Sắp tới ngày Quốc tế Thiếu nhi, nhà trẻ nô nức chuẩn bị hội thao mùa hè.
Bởi vì mỗi môn thi đều không khó, để cho tiện, mỗi em học sinh đều phải tham gia, mỗi môn thi đấu có bao nhiêu học sinh sẽ sắp xếp sau.
Chỉ còn lại một buổi chiều, thầy cô giáo dẫn đám nhỏ đi luyện tập.
Trần Gia Huân đang luyện tập trò bóng bàn.
Đại khái là một tổ có năm em, hình thức tiếp sức, dùng vợt bóng bàn đỡ bóng, trong lúc chạy phải đảm bảo quả bóng không rơi, tổ nào tốn ít thời gian nhất thì thắng.
Khả năng giữ thăng bằng của nhóc Trần không tốt, đợi đến phiên của nhóc, quả bóng đã rơi ít nhất năm lần.
Những đứa nhỏ khác trong tổ của Trần Gia Huân vô cùng khó chịu, bởi vì Trần Gia Huân làm tốn quá nhiều thời gian, buổi tập đơn này thua thiệt quá nhiều so với nhóm khác.
Trần Gia Huân cũng sốt ruột lắm, nó không thể kéo chân sau các bạn khác được. Nhưng nó càng lo lắng, quả bóng càng dễ rơi.
Có một bạn nhỏ vô cùng thất vọng với nó, bất mãn nói: "Trần Gia Huân, cậu bị sao vậy?!"
Những bạn nhỏ khác cũng khó chịu: "Chúng ta thua tổ khác rồi!"
Cả nhóm dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn chằm chằm Trần Gia Huân, nhìn đến nỗi nó đỏ bừng cả mặt.
Một bạn học khác kích động nói: "Nói với thầy Chu đi, đổi Trần Gia Huân thành người khác, đừng cho cậu ấy tham gia nữa, quá ngốc nghếch rồi!"
Trần Gia Huân nói không ra lời, từng giọt nước mắt lấp lánh không tiếng động chảy xuống bên má.
Cách đó năm mươi mét là Hách Tuấn Lãng đang đẩy xe, cũng chẳng biết là nhóc ta có Thiên Lý Nhãn hay Thuận Phong Nhĩ gì, nhóc ta xông tới như tên lửa, chạy tới bên cạnh Trần Gia Huân, dùng sức đẩy một đứa ra.
Đứa nhỏ kia bị đẩy, hai chân loạng choạng suýt thì ngã, nó trợn mắt há mồm, giận tím mặt, không tới nửa giây, nó và Hách Tuấn Lãng đã nhảy bổ vào đánh nhau.
Trần Gia Huân tranh thủ khoảng trống giữa hai người, dang tay ôm chặt lấy Hách Tuấn Lãng, nhắm mắt nhắm mũi la to: "Tuấn Lãng, không được đánh bạn học!"
Hách Tuấn Lãng tức muốn điên rồi, vì bảo vệ cậu tớ mới đánh nhau, mắt cậu bị mù à, sao còn trách tớ!
Ngay sau đó, thầy Chu chạy tới kết thúc trận đấu này.
"Bạn bè không được đánh nhau."
Thầy Chu ngồi xổm xuống, vuốt lưng Hách Tuấn Lãng, lại kéo một bạn nhỏ khác tới, nghiêm túc nói: "Xin lỗi nhau đi, bắt tay làm hòa, bạn bè phải tình thương mến thương, không được đánh nhau."
Hách Tuấn Lãng bĩu môi, thô lỗ nắm tay đứa nhỏ đối diện, hành động vô cùng qua loa.
Đợi đến lúc thầy Chu rời đi, Hách Tuấn Lãng mới giở giọng cảnh cáo: "Ngoại trừ tớ ra, ai dám nói Trần Gia Huân ngốc nghếch đều bị tớ vả miệng hết!"
Đám nhỏ vây xem bên cạnh không dám lên tiếng, dù sao Hách Tuấn Lãng hoành hành ngang ngược trong nhà trẻ nhiều rồi, mọi người cũng mặc nó.
Hách Tuấn Lãng xoay người, dùng ống tay áo qua loa lau nước mắt trên mặt Trần Gia Huân, đoạn nói: "Cậu đừng chơi cái này nữa, chúng ta đổi chỗ, tớ đang chơi trò đẩy xe, đẩy xe đơn giản hơn."
Đẩy xe dễ hơn đỡ bóng bàn rất nhiều, chất cát vào xe rồi đẩy vài cái, Trần Gia Huân tập được rất nhanh.
Trần Gia Huân vô cùng biết ơn Hách Tuấn Lãng, đợi mọi người luyện tập xong, nó chạy tới chỗ Hách Tuấn Lãng, nói: "Hôm nay cảm ơn cậu nhiều lắm."
"Nhưng mà sau này không được đánh bạn học nữa. Như vậy là sai."
Hách Tuấn Lãng nghe thủng, cũng chỉ qua loa đáp lại vài chữ, sau đó âm thầm thở phì phò trong lòng, sao Trần Gia Huân chẳng biết phân biệt tốt xấu gì vậy?
Ngốc quá thể.
Thôi kệ, dù Trần Gia Huân có ngốc đến mấy, người khác cũng không được nói thế. Lần tới mình còn nghe được, nên đánh vẫn phải đánh thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT