*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Chym° ° °“Điều kỳ lạ mà bà vừa nói là gì vậy ạ?” Kỷ Vãn tiếp tục lật xem cuốn album. Người con trai tên Trần Thanh Thư có những bức ảnh từ khi đầy tháng đến năm 18 tuổi. Có thể thấy cặp vợ chồng này rất yêu thương con trai của họ.
Những bức ảnh ghi lại quá trình trưởng thành của anh ta đã bị đóng băng ở tuổi mười tám, sau đó thì trống trơn.
"Hôm đó Thanh Thư mời bạn bè đi chơi, bà nghĩ cũng không có gì bất thường. Bà nhớ hoàng hôn hôm đó đẹp lắm, Thanh Thư nhìn rất dễ thương, giống... y như con vậy, haha, bà mới thấy con đã nghĩ ngay tới Thanh Thư, rõ ràng là không giống nhau, nhưng khi lần đầu tiên nhìn thấy con, bà thực sự nghĩ Thanh Thư đã trở lại."
"Con rất giống Thanh Thư sao?" Kỷ Vãn chỉ vào chính mình.
Ông lão lắc đầu: "Không phải là ngoại hình, mà là cảm giác giống. Đều là Omega ngốc nghếch."
Kỷ Vãn:...
"Hahaha, đừng như vậy, Tiểu Vãn sẽ xấu hổ." Hai đứa nhỏ cũng che miệng cười, Kỷ Vãn cảm thấy hai vợ chồng nhớ con trai mình quá nên mới sinh ra ảo giác, cậu làm sao mà ngốc được? Cậu được gọi là có tâm hồn của trẻ thơ!
Vì để dời lực chú ý không cho những người này tiếp tục cười nhạo mình, Kỷ Vãn hỏi: "Vậy thì, sau đó thì sao ạ? Sau đó xảy ra chuyện gì?"
Bà lão và ông lão im lặng một lúc, khóe miệng vô thức đè xuống, vẻ mặt có chút ngưng trọng.
"Một hôm Thanh Thư đi bơi với một người bạn, à, là con sông nhỏ, phía trước rẽ trái. Bà đã nói rõ ràng với nó là đừng đi, đừng đi, rất nguy hiểm, nhưng nó lại ham chơi càng muốn đi."
"Chuyện xảy ra ngày hôm đó, ông bà không biết chi tiết cụ thể lắm. Nước chỉ sâu hai mét, dòng chảy cũng không quá mạnh. Theo một người bạn của Thanh Thư nói, nó bị một xoáy nước cuốn đi."
"Xoáy nước? Làm sao một con sông nhỏ lại có xoáy nước được?"
Bà lão nói: "Chúng ta không biết. Bà tưởng nó bị tai nạn ngoài ý muốn. Sau khi gọi cảnh sát, sau đó rút cạn nước sông lên thì không thấy nó đâu. Ở hạ lưu cũng không tìm thấy nó. Con nói xem dù có tai nạn ngoài ý muốn thì cũng phải lưu lại cái gì đó chứ? Nhưng không có bất cứ thứ gì cả, nó cứ biến mất như vậy."
Ông lão thấy vợ mình lại bắt đầu chìm đắm trong nỗi đau quá khứ, ông bước đến, nắm vai bà: “Thôi đừng nói chuyện này nữa, nói chuyện vui vẻ đi.”
Bà lão lau nước mắt trên khóe mi: "Quên đi quên đi, chúng ta không nói về nó, Tiểu Vãn, con đi để kiểm tra thai sản, đã mang thai bao lâu rồi?"
"Dạ-" Chủ đề đột nhiên trở lại trên người mình, cậu cảm thấy rất xấu hổ, Kỷ Vãn sờ sờ chóp mũi, có chút ngượng: “Không lâu lắm ạ, con vừa mới mang thai.”
“Thời gian đầu nên cẩn thận, đừng để bị té ngã.” Nếp nhăn trên khuôn mặt tươi cười của bà lão đều là nhăn lại với nhau, bà đột nhiên vỗ đùi: "Đúng rồi, bà đi lấy điểm tâm cho con. Con ăn nhiều một chút."
Kỷ Vãn quả thực có chút đói, khi nghe bà lão nói lấy đồ ăn lập tức chảy nước miếng, nhưng ngoài miệng còn muốn giả vờ lịch sự: “Không, không cần đâu ạ, không cần phiền bà như vậy.”
Bà lão chỉ mỉm cười, bước vào phòng mang cho cậu một hộp đồ ăn vặt lớn, Kỷ Vãn ngoài miệng nói không ăn không ăn, nhưng thực tế là cậu ăn không ngừng miệng, ăn từng miếng một không ngừng nghỉ.
Ngoài việc mang đồ ăn ngon cho cậu, bà lão còn mang theo hai tấm bùa màu đỏ, đưa cho Kỷ Vãn nói: "Bà và ông đi chùa cầu phúc cho Thanh Thư vào Tết Nguyên Đán năm ngoái, sau đó cầu được hai tấm bùa này, chúng ta không sử dụng, vừa lúc con đang có thai, vậy tặng cho con đi, hy vọng có thể ban phước cho con."
Kỷ Vãn nhìn xuống tấm bùa màu đỏ, một tấm viết Sớm sinh quý tử, một tấm khác viết Tam dương khai thái(*).
(*)
Tam dương khai thái: theo người Trung Quốc có nghĩa là "Ba con dê mang lại điều tốt đẹp".Kỷ Vãn nhận lấy, nói với bà lão: “Cảm ơn bà.”
Hai đứa bé nằm trong lòng ông lão, tận hưởng phục vụ gãi ngứa của ông.
Tiểu Tâm đột nhiên ngồi dậy, tiến đến bên người Kỷ Vãn, sờ lên bụng cậu: "Đây là con trai hay con gái? Anh trai, anh nghĩ đó là em trai hay em gái?"
Dáng vẻ Tiểu Ái vẫn ngốc như vậy: “Em trai và em gái có khác gì nhau không?”
“Em trai giống anh, em gái giống em.”
“A!” Tiểu Ái lập tức hoảng sợ mở miệng lớn, xua tay liên tục: “Anh không muốn em gái, anh không muốn em gái nữa! "
Tiểu Tâm:...
Bé lập tức rút cây đao dài 40 mét đuổi theo anh trai, nhìn hai đứa trẻ đuổi đuổi đánh đánh trong sân, năm tháng yên bình.
Điện thoại rung lên, là Sở Nam Trúc gọi đến, sau khi kết nối giọng điệu của hắn rất lo lắng: "Em đang ở đâu?"
