Edit: Chym° ° °[Nhật ký] Hình như hôm nay anh đã nhìn thấy em. Trong số rất nhiều khán giả, em đang cầm gậy đỏ, vẻ mặt hoảng sợ. Đáng tiếc sau khi phát hiện thì không phải là em. Nhưng anh vẫn muốn giở cuốn nhật ký ra và ghi lại, sau bao nhiêu năm, hôm nay là lần duy nhất anh cảm thấy em đã trở về. ----- Nhật ký của Sở Nam Trúc.
Những người được gọi là trung niên và cao tuổi là những người đã đến một độ tuổi nhất định, muốn sống một cuộc sống nhàn nhã mỗi ngày, đánh bài và múa quảng trường là tốt nhất.
Tất nhiên, đối với nhóm tuổi của họ, còn có một chuyện hạnh phúc nhất, đó là được ôm cháu.
Sở Nam Trúc bất ngờ thực hiện thao tác come out mà không hề báo trước, phản ứng đầu tiên của bốn người trung niên và cao tuổi có mặt thế mà là.
Bóng đã tàn, không có cháu.Vương Hiểu Huyên ngay lập tức trở thành nữ chính của bộ phim đau khổ: "Sở Nam Trúc! Con là tên lừa đảo, còn cháu trai thì sao?"
Kỷ Vãn và Sở Nam Trúc đều ngạc nhiên, chuyện cô chú ý chỉ có cái này hả?
Sở Nam Trúc: “Con chưa từng nói về chuyện có cháu.”
Vương Hiểu Huyên cúi người rút ra một tờ giấy từ tay Tưởng Thiến, nén những giọt nước mắt không tồn tại nơi khóe mắt, giọng nói nghẹn ngào: "Con từng nói."
"Mẹ, trí nhớ của mẹ hỗn loạn, con không nói."
"Con từng nói, mẹ chắc chắn."
"Khi nào?"
"Khi con còn học tiểu học... con đã nói, trong tương lai, con sẽ sinh cho mẹ một đứa cháu trai mập mạp."
Sở Nam Trúc:...
Đột nhiên, Sở Nam Trúc nhớ ra điều gì đó, chặn eo Kỷ Vãn lại: "À, lúc đó, con đang nói về việc kết hôn với Nhân Nhân sau đó sinh một em bé đáng yêu. Thật tiếc là chúng con chỉ có thể kết hôn mà không thể sinh con. Rốt cuộc..." Sở Nam Trúc vỗ vỗ cái bụng phẳng lì của Kỷ Vãn: "Ở đây không có chức năng như vậy."
Mình... Cái đệt, mình... má ơi mình thực sự có chức năng này.Vẻ mặt Kỷ Vãn phức tạp, Sở Nam Trúc thấy cậu kỳ quái nên hỏi cậu: "Sao vậy?"
Kỷ Vãn lắc đầu, chỉ nghĩ rằng hy vọng đến lúc đó anh sẽ không quá ngạc nhiên.
“Nhân Nhân?” Trần Thanh Thư trông có vẻ bối rối và nghi ngờ, y vẫy tay với Kỷ Vãn, Kỷ Vãn lần nữa ngồi lại bên cạnh y.
“Thật không?” Trần Thanh Thư hỏi cục cưng của mình.
"Dạ thật." Kỷ Vãn trả lời rất đơn giản. Tuy rằng hành vi của Sở Nam Trúc có chút đột ngột, nhưng thật sự không có gì phải giấu diếm. Come out thì come out. Bây giờ không phải là xã hội phong kiến, hôn nhân đồng giới là hợp pháp, sự khoan dung của xã hội đối với người đồng tính cũng cao hơn trước một chút.
“Lại đây cho baba ôm một chút.” Trần Thanh Thư đưa tay ra với cậu, Kỷ Vãn vâng lời, ngoan ngoãn được Trần Thanh Thư ôm vào lòng, y nép vào cổ Kỷ Vãn ngửi trái ngửi phải.
"Ba? Ba đang làm gì vậy?" Tại sao lại ngửi cổ của mình? .
Truyện Truyện TeenTrần Thanh Thư lắc đầu, cảm thấy có chút phiền muộn: “Không có chuyện gì, bởi vì con mới trở về, thế mà sắp bị bắt cóc.”
