Trần Gia Huân không hiểu nổi: "Sao cậu lại ném đi? Là người khác đưa cho tớ mà."
Hách Tuấn Lãng phản bác: "Cậu không phải con gái, cũng không để tóc dài, dùng cái này làm gì chứ?"
Trần Gia Huân không hiểu nó tức cái gì, vô cùng nghiêm túc nói chuyện: "Tớ không dùng nó, nhưng cậu ném nó làm gì? Đây là đồ của cậu à?"
Hách Tuấn Lãng á khẩu không thể nói gì, lửa giận xông đầu khiến nó làm ra một chuyện không thể lý giải được.
Trần Gia Huân quay người sang chỗ khác không nói chuyện, bé cảm thấy chơi với Hách Tuấn Lãng mệt mỏi quá, cảm giác như Hách Tuấn Lãng thời thời khắc khắc đều có thể tức giận, vô lý không tả nổi.
Hách Tuấn Lãng lấy từ trong túi ra một cái huy chương vàng, quấn dây vào tay Trần Gia Huân.
"Con trai nên đeo cái này, sao lại đeo dây buộc tóc con gái. Tớ tặng nó cho cậu."
Trần Gia Huân gạt huy chương vàng đi, nói: "Không cần đâu, của cậu mà."
Hách Tuấn Lãng cuống lên: "Tớ... Tớ biết vừa nãy mình làm không đúng, nhưng tớ thực sự không thích cậu đeo đồ của người khác!"
Trần Gia Huân sửng sốt: "Tại sao chứ?"
"Sao mà biết sao được! Phiền quá!"
Trần Gia Huân hết nói nổi: "Đây là người ta cho tớ, không phải là cho cậu." Chẳng hiểu cậu ấy khó chịu cái gì!
Hách Tuấn Lãng cây ngay không sợ chết đứng nói: "Nhưng mà cậu đeo dây buộc tóc của Lục Lục trên tay, chắc chắn mấy đứa khác sẽ bàn tán về cậu."
"Làm sao cơ?"
"Hừ hừ, cậu cảm thấy Lục Lục xinh xắn như vậy sẽ thích cậu sao? Em ấy đã sớm đính hôn với Tào Hiên lầu trên nhà em ấy rồi!."
Trần Gia Huân kinh ngạc: "Sao cậu biết được?"
"Cậu hỏi đứa nào cũng biết cả thôi. Hơn nữa, hai người ấy sẽ sớm kết hôn trong tương lai, hai người ấy là vợ chồng, còn cậu sẽ trở thành người thứ ba."
Trần Gia Huân dở khóc dở cười: "Tớ có làm gì đâu mà trở thành người thứ ba?"
"Cho nên tớ mới ném dây buộc tóc đi chứ!" Hách Tuấn Lãng cảm thấy mình nói rất có lý.
Hách Tuấn Lãng thấy Trần Gia Huân không nói gì, nghĩ mình nói đúng thật, nó vỗ vai Trần Gia Huân nói: "Cậu đừng suy nghĩ gì nữa, cậu nhìn bản thân cũng không xinh đẹp, Lục Lục chắc chắn không thích cậu, là muốn đùa cậu đấy."
Hách Tuấn Lãng lặng lẽ nghĩ thầm trong lòng, nếu vẻ ngoài của Trần Gia Huân không đẹp thật thì tốt rồi, lúc ấy toàn thế giới sẽ không còn ai yêu thích cậu ấy nữa, chỉ có mình mình thích cậu ấy thôi.
Như vậy là tốt nhất.
Ngài Hách giúp hai đứa nhỏ tắt đèn, trước khi đóng cửa còn dặn dò: "Mấy đứa ngừng nói chuyện đi, ngủ sớm một chút."
"Chúc chú ngủ ngon ạ." Hiện tại Trần Gia Huân rất thích ngài Hách.
"Ngủ ngon." Ngài Hách nở nụ cười.
Cửa đóng lại, bốn bề một mảnh tối đen.
Hách Tuấn Lãng còn định nói vài câu, kết quả lại nghe được tiếng hít thở đều đều truyền đến bên tai.
Hách Tuấn Lãng có chút bất mãn, sao lại ngủ nhanh vậy chứ, nó nhích thân thể lại gần, nhích đến tận khi sát bên cạnh Trần Gia Huân rồi mới thôi.