"Em ở đây, ở cách đó không xa, anh đừng đến tìm, em quay lại ngay."
Sở Nam Trúc nói thêm vài câu, Kỷ Vãn cúp máy, vội vàng ra ngoài mang giày. Bà lão có chút luyến tiếc, dựa vào cửa nói: "Con định đi sao? Không ở lại ăn bữa cơm?"
"Dạ không ăn." Khóe mắt Kỷ Vãn lộ ra chút niềm vui nho nhỏ: "Lần sau con sẽ quay lại, con sẽ ăn món bà nấu."
Bà lão và ông lão cùng nhau đưa cậu ra cửa. Hai đứa trẻ đã đi mất từ lúc nào. Kỷ Vãn hỏi họ: "Hai đứa nhỏ đâu rồi ạ? Sao không thấy đứa nào hết?"
"Chắc chúng chạy ra ngoài chơi rồi, có khi chúng biến mất thế này đó, nhưng rồi chúng sẽ lại xuất hiện."
"Như vậy ạ, ba mẹ hai đứa thật sự không có trách nhiệm, sao lại không trông bọn trẻ thế?" Kỷ Vãn có chút lo lắng, ba mẹ của hai đứa trẻ đáng yêu này thật không đánh tin cậy, lỡ gặp phải kẻ buôn người thì làm sao?
Sở Nam Trúc gửi một tin nhắn khác thúc giục. Kỷ Vãn biết mình không nên ở lại lâu hơn, cậu tạm biệt hai ông bà, bà lão nhìn cậu dần dần đi xa, nhìn bóng dáng cậu bỗng nhiên sinh ra một loại ảo giác, lớn tiếng kêu: "Thanh Thư!”
Kỷ Vãn quay mặt lại nhìn bà lão đầy nghi hoặc.
Khóe mắt bà có chút ẩm ướt, ông lão nắm tay bà: “Bà này, chúng ta trở về thôi.”
Bà lão vẫy tay với Kỷ Vãn, giọng vẫn nghẹn ngào: “Đi thôi, Tiểu Vãn, con cũng phải—— bình an vui vẻ."
••••••
Kỷ Vãn bước vội đến cửa bệnh viện. Sở Nam Trúc cầm chặt phiếu báo xét nghiệm trong tay, thấy Kỷ Vãn lập tức chạy đến đón, ôm vai cậu lo lắng hỏi: "Em đi đâu vậy? Sao lâu vậy mới về?"
Kỷ Vãn vẫn còn hơi thở hổn hển, chủ động dựa vào trong lòng Sở Nam Trúc nghỉ ngơi: "Anh Nam Trúc, em đi giúp một đứa trẻ bị thương, tiện thể thăm một cặp vợ chồng. Em còn chưa hỏi anh đó, kết quả đâu."
"Đứa trẻ? Đứa trẻ nào?"
"Em không biết, chỉ là hai đứa trẻ sinh đôi rất dễ thương."
Có một khoảng trống nhỏ giữa khoa ngoại trú và tòa nhà nội trú của bệnh viện. Sở Nam Trúc kéo người vào trong, để cậu dựa vào lòng mình, ôm cậu trong tay, từ từ mở ra tờ giấy kiểm tra do chính tay mình vò nát.
Từ "có thai" được viết rõ ràng đơn giản ở trên.
Lúc Sở Nam Trúc mới biết được kết quả thực ra khá bình tĩnh, ngoại trừ có chút hoảng hốt, thì thật ra càng vui mừng cùng với kỳ quái.
Do đối với lời nói của Kỷ Vãn nói nốt ruồi kia nên thấy kỳ quái, hắn còn phải đối xử thế nào với người chồng đang mang bầu đặc biệt như cậu đây?
Kỷ Vãn cũng thấy kết quả, biểu hiện nhỏ tự mãn một chút, suýt chút nữa ném mũi mình lên trời, cậu nói, "Anh Nam Trúc, anh có nhớ những gì anh nói không."
Sở Nam Trúc:...
Kỷ Vãn tiếp tục đắc ý: "Anh nói có thì sẽ nằm dưới luôn, hehehe ~"
Sở Nam Trúc giả vờ như không nghe thấy: "Trở về đi, chúng ta phải đi học."
Vừa nghe nói muốn đi học, học sinh dốt Kỷ Vãn đột nhiên cảm thấy toàn thân đau nhức, không còn xương cốt, đu lên người Sở Nam Trúc: “Ai da, đau bụng quá, em không muốn đi.”
Sở Nam Trúc chỉ có thể âm thầm thở dài: “Vậy hôm nay em về nghỉ ngơi đi, anh sẽ xin nghỉ phép cho em vào buổi chiều."
"Yay!" Kỷ Vãn hào hứng xoay vòng vòng.
Sở Nam Trúc dẫn Kỷ Vãn về nhà, là một Alpha hắn cần phải suy nghĩ nhiều hơn Kỷ Vãn, giờ họ không có việc làm ổn định lại phải nuôi con, áp lực không nhỏ, nhưng Sở Nam Trúc cũng không định nói những việc này cho Kỷ Vãn và Trương Vũ biết.
Họ chỉ cần ở phía sau để mình bảo vệ là được.
Ngay khi cửa vừa được mở ra, đã nghe thấy tiếng cãi vã từ bên trong, âm thanh này khiến Kỷ Vãn và Sở Nam Trúc rợn cả người.
Bộ dáng kiêu ngạo của Sở Luật Minh khiến người ta chỉ muốn xông lên đánh ông ta, lại thấy ông ta chỉ vào đỉnh đầu Trương Vũ, hung dữ nói: "Đồ đàn bà điên, mau ký giấy ly hôn cho tôi, khi nào mới chịu trả nhà cho tôi?!”
Trương Vũ co rụt lại trong góc, cả người run lên, chỉ biết khóc, ngoại trừ khóc bà giống như không biết gì nữa.
“Mẹ nó!” Sở Luật Minh nới lỏng cà vạt, tức giận, đang định đánh người phụ nữ, cửa đột ngột bị đẩy ra, Kỷ Vãn và Sở Nam Trúc xông vào đánh ông ta.
Sở Luật Minh mất cảnh giác bị hai thanh niên cao lớn áp chế. Khuôn mặt ông ta bị đánh bầm dập, ông ta hét lên: "Đánh nữa đi! Đánh nữa tao sẽ báo cảnh sát! Gửi hai đứa mày vào Trung tâm cải tạo! Hai thằng nhãi ranh!"