Tưởng Thiến bên cạnh đã xắn tay áo, hung ác nhìn chằm chằm Sở Nam Trúc.
Như câu nói, bạn phải thể hiện sự chân thành khi đối mặt với ba mẹ vợ, Sở Nam Trúc ngồi bên cạnh Kỷ Vãn, “Chú dì, con sẽ tốt với Nhân Nhân.”
“Hừ." Nhìn thấy hắn dính vào Kỷ Vãn, Tưởng Thiến lập tức chạy đến đẩy con trai cô ra, thay vào đó cô ngồi bên cạnh Sở Nam Trúc, vẻ mặt âm trầm, giống như một người ba vợ hơn là một người mẹ vợ.
Tưởng Thiến nhìn chằm chằm Sở Nam Trúc, Sở Nam Trúc cũng không chịu thua kém, lúc này mà bị áp đảo, dì Tưởng có lẽ sẽ cho rằng bản thân mình không có năng lực, sẽ bị loại trừ lập tức, cho nên không thể yếu thế hơn!
Giọng điệu của Tưởng Thiến cứng rắn: “Hai đứa bắt đầu từ khi nào?”
Vừa dứt lời, Kỷ Vãn nói, “Chỉ mấy ngày nay thôi.”
Sở Nam Trúc: “Từ khi còn nhỏ, lần đầu tiên gặp mặt.”
Kỷ Vãn:????
Tưởng Thiến:????
Trần Thanh Thư:????
“Anh đang nói cái gì vậy?” Kỷ Vãn ra hiệu cho Sở Nam Trúc im lặng: “Rõ ràng là chúng ta chỉ mới xác nhận mối quan hệ ngày hôm qua.” Thực tế, không có xác nhận nào về mối quan hệ cả. Kỷ Vãn cảm thấy cậu và Sở Nam Trúc kỳ kỳ quái quái không thể giải thích được hôn hôn nhau xong ở bên nhau.
“Hiểu Huyên, con trai cậu có phải là biến thái không?” Vẻ mặt Trần Thanh Thư như tìm thấy được thế giới mới: “Wow, hai đứa đã yêu nhau từ hồi học mẫu giáo~”
Nắm đấm của Tưởng Thiến cứng lại.
Vương Hiểu Huyên không chê chuyện lớn, xem chuyện vui phấn khích nói: "Nam Trúc, con không thể luyến x, làm thế nào mà con có thể luyến x? Con thực sự luyến x?!"
Nắm đấm của Tưởng Thiến đã nâng lên đến ngực của cô.
Sở Tông Nghi là đồ cổ lỗ sĩ, chấp nhận những chuyện này không nhanh bằng vợ, nghiêm khắc hỏi Sở Nam Trúc: "Nam Trúc, hai đứa sao lại thế này? Yêu đương cũng phải từ từ tới. Từ nhỏ hai đứa đã tách nhau ra tình cảm khẳng định vẫn còn chưa ổn. Đúng rồi, hai đứa đã đến tình trạng nào rồi?"
Sở Nam Trúc suy nghĩ một lúc. Hắn và Kỷ Vãn chỉ kém chút là chưa làm. Hơn nữa, hôm nay họ đã gặp mặt cả ba lẫn mẹ. Nhìn phản ứng của chú Trần và ba mẹ hắn, hẳn là không có vấn đề gì lớn, chỉ có mình dì Tưởng là người khó đối phó nhất, nhưng ở trong mắt Sở Nam Trúc, đây không phải là vấn đề.
Sở Nam Trúc: "Ba, chuyện cần làm chúng con đã làm. Chỉ còn thiếu kết hôn thôi."
Tưởng Thiến trông như bị sét đánh. Nắm đấm vung lên, Sở Nam Trúc trốn đi, sau đó cô lại nắm lấy quần áo của hắn. Vì tôn trọng mẹ vợ nên Sở Nam Trúc không hề né tránh.
“Thiến, có chuyện từ từ nói.” Khi Trần Thanh Thư nghe tin con trai mình không còn trong trắng nữa, y sợ tới mức lập tức đứng về phía Sở Nam Trúc: “Anh nghĩ thằng nhóc Nam Trúc này cũng khá tốt. Nó và Nhân Nhân đã yêu nhau từ khi còn nhỏ, tình cảm sâu đậm.”
