Edit: Chym

° ° °

[Nhật ký] Nhân Nhân rất nghịch ngợm, ở bên ngoài chơi lúc nào cũng lăn lộn cả thân dính đầy bùn. Hôm nay mình với em ấy cùng nhau tắm rửa, hình như mình phát hiện được một bí mật nhỏ của Nhân Nhân, mình trộm kể cho em ấy nghe ở trên người em ấy có một vết bớt rất đáng yêu, Nhân Nhân tức giận nói không có. -- Nhật ký của Sở Nam Trúc.

Khuôn mặt Kỷ Vãn đỏ bừng, nửa xấu hổ nửa tức giận.

Tại sao Sở Nam Trúc luôn yêu cầu người ta cởi quần áo? Tuy rằng cậu cũng muốn cởi quần áo của Sở Nam Trúc, nhưng hai chuyện này khác nhau, cậu muốn hoàn thành nhiệm vụ, sau khi cởi quần áo lấy thứ mình muốn, cậu sẽ xin lỗi Sở Nam Trúc, mặc dù có thể sẽ bị đánh.

Nhưng chuyện này không giống nhau! Mình dễ thương hơn anh ta! Mình chắc chắn sẽ được tha thứ!

emmm...... Nhưng mà nghĩ như vậy, hình như chính mình cũng làm chuyện rất biến thái, haizzz, trong lòng Kỷ Vãn thầm chửi cái hệ thống sinh con gian dối này lần thứ chục triệu, có cả hàng ngàn phụ nữ xinh đẹp có thể sinh con, mắc gì lại giao cho cậu một nam chủ.

Amazing!

Mình gặp Sở Nam Trúc tổng cộng ba lần, kêu cởi quần áo hai lần, lại còn nói chuyện nghiêm túc như vậy, nghĩ mình dễ bắt nạt lắm chứ gì?

Hai tay Kỷ Vãn chống vào ngực Sở Nam Trúc, dùng khuỷu tay khéo léo một chút ở dưới nách hắn, người gầy linh hoạt lập tức nhảy ra khỏi vòng tay của Sở Nam Trúc.

Sở Nam Trúc sợ cậu bỏ chạy nên trở tay trực tiếp kéo Kỷ Vãn lại, lo lắng nói: "Đừng hiểu lầm, tôi không phải như em nghĩ."

Kỷ Vãn nhướng mày: "Anh biết tôi đang nghĩ gì?"

Môi Sở Nam Trúc khép mở, thất thần nói: "Tôi biết."

"Vậy thì anh nói cho tôi biết tôi đang nghĩ gì xem?"

Một bàn tay khác của Sở Nam Trúc nắm lấy bả vai của Kỷ Vãn, hình thành một trạng thái nửa ôm. Ánh sáng ở đây không tốt lắm, Sở Nam Trúc kéo gần khoảng cách của hai, hắn muốn nhìn rõ hơn.

"Tôi đoán, chắc em cảm thấy tôi rất kỳ lạ." Sở Nam Trúc đưa tay vén mái tóc trên trán của Kỷ Vãn lên.

"Trước khi tôi trả lời vấn đề của em, để cho tôi cẩn thận nhìn em một chút."

Kỷ Vãn không nói chuyện, chỉ mở to đôi mắt tròn của mình bí mật quan sát động tác của Sở Nam Trúc, khoảng cách giữa hai người quá gần, mùi nước hoa độc nhất trên người Sở Nam Trúc vương vấn trên chóp mũi, bao lấy cả người Kỷ Vãn.

Khuôn mặt, mũi, miệng và nhất là đôi mắt của cậu đều rất giống với Nhân Nhân. Trong vô số giấc mơ lúc nửa đêm, phiên bản trưởng thành của Nhân Nhân trong tưởng tượng của Sở Nam Trúc đều trông như thế này.

"Kỹ Vãn, em trả lời một vấn đề của tôi trước đi." Sở Nam Trúc buông bàn tay đang đặt lên trán cậu xuống: "Em tên là Kỷ Vãn à? Nhà em ở đâu, ba mẹ em là ai?"