Sở Nam Trúc nắm chặt tay ông ta lại, đè ông ta xuống đất rồi đẩy Kỷ Vãn ra: “Em đừng tham gia trò vui, vào giúp mẹ đi.”
Kỷ Vãn đỡ Trương Vũ trong góc dậy để bà ngồi trên ghế sô pha, cậu xem xét từ trên xuống vì sợ bà sẽ bị Sở Luật Minh đánh, nhưng may là họ đã quay lại kịp thời, nếu không thực sự nguy hiểm.
“Ông làm gì ở đây?” Giọng của Sở Nam Trúc không thể nghe ra buồn, nhưng Kỷ Vãn biết đây là giọng điệu khi hắn vô cùng tức giận, giống như lần trước ở trước mặt Kỷ Nguyên Cương.
Cả hai đều có người cha kiểu gì thế này? Chết tiệt.
Sở Luật Minh hừ lạnh một tiếng: "Trở về làm thủ tục đi, nhãi ranh, mày bớt lắm lời."
"Tôi nói cho ông biết," Tay của Sở Nam Trúc càng dùng sức: "Ly hôn có thể, nhà cửa không bàn nữa, làm thủ tục xong rồi, đừng xuất hiện trước mặt gia đình chúng tôi nữa! ”
“Gia đình, ha ha.” Sở Luật Minh liếc mắt nhìn Kỷ Vãn, ông ta nói ác ý: “Gia đình nào, không phải nó bị tao ném ra ngoài sao? Sao bà điên kia lại nhặt thứ này về rồi? Nhân lúc còn sớm vẫn nên ném đi!"
"Ông mẹ nó câm miệng!"
"Sở Luật Minh," Trương Vũ vẫn luôn im lặng bỗng nhiên ngẩng đầu, dáng vẻ bà vẫn vậy, trên mặt đều là nước mắt, nhưng lần này có vẻ hơi khác, bà lau đi những giọt nước mắt, đôi mắt luôn dịu dàng của bà trở nên kiên định hơn bao giờ hết.
“Sở Luật Minh,” Trương Vũ cố gắng giảm giọng điệu của mình: “Chúng ta ly hôn đi.”
Thân hình mảnh mai của Trương Vũ đứng trước mặt Kỷ Vãn, đây là lần đầu tiên Kỷ Vãn cảm thấy người phụ nữ này cao lớn như vậy.
••••••
Trương Vũ sửa soạn cho mình thật xinh đẹp, không chỉ mặc váy rực rỡ, thậm chí còn dùng cả mỹ phẩm mà bà đã không sử dụng trong nhiều năm, chỉ đơn giản trang điểm cho bản thân.
Trong Cục Dân Chính, Kỷ Vãn cùng Sở Nam Trúc đứng đợi ở cửa, lúc đầu họ còn lo lắng muốn đi cùng Trương Vũ, nhưng Trương Vũ chỉ cười, vỗ nhẹ vào lưng hai đứa con trai, sau đó bước vào trong, thậm chí không liếc nhìn Sở Luật Minh.
Từ đáy lòng Sở Luật Minh cười nhạo, ông ta biết quá rõ người phụ nữ này, không thể cứng rắn chút nào, hai đứa con trai không có ở đó, chỉ cần ông ta quyết liệt một chút, bà nhất định sẽ đồng ý đưa nhà cho ông ta.
Vừa chia tay với người phụ nữ kia ở ngoại quốc, cô ta lấy đi hết tiền, sau này Sở Luật Minh mới nhận ra đứa con cô ta sinh ra không phải của mình, tuyệt vọng mới nhớ ra vẫn còn một căn nhà ở trong nước.
Chỉ cần nhận được nhà, ông ta sẽ có cơ hội Đông Sơn tái khởi(*).
(*)
Khôi phục lại tất cả sau khi thất bại.Nhân viên Cục Dân Chính giao tờ thuận tình ly hôn, Trương Vũ lấy bút ra trước, nóng lòng ký tên vào, bà viết xong trước, sau đó trực tiếp ném cho Sở Luật Minh, một chút cũng không khách khí.
Sở Luật Minh sửng sốt một chút, nhưng cũng không nghĩ nhiều, ký tên vào.
Bước tiếp theo là phân chia tài sản, Trương Vũ và Sở Luật Minh không có tiền để phân chia, căn nhà này là tài sản chung sau khi kết hôn, Sở Luật Minh hừ nhẹ một tiếng, “Trương Vũ, căn nhà này là do bố mẹ tôi tặng cho tôi lúc đó. Vì vậy…”
“Vì vậy tôi sẽ không bao giờ đưa cho ông căn nhà này. ”
Sở Luật Minh trợn tròn mắt, ông ta không thể tin nổi người phụ nữ này làm sao lại dám nói với chính mình như vậy.
Cho nên thẹn quá thành giận, uy hiếp nói: "Bà nói cái gì, theo luật, đây là..."
"Theo luật," Khi ông ta đang nói Trương Vũ ngắt lời Sở Luật Minh: "Ông có biết tội ngoại tình khi đã kết hôn sẽ bị phán thế nào không? Bỏ rơi con cái, không thực hiện nghĩa vụ nuôi con hơn mười năm, ông biết sẽ bị phán thế nào không?"
Trương Vũ trừng mắt không vui nhìn Sở Luật Minh: "Nếu ông nhất định muốn tranh chấp với tôi, vậy chúng ta xem tòa xử đi, ông đừng mơ tưởng có thể cướp bất cứ thứ gì từ tôi.”
Sở Luật Minh chỉ biết há to miệng, không ngờ người phụ nữ này lại biết những chuyện này, nhân viên công tác trợn trắng mắt nhìn Sở Luật Minh.
Anh ta giao tờ phân chia tài sản cần ký lại: “Không có ý kiến gì thì ký tên, để không phải đi hầu tòa.”
Vẻ mặt của Sở Luật Minh dữ tợn, tựa hồ rất không cam lòng, nhưng ông ta không nghĩ ra cách nào có thể giải quyết được, nhìn lại Trương Vũ, bà lạnh lùng nhìn tay mình, như thể ông ta mà không ký bà sẽ cùng ông ta đấu tới cùng.
Sở Luật Minh giật mình một cái, ngón tay hơi khựng lại, thế mà thực sự ký tên.
Trương Vũ bước nhanh đi phía trước, hai người con cao lớn nhìn thấy bà lần lượt đi ra bảo vệ, Sở Luật Minh lẳng lặng đi theo phía sau, mà ba người phía trước cũng không thèm quay đầu nhìn lại.
