Cuối cùng Chúc Diệu Uyên vẫn ảo não bị đuổi ra khỏi cửa, hắn năn nỉ ỉ ôi thể nào đều không có hiệu quả, thật đúng là sứt đầu mẻ trán.

Bên này nóc nhà cho hắn ăn bơ, bên kia người nhà lại đến cửa ầm ĩ, sáng sớm Chân Tổ Thu đã làm cơm đến gõ cửa nhà hắn, lòng hắn tràn đầy mong đợi, cho là Chung Văn Nhiễm đã hồi tâm chuyển ý, ai ngờ mở cửa ra nhìn lại là mẹ mình, lòng dạ nhất thời rơi vào khoảng không.

Mẹ Chúc đưa hộp cơm cho hắn, đi theo phía sau chính là cô nagf hộ sĩ quen mắt kia___ còn một người khác đã từ chức, đối với nguyên nhân từ chức của cô ta Chúc Diệu Uyên biết rõ trong lòng, có điều cũng không cố ý làm khó, còn thanh toán hết tiền lương cho cô.

Người ở lại chính là một cô nàng mặt tròn, cô giải thích với hắn: “Phu nhân sáng sớm đã cứ nhắc mãi muốn đến đây, cản cũng không cản được, tôi gọi điện thoại cho ngài ngài không có nhận thế nên mới tự tiện tới.”

Chúc Diệu Uyên gật đầu: “Được rồi, không sao đâu.”

Hắn nhìn về phía mẹ mình, từ sau khi mẹ Chúc biết tin Viên Bách Xuyên đã chết trạng thái tinh thần đã tốt lên rõ rệt, thời điểm phát bệnh cũng giảm đi rất nhiều.

Hắn mở hộp cơm ra, bên trong là món mà hắn rất thích ăn từ nhỏ đến lớn, mùi vị cũng rất quen thuộc.

“Nhớ con, con cũng không đến, thế nên mẹ đành tự mình đến thăm con xem sao.” mẹ Chúc thở dài, “Cũng đã nhắc với con không ít lần rồi, sao vẫn cứ không đưa người ta về thăm nhà một chút chứ?”

Chúc Diệu Uyên ngẩn ra: “Người nào ạ?”

“Tiểu Chung đó,” mẹ Chúc ngồi xuống, nhìn thấy ghế sô pha của hắn có chút bừa bộn liền tiện tay dọn dẹp lại, “Con xem chỗ này của con đi, có giống nhà của người đã kết hôn không, đã bao nhiêu năm rồi, người khác trong mấy năm này đã quấn quýt nhau thành vợ chồng già hết rồi, sao các con đến phòng cưới vẫn không có!”

“Mẹ, chúng con…” Chúc Diệu Uyên có chút khó thể mở miệng, “Vẫn chưa kết hôn lại mà.”

Đối với hiệu suất làm việc của hắn mẹ Chúc tỏ vẻ khiếp sợ: “Không phải trí nhớ đều đã hồi phục rồi sao? Chuyện cũng đã giải quyết hết rồi, lúc đầu nói cưới là cưới, bây giờ cưới thêm lần nữa thôi sao khó khăn thế chứ?”

Đừng nói đến mẹ Chúc không biết, đến chính Chúc Diệu Uyên cũng còn đang như lọt vào sương mù, hắn đau khổ không thôi, sau khi tiễn mẹ Chúc đi liền nằm dài trên giường lặng yên suy nghĩ.

Nghĩ tới nghĩ lui, cũng không nghĩ ra nổi nguyên cớ.

Giữa khoảng yên tĩnh, hắn bỗng vỗ tay bốp một phát, quan tâm nhiều thế làm cái gì, liệt nữ sợ triền lang, Văn Nhiễm phải sợ Diệu Uyên, hắn cứ ngồi xổm trước cửa nhà Chung Văn Nhiễm không chịu đi, xem anh có nỡ nhẫn tâm hay không?

___Kết quả hắn ngồi xổm liền ba ngày.

Chung Văn Nhiễm đã từ chức ở sở nghiên cứu, bình thường ở nhà gặm nhấm lương cũ cũng chẳng cần ra cửa, Chúc Diệu Uyên lại không giống thế, hắn còn có công ty, mỗi ngày đều ôm máy tính xử lý công việc, phía dưới mông lót một tấm đệm, người đi lại trong hành lang không khỏi liếc mắt nhìn một cái.

Cũng may là Chung Văn Nhiễm cũng không phải hoàn toàn không để ý tới hắn, mỗi lần gọi đồ ăn ngoài đều gọi thêm cho hắn một phần, còn quăng cho hắn hai chai nước suối, nhưng vẫn cứ là không để hắn vào cửa.

Chúc Diệu Uyên lệ nóng doanh tròng, cảm thấy mình như một kẻ lưu lạc, chỗ này về sau chính là nhà của hắn.

Cứ như vậy mãi, người xung quanh cho là vợ chồng son giận dỗi cãi nhau, chuyện nhà người ta người ngoài không có tiện nhúng tay, thế là liền giúp hai người báo cảnh sát, ngày hôm đó toàn bộ người trong dãy đều chạy đến xem náo nhiệt, cảnh sát gõ cửa nhà Chung Văn Nhiễm, anh mở cửa nhìn thấy nhiều người như vậy, phản ứng đầu tiên là đờ hết cả người.

Sau đó làm rõ tình huống, cả khuôn mặt anh đỏ bừng hết lên, đến khi đuổi được cảnh sát đi, còn nhiều lần đảm bảo sẽ để cho Chúc Diệu Uyên vào cửa mới từ từ yên ổn xuống.

Thử hỏi trong cả cuộc đời anh có khi nào mất mặt đến thế?

Cảnh sát vừa đi, anh lập tức lôi Chúc Diệu Uyên vào, đã nhiều ngày nay Chúc Diệu Uyên không được loại đãi ngộ này nhất thời được sủng mà lo sợ, ôm lấy thảm và máy tính của mình lên ngoan ngoãn đi theo anh.

Chung Văn Nhiễm vốn đã bừng bừng lửa giận, quay đầu thấy dáng vẻ hắn ấp a ấp úng không dám nói câu nào, trên mặt còn có râu mọc ra mấy ngày nay, lôi thôi lếch thếch, lửa có lớn hơn nữa thấy vậy cũng tiêu mất.

Hai người cùng ngồi trên ghế sô pha, Chúc Diệu Uyên giống như chó nhà có tang vậy, ủ rũ cúi đầu, qua hồi lâu mới dè dặt nói: “Bé cưng, anh vẫn còn muốn yêu em chứ?”

Chúc Diệu Uyên rất lâu không nói gì, khi nỗi thấp thỏm trong lòng Chúc Diệu Uyên càng lúc càng lớn, anh mới miễn cưỡng đáp lại một tiếng: “… Ừm.”

Chúc Diệu Uyên lập tức tinh thần tỉnh táo, đặt máy tính xuống, “Vậy anh…”

Hắn vốn muốn hỏi rốt cuộc tại sao Chung Văn Nhiễm lại nổi giận như vậy, nhưng sợ hỏi ra anh lại tức giận liền nuốt lại lời vào trong.

Chung Văn Nhiễm như là biết hắn muốn hỏi gì, thở dài nói: “Chẳng qua là anh tự chui đầu vào bế tắc thôi, bây giờ đã không còn giận nữa rồi.”

Chúc Diệu Uyên vội hỏi: “Có thể nói em biết là bế tắc gì được không?”

Nói tới nguyên nhân, Chung Văn Nhiễm quả thực khó mà mở miệng, thật ra anh vốn dĩ không có tức giận đến vậy, chỉ là muốn làm rộn với Chúc Diệu Uyên một chút thôi, nhưng cứ thế lại dần biến vị, càng nghĩ lại càng thấy không còn là tư vị như trước nữa.

Những năm Chúc Diệu Uyên mất trí nhớ kia, một alpha tinh lực dồi dào như hắn, chắc hẳn bên người sẽ không phải không có ai ở bên chứ?

Nhớ lại lần đầu tiên anh và Chúc Diệu Uyên gặp lại sau khi mất trí nhớ cũng là ở trong quán rượu, thấy hắn ngồi ở đó ung dung như thế, chắc hẳn đã đến không ít lần đi.

Vốn dĩ là của một mình anh, ngẫm đến chuyện đã từng chia sẻ với kẻ khác, anh liền không kiềm được lửa ghen.

“Không có gì” Anh quyết định không nói cho Chúc Diệu Uyên, đập nát những ý nghĩ này trong bụng, “Anh không còn chui vào đó nữa rồi.”

Tự dưng Chúc Diệu Uyên phải chịu mấy ngày lạnh nhạt, rốt cuộc là tại vì sao vẫn chẳng biết gì cả, giống như một cây đao treo trên đỉnh đầu không biết ngày nào sẽ rơi xuống vậy, thật là khiến người ta cồn cào ruột gan.

Hắn nhạt nhẽo nói: “Thế sao, tốt quá, haha.”

Chung Văn Nhiễm lặng yên chốc lát, không thể nhịn được nữa, nói: “Sao em cứ kỳ kỳ quặc quặc ấy?”

Chúc Diệu Uyên thật là oan uổng quá.

Tóm lại là bây giờ Chung Văn Nhiễm nhìn hắn thế nào cũng không vừa mắt, nhưng mới nãy vừa ồn ào một trận, anh lại tống người ra khỏi nhà lần nữa thì không hay lắm, đành chỉ có thể thở dài, bất đắc dĩ đứng lên đi làm chuyện của mình mặc kệ hắn.

Chúc Diệu Uyên bị ngó lơ thẳng thừng, cảm thấy mình giống như tên chồng bị vợ bỏ vậy,

Đây là lần đầu tiên hai người cãi vã chiến tranh lạnh với nhau, lần đầu tiên Chúc Diệu Uyên phát hiện Chung Văn Nhiễm anh chính là một người dầu muối không ăn chính hiệu, nhưng hắn không bỏ nổi, chỉ muốn dùng hết tất cả phương pháp loại bỏ trận chiến này mau chóng.