"Ách......" Tự dưng hỏi mấy chuyện này làm gì? Thật ra Kỷ Vãn không thích người khác hỏi mấy vấn đề này lắm, trong lòng cậu ít nhiều cũng có một chút tự ti, cho nên cậu vẫn luôn sợ sẽ bị người khác biết đến cậu từ nhỏ sống ở trại trẻ mồ côi cho tới lớn.

"Tôi tên là Kỷ Vãn, người địa phương, ba mẹ tôi... Ba mẹ tôi không có ở đây nữa."

"Không ở đây? Không ở đây nữa nghĩa là sao?"

"Ừm...... Thì nghĩa là, không có sống cùng nhau." Lông mi Kỷ Vãn khẽ run lên, cậu có chút không muốn trả lời, vì từ khi còn nhỏ cho đến lớn những người trong trại trẻ mồ côi đều nói cậu bị bỏ rơi, cậu chỉ được gửi đến đây nếu ba mẹ ruột của cậu không muốn nữa.

Trong đó có một số bạn bè lớn lên cùng nhau, ai cũng cảm thấy oán hận ba mẹ đã bỏ rơi mình.

"Vấn đề này rất quan trọng!" Sở Nam Trúc đột nhiên ôm mặt Kỷ Vãn: "Nhân... Kỷ Vãn..."

"Em nói cho tôi biết khi còn bé em đã xảy ra chuyện gì."

"Nam Trúc, em có ở đây không?! Đạo diễn nói sắp bắt đầu rồi! " Quý Mộc Ly đột nhiên mở tấm vải nền xông vào, nhìn thấy cảnh này.

Sở Nam Trúc đang ôm mặt Kỷ Vãn chuẩn bị hôn? Có phải là chuẩn bị hôn không?

Tình huống gì thế này?! Amazing! Hai đứa mới gặp nhau được nửa ngày đúng không, chỉ mới có nửa ngày?

Quý Mộc Ly sắp sặc nước miếng đến chết đi sống lại, cô lập tức che miệng lại để không cho mình hét lên.

Các nhân viên vừa đi ăn uống nghỉ ngơi dần trở lại, âm thanh cũng trở nên ồn ào, khó nói có ai đột nhiên xông vào và nhìn thấy cảnh này giống Quý Mộc Ly hay không.

Dường như Quý Mộc Ly nghĩ đến chuyện này trong nháy mắt.

Kỷ Vãn mặt đỏ như gan lợn, thân thể trượt xuống nhanh chóng thoát khỏi vòng tay ôm ấp của Sở Nam Trúc, chạy nhanh ra ngoài, Sở Nam Trúc định đuổi theo nhưng bị Quý Mộc Ly ngăn lại.

Chị Mộc hỏi: "Chuyện gì vậy?"

Sở Nam Trúc lòng nóng như lửa đốt: "Em có chừng mực, sẽ không xằng bậy."

Mặt Quý Mộc Ly đầy vẻ không thể tin tưởng: "Lúc này mới quen biết nhau được nửa ngày đã cặp với nhau?" Cô nói xong sửng sốt, lo lắng giọng nói của mình quá lớn, lập tức đè thấp nói: "Em rốt cuộc đang nghĩ gì vậy."

Sở Nam Trúc nhìn Kỷ Vãn xuyên qua đám người, kéo cửa đi ra ngoài, trên mặt thần sắc phức tạp: "Em cảm thấy em ấy đã trở lại."

"Em ấy?"

"Ừm......" Sở Nam Trúc gật đầu: "Nhân Nhân đã trở lại..."

......

Kỷ Vãn lập tức chạy về nhà của mình ở trong thành phố, một phòng trọ nhỏ ba mươi mét vuông, bởi vì chạy quá nhanh, thở không nổi, lúc này đang nằm ở trên giường giống như Husky thè lưỡi thở hổn hển.

Cậu không quan tâm chuyện gì sẽ xảy ra nếu mình vắng mặt vào ngày đầu tiên đi làm, cậu có chút bối rối, mấy lời Sở Nam Trúc vừa nói là muốn làm gì? Tại sao anh ta lại quan tâm đến những chuyện đã xảy ra khi mình còn nhỏ? Rõ ràng là không có gì để nói.

Đợi đến khi hơi thở dịu lại, Kỷ Vãn mở tủ lạnh rót cho mình một cốc nước đá, uống một ngụm lớn, không chỉ chườm đá cho dạ dày mà còn giúp đầu óc tỉnh táo hơn.

