn đang ngồi ở cạnh giường, nghe thấy có người kêu mình, ngẩng đầu lên, thần sắc hơi giật mình, khóe mắt còn có chút đỏ lên.

"Không thoải mái sao?" Dịch Thiên Phàm bước nhanh đến ngồi xổm trước mặt y, cầm tay Thu Tử Hàn, "Nơi nào không thoải mái? Sao tay lại lạnh như vậy?"

Được bàn tay ấm áp cầm lấy, Thu Tử Hàn mới hồi phục tinh thần lại, nhìn mắt Dịch Thiên Phàm, trong lòng càng thêm phát đâu, "Thiên Phàm...... ngươi, ngươi đã trở lại......"

"Làm sao vậy?" Dịch Thiên Phàm nhíu mày, xoa bụng Thu Tử Hàn, "Hài tử nháo ngươi sao?"

Thu Tử Hàn lắc đầu, không nói lời nào.

"An Quý, mau kêu đại phu đến bắt mạch cho thiếu phu nhân." Dịch Thiên Phàm càng thêm lo lắng, nhớ đến đại phu đã tới, vội vàng quay đầu kêu An Quý dẫn người lại đây.

Thu Tử Hàn ngẩng đầu, "Không, không phải ta, là, là di nương...... kêu đại phu, đi xem di nương."

"Thẩm Liên?" Dịch Thiên Phàm kỳ quái nhìn An Quý, "Nàng bị bệnh sao?"

An Quý cúi đầu không dám đáp.

Dịch Thiên Phàm lại nhìn Thu Tử Hàn, ôn nhu dỗ nói, "Rốt cuộc làm sao vậy? Trong lòng có việc thì nói ra, bằng không nhìn ngươi khổ sở, ta cũng không chịu nổi." Dịch Thiên Phàm hiện tại không thể chịu nổi nhất là khi nhìn thấy Thu Tử Hàn thương tâm khổ sở, vừa rồi vào nhà nhìn thấy người này thất hồn lạc phách, trong lòng dường như bị ai chém một đao, đau lắm, đến bây giờ còn chưa hoãn lại.

"Di nương...... chắc là có hỉ." Thu Tử Hàn cúi đầu, âm thanh rầu rĩ, "Ngươi đi xem nàng đi, chắc đã ba tháng...... là thời điểm khó chịu, cũng là lúc......cần người bên cạnh làm bạn."

"Cái gì?" Dịch Thiên Phàm mở to hai mắt, âm thanh đều lớn vài phần, "Thẩm Liên mang thai?!"

Thu Tử Hàn thấy biểu tình Dịch Thiên Phàm kích động, cho rằng hắn chắc là khi biết Thẩm Liên có thai thì rất là kinh hỉ, trong lòng càng thêm phát đau, rút tay ra, đẩy đẩy Dịch Thiên Phàm, "Ngươi...... đi đi, ở cùng nàng...... nhiều một chút."

Đời trước khi mình có nhi tử thứ hai là khi mình hai mươi ba tuổi, Thẩm Liên sinh hạ cho mình, khi đó Thu Tử Hàn đã đi được ba năm, Thẩm Liên cũng tới Dịch phủ ba năm. Mà hiện tại Thẩm Liên vừa mới vào phủ mới có hai tháng, sao lại có thai?!

Dịch Thiên Phàm cảm thấy sự tình rất kỳ quặc, là hài tử mà đời trước chưa ra đời của mình, hay là hài tử đời này đến sớm hơn?

Mặc kệ thế nào, cần điều tra rõ mới được!

"An Quý, ngươi mang theo đại phu đến viện Thẩm di nương, nói thỉnh bắt mạch bình an, ngoài ra không được nói gì khác, xem xong thì đem đại phu về đây." Dịch Thiên Phàm nhanh chóng phân phó công việc, thấy trạng thái Thu Tử Hàn không đúng, biết nếu hiện tại mình đi qua bên kia xem, tình cảm hai người thật vất vả trùng kiến trong thời gian qua, chắc sẽ trở lại nguyên điểm, "Ta không đi." Câu này là nói với Thu Tử Hàn.

"Dạ." An Quý nói, mang theo đại phu đi.

Trong phòng chỉ còn lại Dịch Thiên Phàm và Thu Tử Hàn.

"Tử Hàn......" Dịch Thiên Phàm nhẹ nhàng gọi một tiếng.

Thu Tử Hàn quay đầu qua chỗ khác, không để ý đến hắn.

"Haiz......" Dịch Thiên Phàm thở dài, nắm lấy tay Thu Tử Hàn, "Không để ý tới ta sao?"

Thu Tử Hàn vẫn không nói lời nào.

"Trước kia ta ra ngoài uống rượu hoa, ngươi cũng không phản ứng lớn như vậy a." Dịch Thiên Phàm nhìn biểu tình khổ sở của Thu Tử Hàn, trong lòng vừa ngọt vừa chua, hắn cảm thấy nên làm Thu Tử Hàn nói ra hết lời trong lòng, bằng không quan hệ giữa hai người sau này vẫn cách nhau một tầng, liền cố ý nói, "Khi đem di nương vào cửa, ngươi cũng ngầm đồng ý, hiện tại nàng ta có hài tử, không phải...... nên cao hứng sao."

Thu Tử Hàn vừa nghe lời này, rốt cuộc quay đầu lại, lời còn chưa nói, nước mắt rơi xuống.

Dịch Thiên Phàm tức khắc đau lòng, thật muốn tát mình hai cái, không nên nói lời làm người ta khóc như vậy. Vội vàng đứng lên, muốn ôm người vào lòng. Thu Tử Hàn không cho hắn ôm, tránh thoát ra, đẩy hắn ra.

"Ngươi......" Xem ra là sinh khí thật rồi, nhưng trong lòng càng ngọt là chuyện như thế nào. Dịch Thiên Phàm xoa xoa mũi, xoay người muốn đi ra phía gian ngoài.

"Ngươi, ngươi đừng đi." Thu Tử Hàn cho rằng Dịch Thiên Phàm muốn đi, vội vàng đứng dậy muốn kéo người lại, nhưng không chú ý dưới chân dẫm hụt một cái, nên người gần như ngã xuống.

Dịch Thiên Phàm vừa vặn quay đầu lại, sợ tới mức tim dừng như ngừng đập, nhanh chóng xoay người ôm y lại, hai đầu gối quỳ trên đất, khó khăn lắm chặn ngang ôm lấy y.

Hai người đều sợ tới mức không nhẹ, qua một đoạn thời gian đều chưa nói chuyện, qua nửa ngày Dịch Thiên Phàm phục hồi tinh thần lại, hung hăng hôn một cái lên trán Thu Tử Hàn, khẩn trương hỏi, "Thế nào a? Có bị ngã hay không? Có bị đụng tới bụng hay không?"

Thu Tử Hàn gắt gao ôm cổ Dịch Thiên Phàm, đem mặt chôn ở cổ hắn, lắc đầu, "Thực xin lỗi......"

"Xin lỗi cái gì a......" Dịch Thiên Phàm bất đắc dĩ, thật cẩn thận bế y lên, mình thì ngồi xuống giường, để Thu Tử Hàn nghiêng người ngồi vào đùi của mình, dán trán mình vào trán y, thấp giọng nói, "Là ta xin lỗi mới đúng......"

"Ta thiếu chút nữa...... thiếu chút nữa......" Nghĩ lại mà sợ, Thu Tử Hàn không dám nói nữa, ôm hắn thật chặt, "Ngươi đừng đi......"

"Không có việc gì, không có việc gì." Dịch Thiên Phàm nhẹ nhàng vỗ lưng cho Thu Tử Hàn, dỗ nói, "Ta không phải muốn đi, ta chỉ muốn đi ra gian ngoài đem ghế dựa vào ngồi, ta sẽ không bỏ lại ngươi đâu."

Dịch Thiên Phàm lại thân lại dỗ lúc lâu, Thu Tử Hàn mới chậm rãi bình phục lại, Dịch Thiên Phàm lúc này mới dám nhẹ giọng hỏi, "Bởi vì di nương có hỉ, trong lòng...... không thoải mái?"

Thu Tử Hàn gật gật đầu.

Dịch Thiên Phàm gợi lên khóe môi, "Trước kia khi ta đi ra ngoài uống rượu hoa, trong lòng ngươi cũng không chịu nổi, nhưng cố chịu đựng, không có biểu hiện ra ngoài sao?"

Thu Tử Hàn lại gật gật đầu.