Sở Luật Minh chợt nhận ra mình giống như không còn nhà để về, lấy trong túi ra một điếu thuốc, châm lửa nhưng không hút, ông ta nhìn bóng lưng Trương Vũ khẽ thì thầm: "Này... Trương Vũ..."
Lúc này Trương Vũ mới biết rằng Kỷ Vãn mang thai, bà nở nụ cười, vui sướng gần như phát điên, cái loại thực sự sắp phát điên rồi.
Ai sẽ quay đầu nhìn lại nữa? Dù sao thì tất cả đã kết thúc.
••••••
“Tiểu Vãn, con nhớ đừng đi lung tung.”
“Dạ dạ dạ, mẹ, mẹ đã nói ba lần rồi.”
“Còn có còn có, đúng rồi, còn phải bổ sung axit folic, ăn nhiều chất axit folic(*).”
(*)
Axit folic là một vi chất quan trọng cần được bổ sung trong thai kỳ để dự phòng các dị tật bẩm sinh nghiêm trọng. “Ặc...” Thực ra Kỷ Vãn cản thấy không cần thiết, dù sao chuyện sinh con cũng là do nốt ruồi, loại axit folic cũng không hẳn cần thiết.
"Đúng rồi! Nhất định phải nhớ bọc tất cả các góc bàn dễ va đập trong nhà bằng miếng xốp. Nếu bé con tập đi thì sẽ không tốt đâu."
"Được rồi mẹ ạ! Thời gian còn sớm!"
Trương Vũ vẫn đang cười, nhưng cười cười, bà lại không thể kìm được những giọt nước mắt, Kỷ Vãn biết trong lòng bà có chút không thoải mái, không nói điều gì, chỉ lấy khăn giấy lau nước mắt cho bà.
Khi tâm trạng bình tĩnh trở lại, đến lượt bà trấn an Kỷ Vãn: “Đừng lo lắng cho mẹ, hiện tại con cần chú ý đến cơ thể của mình, biết không?”
“Dạ.” Kỷ Vãn gật đầu.
Tối hôm đó, cuối cùng Kỷ Vãn cũng được ăn một bữa no nê, dù gì chuyện ăn một lúc năm bát cơm cũng không phải chuyện người bình thường có thể làm được. Trương Vũ uyển chuyển bàn với Sở Nam Trúc, hy vọng hắn giám sát Kỷ Vãn để mỗi ngày cậu đừng ăn quá nhiều, nếu không sau này béo quá không đẻ được.
Sở Nam Trúc, người biết sự thật, cũng không nói điều gì, mà chỉ đối phó cho qua chuyện.
Buổi tối vào phòng ngủ, vẻ mặt Sở Nam Trúc nghiêm lại, hắn kéo Kỷ Vãn ngồi xuống bên giường.
Sở Nam Trúc: “Bí mật của nốt ruồi Sinh Con, có thể thẳng thắn nói với anh không?”
“Ừm…” Kỷ Vãn bế tắc một lúc, không phải không muốn nói, mà là vì cậu cũng không hiểu rõ quá nhiều về nó.
“Thì là dán nốt ruồi này lên bụng, sau đó trộn t*ng trùng của anh với em với nhau rồi bôi lên đó là sẽ thành công.”
“Còn gì nữa không?” Lông mày Sở Nam Trúc hơi nhíu lại.
"Còn có, để em suy nghĩ một chút. Đúng rồi, bên trong dữ liệu nói sau khi mang thai mười tháng, đặt ở trong nước nó sẽ tự động thả bé con ra."
"Đơn giản như vậy?" Không biết hắn nghĩ đến chuyện gì, vẻ mặt Sở Nam Trúc càng ngày càng ngưng trọng.
"Ừm, đơn giản vậy thôi. Em không biết thêm thông tin gì nữa."
"Ai đưa cho em cái này?"
“Ai?” Kỷ Vãn suy nghĩ một chút, thật ra nốt ruồi này không phải Tống Tử đưa cho, lúc tỉnh dậy đã dán lên bụng cậu rồi, Tống Tử chỉ nói quy tắc sử dụng cho cậu, còn có... Còn có gì nữa nhỉ? Kêu mình tiếp tục cố gắng.
Tiếp tục cổ gắng... Chẳng lẽ trước đây cậu đã làm chuyện tương tự? Sợ hãi khi phải suy nghĩ.
"Em không biết là ai đưa cho em. Em chỉ biết em phải làm điều này."
Ngón tay Sở Nam Trúc hơi khựng lại, đôi môi mỏng khẽ run lên: "Nói như vậy, em dùng cái này để sinh con, dù là ai cũng được?”
“Đương nhiên không phải!” Kỷ Vãn có chút nóng nảy, cậu sợ Sở Nam Trúc hiểu lầm: “Chỉ có thể cùng anh sinh.”
“Chỉ có thể cùng anh sinh? Tại sao?"
"Bởi vì... bởi vì anh là anh nam chính của thế giới này."
"Nam chính? Đây là cái gì?"
Kỷ Vãn gãi đầu, cậu có chút khó xử: "Thật ra, em cũng không rõ nam chính là gì. Phía trên đưa em tới để sinh con cho anh, chuyện khác cũng không có nói, mà nam chính, em đoán chừng hẳn anh là nhân vật chính của thế giới này? Nhân vật trung tâm của thế giới? "
Sở Nam Trúc lắc đầu: "Chuyện này làm sao có thể, em nhìn thế giới thực của chúng ta, từ xưa đến nay, có ai dám xưng là trung tâm thế giới?"
Những gì hắn nói quả thực có lý, tới lâu như vậy Kỷ Vãn cũng không tìm hiểu qua "nam chính" rốt cuộc tượng trưng cho cái gì?
“Dừng lại, đừng nói chuyện này với Sở Nam Trúc nữa.” Chú lông thối đã lâu không liên lạc với Kỷ Vãn, đột nhiên xuất hiện trong đầu cậu, nói: “Nếu cứ tiếp tục như vậy, cậu sẽ chịu khổ đấy.”
“Chịu khổ?” Trong đầu Kỷ Vãn cũng đáp trả chú lông thối.
Chú lông thối: “Ừ, đừng có nói lung tung, cậu đã nói nhiều rồi, cậu sẽ bị xử phạt.”
“Xử phạt, xử phạt cái gì?”
“Ta không biết, nhưng chắc chắn rất thảm, nhưng mà cũng không thảm bằng ta, hahaha."
"A, chú lông thối ý của chú là sao?"
“Bởi vì chuyện ta đã làm còn quá hơn cậu, hahahaha, à, hãy nhớ những gì ta đã nói, ít nói, sinh nhiều con.”