Chờ một lát, Kỷ Vãn đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, Quý Mộc Ly từng nói Sở Nam Trúc đang tìm một người bạn thuở nhỏ.

Chẳng lẽ Sở Nam Trúc coi mình như bạn của anh ta sao? Sau đó... rồi đến...

"Thế thân Vãn Vãn! Tôi đệt, Sở Nam Trúc có phải anh cảm thấy tôi chưa xem qua bộ phim 《 Chân Hoàn Truyện 》cho nên rất dễ lừa đúng không?"

Tứ Lang (1) là ngươi sao! Tứ Lang! Đệt, Sở Nam Trúc đang xem mình như thế thân sao? Trong lòng Kỷ Vãn hụt hẫng, dám xem mình như thế thân, vậy thì lúc tôi ở chùa trên đường trở về cung điện sẽ cùng lão Vương cách vách sinh một cặp long phượng, để cho Tứ đại gia anh đầu đội mũ xanh.

Tiếng chuông điện thoại di động vang lên, là Quý Mộc Ly, Kỷ Vãn do dự một lát rồi mới trả lời.

"Alo, chị Mộc"

"Em đang ở đâu vậy? Sao không thấy em đâu hết?"

"Chị Mộc, em không được khỏe, em muốn xin chị nghỉ phép."

"Có chuyện gì vậy? Sao đột nhiên không thoải mái vậy? Có nặng lắm không? Chị đưa em đến bệnh viện nhé?" Quý Mộc Ly đột nhiên ném ra hàng loạt câu hỏi quan tâm ân cần.

Hửm? Đang xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao đột nhiên chị ấy lại nói chuyện dịu dàng với mình như vậy?

"Không cần, không cần, em chỉ xin nghỉ phép rồi về nhà nghỉ ngơi."

"À, vậy em phải nghỉ bao nhiêu ngày? Ngày mai sẽ có việc quan trọng, nếu em không đến được thì... thì rất đáng tiếc đó."

"Có chuyện gì vậy?"

"Ngày mai chúng ta có việc phải ra ngoài, hiện tại chị đang rất bận, phải giúp Nam Trúc giải quyết hợp đồng kinh doanh. Nam Trúc sẽ đến bãi biển để quay chụp tạp chí, nếu như em không đi được, Nam Trúc sẽ không có ai chăm sóc, chị hơi lo lắng."

"..."

"Này, nếu em không đi được vậy cũng hết cách..."

"Được rồi, ngày mai em sẽ đi." Kỷ Vãn yêu nghề kính nghiệp trả lời.

"À! Vậy chờ em đó Vãn Vãn, em mau nghỉ ngơi đi, ngày mai đến công ty sớm một chút tìm Nam Trúc."

Kỷ Vãn cúp điện thoại, nhíu mày nằm trên giường, thật ra ngày mai cậu không muốn đi cho lắm, nhưng mà nghĩ về nhiệm vụ, phải hoàn thành nhiệm vụ, cậu là một người yêu nghề kính nghiệp, vừa đẹp trai vừa quyến rũ.

Dù nhận ra mình là "Thế thân Vãn Vãn", nhưng cậu vẫn phải hoàn thành nhiệm vụ, phải chịu đựng, nếu cố chịu trở thành Nữu Cổ Lộc Vãn (2) cậu sẽ thành công!

Còn có một nguyên nhân khác, cậu thật sự muốn biết thân thế của mình, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, tự mình sống lại, cậu sẽ đến đánh ba mẹ ruột của mình một trận, những người đã sinh ra cậu nhưng không nuôi nấng cậu đoàng hoàng, xem như hai bên đã thanh toán xong.

Sáng sớm ngày hôm sau, cậu đến công ty như đã hẹn, một chiếc xe thương mại đậu ở cửa, thân xe đen nhánh sáng bóng, Kỷ Vãn vừa định đi vòng qua thì tài xế bấm còi xe "Bíp!"

Cửa sổ xe phía sau từ từ hạ xuống, lộ ra khuôn mặt đẹp trai của Sở Nam Trúc, nhưng hắn dường như ngủ không ngon, trên mặt tràn đầy vẻ uể oải.

Kỷ Vãn trong lòng đã tin rằng Sở Nam Trúc coi mình như một người khác, nên khi đối mặt với hắn, mặt cậu khá méo mó.