Dịch Thiên Phàm tươi cười càng lớn vài phần, "Kỳ thật ngươi không muốn để di nương vào cửa, nhưng vì quá yêu ta...... không muốn trái ý ta, mới không phản đối?"

Thu Tử Hàn cắn cắn môi, chậm rãi gật gật đầu.

Dịch Thiên Phàm khóe miệng kéo đến mang tai, hôn khóe môi Thu Tử Hàn một cái.

"Vậy sao bây giờ biểu hiện ra?" Dịch Thiên Phàm chậm rãi hướng dẫn Thu Tử Hàn nói lời trong lòng ra.

Thu Tử Hàn hít sâu vài cái, mở miệng chậm rãi nói, "Bởi vì ngươi nói...... ngươi sẽ đối...... sẽ đối tốt với một mình ta...... sẽ cả đời tốt với một mình ta...... ta tin ngươi, nhưng mà, lại sợ vì di nương có hỉ, ngươi...... ngươi một khi cao hứng lên sẽ quên." Thu Tử Hàn giương mắt nhìn Dịch Thiên Phàm, "Mấy ngày này ta rất hạnh phúc, loại hạnh phúc này ta muốn kéo dài mãi, không muốn chỉ là giấc mộng Nam Kha."

Nghe xong lời Thu Tử Hàn nói, trong lòng Dịch Thiên Phàm lên men, thì ra Tử Hàn của hắn vẫn không có cảm giác an toàn, hôn hôn trán y, lại ôm y vào lòng, Dịch Thiên Phàm giọng nói mềm nhẹ, "Muốn ta làm gì để người có thể yên tâm đây...... trước kia ta khẳng định đã làm ngươi rất thương tâm, ta thật là hỗn trướng!"

Thu Tử Hàn không nói lời nào, ủy khuất nép vào lòng Dịch Thiên Phàm, nghe Dịch Thiên Phàm một lần lại một lần nói lời bảo đảm, tâm dần dần ấm lên.

Nói hết xong, lại khóc một hồi, Thu Tử Hàn an tĩnh cùng Dịch Thiên Phàm ôm nhau hồi lâu, hai người lúc này mới buông nhau ra.

"Nói như thế nào cũng là cốt nhục Dịch gia." Thu Tử Hàn cắn môi, do dự mở miệng, "Ngươi...... nên đi xem nàng đi."

Dịch Thiên Phàm lấy tay xoa xoa bụng cao cao phồng phồng của Thu Tử Hàn, "Đây mới là cốt nhục Dịch gia, cái khác ta không nhận, cũng không có khả năng có."

Thu Tử Hàn mở to hai mắt, "Ngươi nói là......"

Dịch Thiên Phàm cảm thấy biểu tình của Thu Tử Hàn rất đáng yêu, nhịn không được lại hôn một cái, "Chờ đại phu trở về hỏi một chút sẽ biết."

Đại khái qua nửa canh giờ, An Quý mới mang theo đại phu trở lại.

Dịch Thiên Phàm vẫn ôm Thu Tử Hàn tư thế như cũ, "Phiền đại phu xem cho nội tử, vừa rồi thiếu chút nữa bị ngã, xem coi có việc hay không?"

Đại phu tiến lên bắt mạch cho Thu Tử Hàn, Thu Tử Hàn cảm thấy tư thế này trước mặt người khác không ra thể thống gì, lỗ tai hồng hồng.

"Từ mạch tượng cho thấy...... không có việc gì." Đại phu vuốt râu, "Nhưng mà tháng lớn, phải vạn phần chú ý, ngàn vạn không được qua loa."

"Được được." Dịch Thiên Phàm khiêm tốn thụ giáo, "Vẫn thỉnh đại phu khai chút thuốc an thai cho nội tử đi."

"Vừa rồi vị phu nhân kia, mang thai hơn ba tháng, tuy rằng đã thời ký nguy hiểm, nhưng phải cẩn thận chăm sóc." Đại phu vừa viết phương thuốc, vừa nói thêm một câu.

Dịch Thiên Phàm sửng sốt một chút, mới phản ứng lại thì ra ông ấy muốn nói đến Thẩm Liên, "Xác định đã ba tháng?"

"Hơn ba tháng." Đại phu rất khẳng định gật gật đầu.

"An Quý đi theo hốt thuốc đi." Trong lòng Dịch Thiên Phàm hiểu rõ, "Hảo hảo tiễn đại phu về đi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play