Vài câu nói không đầu không cuối của chú lông thối khiến Kỷ Vãn hơi phát ngốc, Sở Nam Trúc gọi Kỷ Vãn hai tiếng, cậu mới khôi phục lại tinh thần: “À, em vừa rồi thất thần.”
Sở Nam Trúc lo lắng thân thể cậu: “Có phải mệt rồi không?”
“Ừm, có chút.”
Sở Nam Trúc để cậu đi tắm rửa, tắm xong nhanh chóng ôm cậu vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về cơ thể Kỷ Vãn.
“Mặc dù chuyện rất kỳ lạ, nhưng dù thế nào thì em cũng phải an toàn.”
Đôi mắt nhắm nghiền của Kỷ Vãn từ từ mở ra: “Em sẽ, anh mau ngủ đi, anh Nam Trúc.”
Sở Nam Trúc chỉ thở dài: “Không vội, anh còn đang suy nghĩ về những thứ khác. ”
“Chuyện gì vậy?”
Sở Nam Trúc dứt khoát ngồi dậy, đột nhiên muốn hút thuốc, nhưng thân thể và tinh thần của Kỷ Vãn đều không cho phép mình hút thuốc, nên hắn chỉ có thể áp xuống.
Sau khi nghe tin tức Kỷ Vãn nói, Sở Nam Trúc rơi vào một vòng lẩn quẩn, hắn cảm thấy dù là mình hay Kỷ Vãn, dường như đã rơi vào bẫy của người thợ săn, họ chỉ có thể sống sót bằng cách xem tâm trạng của người thợ săn.
Khi những kẻ săn mồi có tâm trạng tốt, bọn họ có thể có được cuộc sống yên ổn, khi những kẻ săn mồi có tâm trạng xấu, có thể bọn họ sẽ bị tiêu diệt.
Không có lý do gì cho sự lo lắng này, nhưng Sở Nam Trúc khá chắc chắn về điều đó.
"Sao vậy? Anh Nam Trúc? Tâm trạng không tốt sao?" Kỷ Vãn nhìn vẻ mặt hắn có chút ngưng trọng, tuy rằng cậu ngốc nghếch nhưng cũng lộ ra vẻ mặt khó xử, như thể bên trong cái đầu nhỏ bé của cậu thật sự có thể nghĩ ra được điều gì đó vậy.
Sở Nam Trúc không muốn Kỷ Vãn bị quấy nhiễu, vì thế nhéo nhéo cổ cậu: “Không có gì, em không buồn ngủ à?”
“Không buồn ngủ.” Kỷ Vãn đổi tư thế nằm xuống: “Nói cho em biết đi, anh vừa mới nghĩ gì thế?"
Tư thế nằm của Kỷ Vãn rất thú vị, chu chu cái miệng như heo con, Sở Nam Trúc hôn cậu một cái, nỗi không vui trong lòng cũng vơi đi một nửa: "Anh đang nghĩ, làm thế nào để nuôi em, làm sao để nuôi con chúng ta."
"Đúng ha, em cũng chưa nghĩ đến chuyện này."
"Em không cần nghĩ tới. Mấy tháng nay em chỉ cần yên tâm ở nhà ăn, uống, ngủ đủ giấc." Sở Nam Trúc tắt đèn trong phòng, trong bóng tối, Kỷ Vãn ôm chặt eo Sở Nam Trúc.
"Trường học thì sao? Có cần đi không?"
"Tạm thời đừng đi, sau khi sinh con ra thì có thể đi học lại."
"Hehe, vậy thì tốt quá!"
Sở Nam Trúc dỗ cậu một hồi, Kỷ Vãn nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, nhưng Sở Nam Trúc trừ bỏ việc tự hỏi về "nam chính" và "nốt ruồi Sinh Con", còn có tâm sự khác, cả đêm không ngủ, đến khi trời sáng đã suy nghĩ cả đống thứ.
Do tỷ lệ sinh thấp, xã hội khuyến khích sinh đẻ nên chi phí sinh con hiện nay không quá cao, nếu muốn nuôi con tốt hơn thì chi phí sẽ cao hơn.
Sở Nam Trúc kể tình hình của Kỷ Vãn với giáo viên chủ nhiệm của Lớp 1 và Lớp 6, ngoại trừ việc hai người họ ngạc nhiên thì còn ăn chanh đầy miệng.
Thầy Hứa, giáo viên chủ nhiệm của lớp 1, suýt chút nữa đã đập nát cây bút trên tay, sau khi nghe Sở Nam Trúc nói xong, không thể tin nổi nhìn hắn chằm chằm, rống to: "Từ giờ về sau em sẽ không đến học tiết tự học buổi tối sao?! Em có biết bây giờ đã đến giai đoạn nào rồi không?!”
“Em biết.” Sở Nam Trúc luôn tỏ ra bình tĩnh, ngoại trừ những biểu hiện khác trước mặt Kỷ Vãn, vẻ mặt của hắn khi đối mặt với người khác luôn là biểu cảm không mặn không nhạt.
"Biết mà em còn tùy hứng thế ư? Xem như vừa rồi thầy không có nghe thấy, trở về học đi." Nói giỡn gì vậy, Sở Nam Trúc hiện tại chính là cục vàng của thầy, ngàn vạn lần không thể có tổn thất.
“Thầy, em nhớ rõ việc tự học buổi tối là không bắt buộc.” Đối mặt với lời khuyên can của thầy, mặc dù biết thầy cũng là vì tốt cho mình, nhưng Sở Nam Trúc vẫn từ chối.
"Em có nhiều việc quan trọng hơn."
Thầy Hứa ngoài việc thở dài, cũng chỉ biết thở dài, Sở Nam Trúc ghé qua giúp Kỷ Vãn làm thủ tục tạm nghỉ học, khi mọi chuyện đã ổn thỏa thì mọi chuyện giữa họ cũng được lan truyền.
Sở Nam Trúc không quan tâm đến những gì người khác nói, cuộc sống là của riêng hắn, hắn vẫn từng bước đến trường, đến lớp nghe giảng, 6 giờ tan học thì lập tức đi làm.
Đúng vậy, hắn xin nghỉ không đi học tiết tự học buổi tối cũng để đi làm, đương nhiên ở tuổi của hắn cũng không làm được gì khác, chỉ có thể làm gia sư, may mà hắn từng đoạt nhiều giải thưởng, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì hắn cũng sẽ có tên ở một trường đại học danh tiếng, vì vậy Sở Nam Trúc rất nổi tiếng trên thị trường gia sư tại nhà.
Thời gian tự học buổi tối được dùng để dạy kèm bài tập về nhà cho học sinh tiểu học, tiền thưởng rất hào phóng, thời gian về nhà cũng như tiết tự học buổi tối.
Khi về đến nhà, Kỷ Vãn đã ngủ gật trên ghế sô pha, vì sức khỏe yếu nên Trương Vũ đã về phòng nghỉ sớm, chỉ có Kỷ Vãn sẽ đợi hắn trở về, dù hắn có thuyết phục thế nào đi chăng nữa.
Sở Nam Trúc giống như ngày thường không đánh thức cậu, mà chỉ bế người vào phòng ngủ, sau khi tắm xong ôm cậu ngủ.
Đây đều là người nhà của hắn, Sở Nam Trúc nghĩ thầm, cho dù vất vả thế nào cũng phải chịu.
Hôm đó cũng như mọi ngày sau khi đặt người lên giường thì hắn đi tắm, bước ra thì phát hiện Kỷ Vãn chưa ngủ, tay cầm hai thứ màu đỏ ngẩn người, Sở Nam Trúc lại gần ôm Kỷ Vãn, thấy trên tay Kỷ Vãn đang cầm hai tấm bùa cầu may.
Ở phía trên tấm bùa ghi Sớm sinh quý tử với Tam dương khai thái. Sở Nam Trúc cười một chút không rõ, "Em đi cầu? Muốn một hơi sinh ba sao?"
Kỷ Vãn chỉ là khẽ lắc đầu, trong chốc lát xuất thần, sau đó bụng cậu hơi đau.
Nhận thấy cậu có điều gì đó không ổn, Sở Nam Trúc hỏi: "Sao vậy? Chuyện gì xảy ra?"
Kỷ Vãn: "Hai thứ này là do một cặp vợ chồng mất con đưa cho em. Vào ngày chúng ta đến bệnh viện kiểm tra đó. Chỉ là sau đó, em đã quên chuyện tấm bùa này, hôm nay đang thu dọn đồ thì tìm thấy nó... "
"Sau đó thì sao?"
“Sau đó…” Môi Kỷ Vãn khẽ run lên, trong lòng đột nhiên dấy lên một dự cảm xấu: “Sau đó hôm nay em mất hồn mất vía, em muốn đi gặp bọn họ!”
Sở Nam Trúc suy nghĩ một chút: “Được rồi, tối mai sau khi tan học, anh sẽ đi cùng em."
Đã gần đến mùa hè, kỳ thi tuyển sinh đại học càng ngày càng gần, cũng đã qua mùa hoa anh đào, ngay cả ban đêm cũng không có chút nào lạnh lẽo. Bụng dưới của Kỷ Vãn bị nốt ruồi ảnh hưởng nên đã phồng lên một chút, đi trên đường có tiếng ve kêu kinh người, hai bóng người dưới ngọn đèn đường có chút trống trải.
“Ở ngay phía trước.” Kỷ Vãn chỉ về phía tòa nhà phong cách hoài cổ phía trước, cửa đã khóa, từ bên ngoài nhìn vào, bên trong tối om và yên tĩnh.
Chỉ có cơn gió nóng thoảng qua thổi vào làm xào xạc cây cối khắp vườn.
Cả người Kỷ Vãn ướt đẫm mồ hôi, cậu cố gắng nhìn trộm vào nhà từ ngoài cửa, nhưng bên trong không có ánh sáng nên cậu không thể nhìn rõ, chỉ là có rất nhiều lá rụng rơi ở trong sân.
Kỷ Vãn cọ một chút, trong lòng cậu linh cảm không lành.
"Bà ơi, ông ơi? Hai người ngủ chưa?" Không có ai trả lời, tâm trạng lo lắng của Kỷ Vãn càng thêm trầm trọng, cậu tăng âm lượng: "Bà ơi! Ông ơi! Hai người có ở đó không?"
Vẫn không có ai trả lời, đã xảy ra chuyện gì? Đang muốn hét lên lần nữa thì một người đàn ông trung niên đang dắt chó đi ngang qua, thấy hai người thanh niên cao lớn lén lút trước nhà ông lão Trần liền hỏi: "Hai người là ai? Tại sao hai người lại ở đây?"
Kỷ Vãn: "Chú biết bà cụ và ông cụ nhà này không ạ? Họ khoảng 80 tuổi, rất hiền lành, rất..." Dường như Kỷ Vãn đột nhiên cảm nhận được điều gì đó, một giọt nước mắt từ khóe mắt bất giác rơi xuống.
"À," Người đàn ông trung niên siết chặt dây xích chó trong tay, giọng điệu có chút tiếc nuối: "Lão Trần và vợ ông ấy đã mất một tuần trước, họ đi cùng nhau, yêu nhau cả đời cũng xem như đồng sinh cộng tử (sống chết có nhau), nhưng đáng tiếc cuối cùng vẫn không thể nhìn thấy Thanh Thư trở về."
Kỷ Vãn nghe đến đây thì trợn tròn mắt, không nói nên lời, người dắt chó thấy họ im lặng nên cũng rời đi, dù sao cũng có người mới chết, nơi này có phần cấm kỵ.
Sở Nam Trúc ôm eo Kỷ Vãn để cậu dựa vào vai hắn, tuy không nhìn rõ vẻ mặt của cậu, nhưng Sở Nam Trúc biết lúc này Kỷ Vãn rất buồn, nói không chừng còn khóc.
Hắn đưa tay chạm vào mặt Kỷ Vãn, không ngạc nhiên khi thấy có một vệt nước.
“Chúng ta đi thôi.” Sở Nam Trúc thấp giọng nói, Kỷ Vãn không trả lời, nhưng Sở Nam Trúc đã dẫn cậu quay trở về.
Con người có vui buồn tan hợp, trăng có lúc tròn lúc khuyết.
Sau khi trở về nhà, Kỷ Vãn đi tắm lần nữa, rửa sạch mồ hôi, lau tóc đi ra tới, Sở Nam Trúc vẫn đang đọc lại tài liệu cần thiết cho buổi học sáng mai.
Trong khoảng thời gian này, hắn chăm lo cho việc học và làm việc, người cũng gầy mất một vòng, Kỷ Vãn đi vòng ra sau hắn, dù cảm thấy buồn nhưng cậu phải trân trọng người trước mặt, cậu cắn tai Sở Nam Trúc, âm thanh kéo dài nghe có vẻ giống như làm nũng. "Anh Nam Trúc, anh phải ăn nhiều một chút."
"Ừ." Sở Nam Trúc bị cậu nhiễu loạn tâm thần, nhưng động tác trong tay vẫn tiếp tục. Tối nay hắn phải xử lý cho xong.
Đêm nay Kỷ Vãn đặc biệt dính người, cậu cũng không quấy rầy Sở Nam Trúc làm việc gì mà chỉ di chuyển một chiếc ghế đẩu ngồi sau lưng hắn, cọ cọ lưng hắn như mèo nhỏ, yên tĩnh, ngoan ngoãn.
Sở Nam Trúc xử lý xong chuyện, tắt đèn bàn rồi bế người lên đùi: "Sao vậy? Vẫn bị ảnh hưởng chuyện lúc tối sao?"
Kỷ Vãn rầu rĩ gật đầu nói: "Ừm."
Sở Nam Trúc cố ý trêu chọc cậu: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
Lông mi của Kỷ Vãn khẽ run lên, đêm nay sau khi trở về, cậu mơ hồ có linh cảm, sau khi đứa bé này ra đời, cậu nhất định sẽ không ở được lâu. Lúc đó, Sở Nam Trúc làm sao bây giờ? Trương Vũ sẽ thế nào? Cậu rất lo lắng, Sở Nam Trúc và Trương Vũ sẽ giống như hai ông bà cụ kia.
Thấy cậu không nói lời nào, Sở Nam Trúc nghĩ cậu bị chuyện hôm nay làm tổn thương, nhưng sống chết là chuyện thường tình của con người, kỳ thực không có lời nào để an ủi cho tốt, sau thời gian dài sẽ tự nhiên trôi qua.
“Ngủ đi, chúng ta không nghĩ.”
Kỷ Vãn nhắm chặt mắt, cả đêm không mộng mị.
••••••
Hôm nay Sở Nam Trúc thi đại học, Kỷ Vãn dậy rất sớm. Cậu thậm chí còn lo lắng hơn Sở Nam Trúc. Cứ vài phút cậu lại kiểm tra túi xách của Sở Nam Trúc xem hắn có quên đồ gì hay không. Bản thân Sở Nam Trúc rất bình tĩnh, khi Kỷ Vãn lại chuẩn bị đứng dậy xem cặp sách của mình hắn đè cậu lại.
“Anh đã mang đầy đủ hết rồi, em không cần lo nữa.”
“Không đúng, em nhớ, em nhớ thẻ báo danh của anh. Có phải anh chưa lấy thẻ báo danh của anh đúng không?” Người mang thai ngốc ba năm, Kỷ Vãn tỏ vẻ, bộ não của cậu không đủ dùng.
Sau khi Sở Nam Trúc ăn xong ngụm cháo cuối cùng, định đứng dậy xách cặp đi ra ngoài, xuy sét đến việc an toàn, Kỷ Vãn sẽ không cùng hắn đi thi.
Kỷ Vãn giữ chặt quần áo của Sở Nam Trúc, nắm lấy cổ áo của hắn, kéo thấp thân hắn xuống, Sở Nam Trúc còn tưởng rằng cậu định trao cho mình một nụ hôn, nhưng không nghĩ tới không phải hôn hôn, mà là một tấm bùa cầu may.
Một tấm bùa bảo hộ màu đỏ, Kỷ Vãn treo trên cúc áo thứ hai của Sở Nam Trúc, mặt trên viết Tam dương khai thái.
“Đưa cho anh, phù hộ anh một chút, hehe.” Kỷ Vãn cười hàm răng lộ ra.
Sở Nam Trúc biết thứ này là do bà lão Kỷ Vãn vẫn luôn nhớ thương tặng cho cậu, mỉm cười nhận lấy, Kỷ Vãn lưu luyến không rời tiễn hắn ra cửa.
Sở Nam Trúc xoa tóc Kỷ Vãn, trong mắt tràn đầy dịu dàng: “Anh sẽ thành công.”
Kỷ Vãn cũng gật đầu, cậu cũng tin tưởng Sở Nam Trúc sẽ thành công.
Thậm chí dù nghỉ vài buổi tự học, hiệu suất của Sở Nam Trúc vẫn rất ổn định, đến ngày kiểm tra kết quả, Kỷ Vãn chăm chú làm mới trang web, trải qua vô số lần 404, vô số lần sập hệ thống, cuối cùng cậu cũng tra được!
Kỷ Vãn dụi mắt, như thể cậu không thể tin được.
Sở Nam Trúc ít để ý đến chuyện này hơn Kỷ Vãn, hắn vẫn đang gọt hoa quả cho Kỷ Vãn, thấy vẻ mặt của cậu lộ ra thế, hắn thản nhiên hỏi: "Được bao nhiêu điểm?"
Kỷ Vãn mở to mắt, chỉ vào màn hình: “Sở Nam Trúc, tổng điểm là bao nhiêu?”
“750, chuyện gì vậy?”
“Không… em chỉ nghĩ là màn hình bị hỏng.”
“Sao em lại nói vậy?" Sở Nam Trúc nhét miếng táo đã cắt vào miệng Kỷ Vãn. Kỷ Vãn ngạc nhiên đến mức quên cả nhai, chỉ là hơi giật mình nói: "Chỉ là... điểm của anh thực sự là 750."
"Thực sự có chuyện đạt điểm cao nhất ư? Có phải lỗi hệ thống không?”
Đương nhiên, cuối cùng thì đó không phải là lỗi hệ thống. Số phận của Sở Nam Trúc là trời định. Hắn là học sinh đầu tiên của thành phố đạt điểm toàn phần kể từ kỳ thi tuyển sinh đại học. Trường học cũng treo ba tấm băng rôn chúc mừng thủ khoa.
Kỷ Vãn cảm thấy đây là do tấm bùa của bà lão nổi lên tác dụng, nên không ngừng nói về việc sẽ đến nhà bà tưởng niệm, cảm ơn một chút, nhưng vì trời nóng bức cậu ăn quá nhiều dưa hấu nên bị tiêu chảy suốt một tuần, kế hoạch này vẫn luôn bị xếp xó.
Vào đầu mùa thu, Sở Nam Trúc chính thức trở thành sinh viên nổi tiếng ở trường đại học, Kỷ Vãn đi cùng hắn đến trường. Để tiện bề chăm sóc cho Kỷ Vãn và Trương Vũ, Sở Nam Trúc đã chọn một trường đại học trọng điểm của địa phương. Cũng còn may ở thế giới này, Omega bụng to là chuyện thường tình trên đời, nên chuyện cậu đi lại lên đường cũng chẳng có gì lạ.