"Lên xe đi." Sở Nam Trúc mở cửa cho cậu, còn chủ động nhường chỗ bên ngoài cho cậu.

Kỷ Vãn hít một hơi thật sâu, cúi xuống bước vào ngồi cạnh Sở Nam Trúc, may mắn là chỗ ngồi rộng rãi nên cậu không cần phải dán sát vào vị ảnh đế này.

Tài xế khóa cửa "cạch" một cái, Sở Nam Trúc đưa mắt ra hiệu vào gương chiếu hậu, tài xế lập tức hiểu ra, một tấm vách ngăn ngay lập tức hạ xuống giữa hàng trước và hàng sau.

Hai người họ bây giờ chỉ còn một mình!

Kỷ Vãn trợn mắt ngoác mồm, ngẩng đầu lên: "Anh làm gì vậy?" Anh ta sẽ không kêu cởi quần áo ra nữa chứ?

"Đừng sợ." Sở Nam Trúc an ủi, ở giữa khoảng cách muốn giơ tay ôm Kỹ Vãn, lại sợ Kỷ Vãn chán ghét, hắn đành phải kiềm chế nội tâm đầy sóng gió của mình: "Tôi có chuyện muốn nói với em."

"Tôi muốn nói với em rất nhiều điều." Giọng của Sở Nam Trúc rất từ ​​tính, khi hắn nói câu này, đôi mắt sâu thẳm của hắn nhìn chằm chằm vào mắt Kỷ Vãn, như muốn khắc sâu hình dáng của Kỷ Vãn vào trong trái tim.

"Anh muốn nói chuyện gì?" Kỷ Vãn cảnh giác, một tay giữ cổ áo, tay kia giữ dây kéo khóa quần.

Sở Nam Trúc không kìm lòng được, nắm lấy bàn tay đang giữ khóa quần của Kỷ Vãn, khiến cho Kỷ Vãn sợ hãi.

Lòng bàn tay hắn ướt đẫm mồ hôi, vừa trơn vừa nhờn, tim hắn đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

"Xin lỗi Kỷ Vãn, tối hôm qua tôi đã kiểm tra thông tin của em."

Kỷ Vãn: "!!!"

"Tôi biết em lớn lên trong trại trẻ mồ côi, cũng biết em không có cha mẹ, và... tuổi của em vừa đúng 24 tuổi. "

"Em trông rất giống một người, một người rất quan trọng đối với tôi."

"Tôi nghĩ," Sở Nam Trúc nâng bàn tay vừa nóng vừa ướt lên nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Kỷ Vãn.

"Tôi nghĩ em là người đó." Sở Nam Trúc nói xong, đột nhiên nghiêng người về phía trước, một nụ hôn rơi xuống mi mắt mỏng manh của Kỷ Vãn.

Đôi môi mềm như thiêu đốt cùng hàng mi run rẩy chạm nhau thật gần.

- ---------------------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói: Khum có chuyện thế thân đâu à nha, Vãn Vãn là Nhân Nhân, đây là sa điêu văn không cần nói chuyện logic, hỗ sủng ngọt ngào.

(1) Tứ Lang: một nhân vật trong phim Chân Hoàn Truyện.

(2) Nữu Cổ Lộc: Trong phim Chân Hoàn truyện, Ung Chính vì muốn cải danh cho Chân Hoàn để nàng không còn là con gái của tội thần Chân Viễn Đạo, quyết định ban họ lớn Nữu Cổ Lộc thị.

Trong phim Nữu Cổ Lộc Chân Hoàn mang thai bốn lần, trong truyện Nữu Cổ Lộc Vãn cũng mang thai bốn lần á =)))

Thông tin thêm: Nữu Hỗ Lỗ thị (钮祜鲁氏) hay Nữu Cổ Lộc thị (钮钴禄氏), là một họ của người Nữ Chân rất phổ biến triều nhà Thanh. Độ phổ biến và nối tiếng của họ này được liệt vào trong Mãn tộc Bát đại tính. Đồng thời là gia tộc xuất sinh nhiều Hoàng hậu, phi tần của nhà Thanh nhất, với cả thảy 5 vị Hoàng hậu.

(Nguồn: wikipedia)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play