Người ta nói mẹ vợ càng nhìn con rể càng thích. Mặc dù hoàn cảnh gia đình Nhân Nhân không giống nhà khác, ba vợ rất dễ thu phục nhưng mẹ vợ này, cô giống như một người cha già bảo vệ đứa con gái quý giá của mình, nhưng Sở Nam Trúc tin rằng tất cả các bà mẹ vợ trên thế giới này đều có tình mẫu tử, điều đó có nghĩa là chỉ cần biểu hiện đủ thảm thương là có thể kích phát tình thương của mẹ vợ, nhận được lòng trắc ẩn.
Hơn nữa, trước khi đến hắn đã đọc công lược mẹ vợ trên mạng, lúc này ngoài việc bán thảm, da mặt còn phải dày, ăn khổ chút, chỉ cần mở đầu buông lỏng, kế tiếp mẹ vợ mà ngăn trở là sẽ bị đánh tan binh bại như núi đổ, thế là có thể ôm người đẹp về nhà.
Vì vậy, Sở Nam Trúc nghiêm nghị nói với Tưởng Thiến: “Mẹ!”
Tưởng Thiến choáng váng, Vương Hiểu Huyên cũng choáng váng, choáng nhất là Kỷ Vãn, cậu thực sự không ngờ Sở Nam Trúc lại không biết xấu hổ như vậy.
"Mẹ." trong miệng của hắn đã bỏ mình, Sở Nam Trúc càng không biết xấu hổ nắm tay cô, giọng nói tình cảm, diễn kịch phong phú: "Mẹ, mẹ có biết không? Con đã tìm kiếm Nhân Nhân rất nhiều năm?"
"Mẹ, trong những năm Nhân Nhân rời xa chúng ta, mẹ cho rằng chỉ có mẹ và chú Trần là người buồn nhất sao? Mẹ có biết vì nhớ nhung Nhân Nhân quá nhiều mà con bị viêm cơ tim, khoảng thời gian trước mệt nhọc thiếu chút nữa mạng cũng không còn.”
Sở Nam Trúc mở miệng mẹ ngậm miệng mẹ, suýt chút nữa làm cho Tưởng Thiến bị viêm cơ tim trước.
Tưởng Thiến hít một hơi: "Viêm cơ tim? Hiểu Huyên, Sở Nam Trúc mắc bệnh này thật sao?"
Vương Hiểu Huyên không hổ danh là người có danh hiệu số một hố thằng ranh con mình, mở gói hạt dưa chia sẻ với Trần Thanh Thư, nghe vậy cô tự nhiên không chút do dự đi ra phá đám: “Không, tôi chưa từng nghe nói đến.”
Tưởng Thiến khịt mũi lạnh lùng, nâng cằm lên, ra hiệu Sở Nam Trúc có thể tiếp tục biểu diễn.
Tuy nhiên, Sở Nam Trúc không hề hoảng sợ quay đầu lại nói với Kỷ Vãn: "Nhân Nhân có thể làm chứng cho con. Em ấy là trợ lý của con, em ấy đã nhìn thấy con ngã bệnh."
Tưởng Thiến cũng quay đầu lại: "Nhân Nhân, con đừng sợ, nói thật đi, nó muốn bắt nạt con, con phải nói với mẹ! Mẹ thay con đánh nó!"
Cái này... ahhh... khoan đã
Kỷ Vãn bắt đầu phân tích tình hình, hiện tại trong suy nghĩ của cậu Sở Nam Trúc đang diễn kịch bản ba vợ ác độc và con rể tội nghiệp, mình là nữ chính. Con rể đáng thương nghèo khổ đến xin cầu hôn. Ông ba vợ ác độc cố tình làm khó dễ, con rể nghèo khổ hướng nữ chính cầu cứu, hy vọng nữ chính có thể giúp hắn.
Mà Tưởng Thiến có lẽ đang đóng kịch bản một kẻ ác bá chiếm đoạt dân nữ. Cô đóng vai cha già của dân nữ, Sở Nam Trúc là kẻ ác bá ghê tởm. Kỷ Vãn đương nhiên là dân nữ hay khóc, chỉ cần cô dân nữ đó hướng người cha già cáo trạng, người cha già sẽ ngay lập tức đánh kẻ ác bá.
Làm sao bây giờ? Kỷ Vãn đang ở trong tình thế tiến thoái lưỡng nan, cả Sở Nam Trúc và Tưởng Thiến đều nhìn cậu, chờ cậu quyết định sẽ nhập kịch bản nào.
Mẹ cái hạt dưa, Kỷ Vãn đột nhiên muốn phàn nàn, tại sao trong bất kỳ kịch bản nào cậu cũng đều là nữ?
Nhìn Tưởng Thiến rồi đến Sở Nam Trúc, Kỷ Vãn đổ mồ hôi trên trán, tâm trạng rối bời này khiến cậu cảm thấy mình đang đóng một bộ phim giữa mẹ chồng và con dâu.
Mẹ và vợ cãi nhau nên nhờ anh chồng bất tài góp ý, Kỷ Vãn nhận thấy kịch bản này hợp với thân phận mình và hay hơn hai kịch bản nữ chính trước nên quyết định chìm vào thế giới kịch bản của mẹ chồng nàng dâu.
Bằng cách này, ba người họ đã lên sân khấu.
“Mẹ.” Kỷ Vãn nói với Tưởng Thiến: “Đừng ép anh ấy như thế.” Sau đó anh ấy nói với Sở Nam Trúc: “Nam Trúc, anh vũng vậy, đừng nói chuyện với mẹ em như thế.”
Sở Nam Trúc người đàn ông khổ vì tình lên sàn: "Nhân Nhân, anh hận không thể móc tim ra cho em."
Tưởng Thiến người cha già lên sàn: "Nhân Nhân, thằng nhóc này không phải là người tốt."
Kỷ Vãn người chồng bất tài lên sàn: "Con... Con... Con không biết." Chẳng qua, chính là kiểu thiếu quyết đoán này, cân bằng giữa mẹ chồng và con dâu, không được nghiêng bên ai, đây là kỹ thuật của hoàng đế chính thống!
Sở Nam Trúc biết mọi chuyện không đơn giản như vậy, hắn nheo mắt lại, đột nhiên ấn tay Kỷ Vãn vào ngực mình, trìu mến nói: "Nghe này, nó vì em mà đập, tất cả đau đớn trước đây đều đã qua rồi, chỉ vì em mà đập lên thôi.”
Nói xong, thế mà lại có một giọt nước mắt cá sấu chảy ra từ khóe mắt. Cái đệt, hành động của Sở Nam Trúc quá tàn nhẫn. Kỷ Vãn phải thừa nhận rằng kỹ năng diễn xuất của hắn thực sự rất mạnh.
Cán cân Kỷ Vãn điên cuồng hướng về phía Sở Nam Trúc!
“Nhân Nhân, con tỉnh táo một chút!” Tưởng Thiến nắm lấy tay kia của Kỷ Vãn: “Nhìn mẹ!” Vẻ mặt Tưởng Thiến đầy chua xót và hận thù.
Cán cân của Kỷ Vãn lệch sang bên Tưởng Thiến một chút.
Trong mắt Sở Nam Trúc lóe lên một tia tàn nhẫn, hắn đột nhiên lộ ra vẻ dữ tợn, cúi người che ngực kêu rên, “Nhân Nhân, ngực anh đau.”
Hả? Kỷ Vãn thấy sắc mặt hắn tái nhợt, dáng vẻ không giống giả, trong lòng có chút nóng nảy: “Làm sao vậy? Sở Nam Trúc, đừng làm em sợ.” Sau đó cán cân hoàn toàn chuyển sang Sở Nam Trúc đây.
Tưởng Thiến is out.
"Mẹ, sức khỏe Nam Trúc thực sự không tốt. Con... Con dìu anh ấy trở về phòng nằm nghỉ trước."
Binh bại như núi đổ, người cha già Tưởng Thiến thất vọng chỉ có thể tránh ra, tuyệt vọng nhìn bắp cải trắng của mình cứ vậy mà bị heo cõng đi mất.
Sau đó Tưởng Thiến quay lại, phát hiện ba người kia vừa ăn dưa vừa xem diễn, phun hạt dưa đầy thùng rác.
Chậc.