Chỉ là... Omega mang thai đi cùng chồng mới là tin tức hot!
Tên tuổi thủ khoa Sở Nam Trúc rất bắt mắt, còn chưa bắt đầu nhập học hắn đã trở thành mục tiêu của vô số tiểu O.
Bé con của nam thần sắp chào đời, hôm nay Kỷ Vãn biểu thị công khai chủ quyền đã trực tiếp chặn đứng rất nhiều đào hoa cho Sở Nam Trúc.
Chẳng mấy chốc, khi bụng của Kỷ Vãn ngày một lớn dần, ngày thu cũng từ từ đến gần.
Hôm nay Sở Nam Trúc đi học rất bận, Kỷ Vãn bụng bự đi dạo bên ngoài một mình, chợt nghĩ đến cây cối xanh tươi trong nhà bà lão, không biết mùa thu sẽ như thế nào?
Vừa lúc muốn đi tưởng niệm hai người, cậu đem theo tấm bùa Sớm sinh quý tử ngồi xe đến nhà họ Trần.
Gió thu ảm đạm, Kỷ Vãn quấn chặt áo khoác bước đến cửa nhà họ Trần, từ bên ngoài nhìn vào, bên trong đổ nát, cảm giác vô cùng hiu quạnh.
Nhiều cây cối bị bỏ bê không người chăm sóc, toàn bộ ngã trái ngã phải, Kỷ Vãn mím môi, có chút buồn bã, cậu học động tác của Tiểu Tâm lần trước, tìm thấy một chùm chìa khóa dưới lọ hoa trước cửa, sau khi mở cửa ra thì có thể nhìn thấy rõ ràng toàn cảnh.
Thì ra ngoài nơi đổ nát vẫn còn một cái cây vẫn kiên cường tồn tại, là một cây phong, mùa thu là sân nhà của nó, đỏ như lửa, một mảnh lá từ từ rơi xuống trên đỉnh đầu Kỷ Vãn, Kỷ Vãn cầm lấy, nhìn chiếc lá này, trong lòng cảm thấy rất bi thương.
Rõ ràng cùng đôi vợ chồng già này chỉ là bèo nước gặp nhau, lại không khỏi xót xa cho họ.
Kỷ Vãn đi dưới tán cây hoa anh đào, vì đôi vợ chồng già đã không còn nữa nên Kỷ Vãn muốn thay họ treo một tấm biển gỗ bình an, vui vẻ, giúp họ cầu nguyện cho Thanh Thư.
Nhưng tấm biển gỗ của cậu vẫn chưa được treo lên, có thể là do hôm nay cậu lăn lộn quá lâu, trong lòng cậu lại quá mức bi thương, nên Kỷ Vãn cảm thấy bụng đau nhói, cảm giác nóng như lửa đốt.
Tại sao lại như vậy? Kỷ Vãn cắn răng, tại sao lại như vậy?
"Cậu sắp sinh rồi! Mau tìm người đến giúp!" Chú lông thối đột nhiên trở nên lo lắng: "Lý do gì khiến cậu sinh sớm như vậy."
"Cái... Cái gì? Sao lại thế này?" Kỷ Vãn lập tức lấy điện thoại di động ra liên hệ với Sở Nam Trúc.
Sở Nam Trúc vừa nghe xong đã sợ đến toát mồ hôi hột, lập tức gác lại công việc, vội vàng chạy tới.
Chú ông thối im lặng một lúc: “Có lẽ nó liên quan khá lớn đến cậu.”
“Lớn… khá lớn?” Kỷ Vãn cảm thấy đau đớn chưa từng thấy, cảm giác bỏng rát như muốn làm người ta phát điên.
Sau đó, dù Kỷ Vãn có hỏi lông thối thế nào, hắn cũng không nói một lời.
Sở Nam Trúc vội vàng chạy tới, bế Kỷ Vãn lên rồi chạy như bay về nhà.
Trước đó đã bàn bạc, vào lúc cậu sinh con bồn tắm phải chứa đầy nước, hắn ôm Kỷ Vãn đặt vào bồn tắm.
Trong nháy mắt cậu ngồi vào bồn tắm, ánh sáng đỏ tràn ra, Kỷ Vãn vì quá đau đớn nên lâm vào hôn mê.
Ba bé trai lần lượt ra tới.
Ba đứa nhắm mắt lại, làn da trắng không tì vết, không khóc cũng không quấy, chỉ ngồi trong nước.
Kỷ Vãn yếu ớt khẽ mở mắt ra, mới chỉ liếc nhìn các cục cưng, nhưng ngay sau đó, cậu đã quay trở lại chỗ cũ.
Tống Tử 1314 có vẻ rất tức giận, đôi mắt xanh trừng lớn, căm tức nhìn Kỷ Vãn, dưới chân nó là ba đứa con trai cậu mới sinh.
Khi Kỷ Vãn trở lại không gian này, cậu đã khôi phục lại tất cả ký ức, cậu bình tĩnh lạ thường: “Vậy rốt cuộc các ngươi muốn làm gì?”
Tống Tử 1314 không trả lời, hung hăng liếc xéo Kỷ Vãn, nó di chuyển tay lần lượt đặt lên đầu ba đứa nhỏ, một lúc sau nó thở dài, Kỷ Vãn cau mày: "Các ngươi đang tìm cái gì? Trả lại con cho ta."
Tống Tử 1314: "Kỷ Vãn, ở thế giới tiếp theo ngươi phải chịu hình phạt." Trên mặt nó có chút ghét bỏ: "Lần sau đừng sinh nhiều như vậy, chúng ta muốn chất lượng chứ không phải số lượng!"
Kỷ Vãn muốn nói gì đó, chỉ thấy một ánh sáng trắng lóe lên.
Cậu nhìn thấy trên khắp các ngọn núi rơi đầy những chiếc lá phong, đỏ rực như lửa.
_______________________________________
Tiểu kịch trường:Tiểu hòa thượng vuốt cái đầu trơn bóng của mình, quả nhiên rất trọc, Tướng quân cầm một kiện Bạch vô cấu hấp tấp đi tới.
Ném lên người tiểu hòa thượng: "Gả cho ta!"
Vì thế tiểu hòa thượng đội tóc giả, trên người mặc bạch vô cấu, gả cho tướng quân làm phu nhân.
Bạch vô cấu: Shiromuku (し ろ む く) một loại kimono, trang phục truyền thống của Nhật Bản được cô dâu mặc trong ngày cưới. Một bộ Shiromuku toàn là màu trắng, từ trang phục đến phụ kiện. Shiro nghĩa là trắng.