Ông trời không phụ lòng người, nửa giờ sau, trước sự xum xoe nịnh nọt giả bộ đáng thương của hắn, Chung Văn Nhiễm đã đặt cây bút trong tay xuống, thở một hơi thật là dài, thuận tiện dùng cả bàn tay đẩy hắn ra.

Chúc Diệu Uyên tạm thời quyết định không cần liêm sỉ gì nữa, nâng mặt lên cho anh đánh, “Hết giận chưa? Vẫn chưa hết giận cứ đánh chỗ này.”

Chung Văn Nhiễm lại không thật sự nỡ đánh hắn, nghe thật quay mặt đi không nhìn vào mắt hắn, giọng cực nhẹ: “Anh nói cho em biết lý do anh tức giận, em không được cười anh.”

Chúc Diệu Uyên nói: “Anh sắp lấy mất cả mạng em rồi, em nào dám cười chứ.”

“Anh hỏi em,” giọng nói càng ngày càng nhỏ, hai tai có chút đỏ, “Mấy năm nay… bên cạnh em đã từng có người khác hay không?”

Chúc Diệu Uyên nhất thời không phản ứng kịp: “Sao cơ?”

“Được rồi, anh không cần em trả lời,” Chung Văn Nhiễm vội vàng che lấy miệng hắn, đáy mắt lại dâng lên hàng lệ, “Im miệng.”

Chúc Diệu Uyên ngây ngốc nhìn anh, tại lúc sắc mặt Chung Văn Nhiễm càng ngày càng sa sút hắn bỗng dưng bật cười, ấn lên tay anh, in một nụ hôn xuống lòng bàn tay, dịu dàng nói: “Mấy ngày nay anh… đều là suy nghĩ mấy chuyện này ư?”

Chung Văn Nhiễm không dám nhìn thẳng hắn: “Tất nhiên không phải, anh vẫn đang nghĩ chúng ta cách nhiều năm không gặp nhau như vậy, hay người đều thay đổi biết bao nhiêu, xa lạ biết bao nhiêu.”

“Trước tiên nói về chuyện bên cạnh em có người hay không này đi,” Chúc Diệu Uyên duỗi tay nắm lấy eo anh nhấc anh lên, mình thì ngồi vào vị trí của anh, rồi sau đó hai người đổi vị trí cho nhau, hắn ngẩng mặt nhìn Chung Văn Nhiễm: “Còn nhớ lúc mới xứng đôi em muốn từ chối anh không? Bởi vì em cảm thấy mình không có hứng thú với omega, đổi một người khác tới vẫn sẽ muốn từ chối như vậy.”

Chung Văn Nhiễm nhìn về phía hắn.

Chúc Diệu Uyên ôm anh ngồi lên đùi mình, tiếp tục nói: “Còn về thay đổi, không có ai là không thay đổi, chẳng hạn như trạng thái cuộc sinh hoạt trước kia của chúng ta và bây giờ cũng không giống nhau đúng không? Nhưng chỉ cần chúng ta vẫn yêu nhau, bao dung những biến hóa này thì cũng chẳng tính gì cả, có phải không anh?

Bốn mắt nhìn nhau, Chung Văn Nhiễm chớp chớp mắt, hốc mắt có chút đỏ.

Nhiều ngày xoắn xuýt cáu kỉnh đổi lấy ôn ngôn nguyễn ngữ của Chúc Diệu Uyên giờ phút này, anh ôm lấy cổ Chúc Diệu Uyên, đột nhiên cảm giác được một chút xấu hổ và thỏa mãn.

“Vui rồi?” Chúc Diệu Uyên nhéo nhẹ tuyết thể trên gáy anh, “Vậy bây giờ nên đến lượt ông đây tính sổ rồi nhỉ? Mấy ngày nay anh vì mấy cái chuyện không có căn cứ này mà giày vò em, anh được lắm.”

Chung Văn Nhiễm nhẹ nhàng “A!” một tiếng, nhưng không đẩy hắn ra.

Vẫn ở phòng khách, Chúc Diệu Uyên liền dày vò Chung Văn Nhiễm một trận đã đời, năng lực chịu đựng của ghế kém, cứ cọt cà cọt kẹt kêu loạn lên thôi rồi, sau đó lại thành bàn gặp họa, hai mùi pheromone triền miên trong không khí, từ từ hòa thành một thể.

Dày vò xong, Chúc Diệu Uyên bế Chung Văn Nhiễm vào trong phòng tắm, hơi nước mông lung, hắn cúi đầu hôn lên lỗ tai Chung Văn Nhiễm, “Cùng em về nhà một chuyến nhé, mẹ em nhớ anh.”

Chung Văn Nhiễm nhớ đến người phụ nữ dịu dàng ấy, nằm trong lồng ngực nhẹ nhàng gật đầu.

~ Hết chương 58 ~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play