Bây giờ là mùa hè, trời vô cùng nóng. Cho dù đã mở máy điều hòa, nhưng cả cơ thể nóng hầm hập dí sát vào người vẫn làm người ta khó chịu.
Trần Gia Huân mơ thấy mình bị một thứ đồ vừa nóng vừa dính bám vào người, bé chịu không nổi mơ mơ màng màng dịch sang bên cạnh.
Nhưng càng làm vậy, Hách Tuấn Lãng càng tiến gần hơn, Trần Gia Huân dịch nữa dịch mãi, cuối cùng chạm tới mép giường.
"Rầm" một tiếng, Trần Gia Huân rớt xuống từ trên giường.
Trần Gia Huân bị ngã tỉnh, cái mông nhỏ đau muốn chết, đau đến độ vừa tủi vừa tức.
Trần Gia Huân ngồi bệt trên sàn nhà, lặng lẽ khóc một lúc, sau đó đứng dậy, ra khỏi phòng ngủ.
Hách Tuấn Lãng vẫn còn thức, nó thấy Trần Gia Huân đi cũng nhanh chóng ngồi dậy bám theo.
Trần Gia Huân chạy huỳnh huỵch đến trước cửa phòng ngài Hách, liên tục gõ cửa.
"Chú ơi chú, mở cửa cho con!"
Ngài Hách mới thiu thiu ngủ, vừa nghe thấy tiếng đã bừng tỉnh, đứng dậy vội vã mở cửa cho Trần Gia Huân.
Ngài Hách vừa mở cửa, phát hiện ngoài cửa không có ai, xém chút nữa tự hù mình, lại nhìn xuống dưới mới thấy Trần Gia Huân như người tí hon, đang ôm chân của mình.
Nước mắt nước mũi của Trần Gia Huân còn chưa khô, cọ một hồi dính hết lên đồ ngủ của ngài Hách.
"Chú ơi, chú ngủ chung với con đi." Ngữ điệu vô cùng đáng thương.
"Tuấn Lãng cứ chen chỗ của con, còn đẩy con rớt xuống đất..."
Ngài Hách lau nước mắt bên khóe mi bé, nhìn thấy Hách Tuấn Lãng đi tới, trầm giọng hỏi nó: "Tuấn Lãng, chuyện gì thế này? Bắt nạt bạn à."
Hách Tuấn Lãng đỏ mặt, nói năng lộn xộn: "Con... Cái gì... Con không có!"
Ngài Hách nhanh chóng nháy mắt với nó, Hách Tuấn Lãng lập tức nín giận ngậm miệng.
Ngài Hách ôm Trần Gia Huân vào phòng, thuận tiện đóng cửa lại.
Hách Tuấn Lãng trở về phòng cho khách, giữa bóng đêm tối tăm thừ người trên giường, vừa tức vừa xấu hổ.
Nó ngồi một lúc, thấy chán quá lại nằm xuống, rồi trằn trọc khó chịu trở mình, lại ngồi dậy.
...
Vốn ngài Hách định sau khi dỗ ngủ Trần Gia Huân sẽ mang bé về phòng cho khách, nếu không Hách Tuấn Lãng sẽ giận mụ đầu mất. Nhưng ngặt nỗi ngài Hách quá buồn ngủ, cái gì cũng không nhớ, trực tiếp ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau, đợi đến lúc ngài Hách tỉnh táo lại mới nhớ ra chuyện hôm qua.
Ngài Hách vội vàng xuống giường, vào phòng cho khách xem Hách Tuấn Lãng có ngủ không, cuối cùng lại phát hiện phòng cho khách trống không.
Lạ quá.
Ngài Hách một bụng nghi ngờ quay lại phòng ngủ của mình, đột nhiên thấy dưới lớp chăn trên giường thò ra ba cái chân bé xíu láng mịn.
Lẽ nào...
Ngài Hách đi tới, vén chắn lên, quả nhiên, hai đứa nhỏ đang ngủ chung với nhau.
Tư thế ngủ của Hách Tuấn Lãng vẫn luôn quái dị như thế, hai chân không chỉ thoải mái duỗi lung tung, một tay còn không yên phận che một nửa mặt của Trần Gia Huân, làm mặt bạn nhỏ bị ép đến đỏ ửng.
Ngài Hách cạn lời, giường lớn trong phòng khách thì không chịu ngủ, lại chạy đến phòng của mình, ba người chen chúc trong một cái giường ngủ suốt một đêm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT