Viên Bình Giang núp trong bụi cỏ, người của gã bên cạnh đang ôm súng bắn tỉa ngắm bắn, vừa vặn có thể nhìn thấy tất cả các phòng trong công xưởng.
Căn phòng kia có rất nhiều người đang thủ giữ, Viên Bách Xuyên đang ở bên trong.
Người của gã đã trải rộng xung quanh Viên Bách Xuyên, sớm đã nắm giữ công xưởng vào trong tay, chỉ cần gã xông vào thì tính mạng của Viên Bách Xuyên như cá nằm trên thớt.
Nhưng gã cúi đầu nhìn đồng hồ, đã tám giờ mười phút.
Nhiều năm trước khi hắn gặp Chúc Diệu Uyên người này vẫn còn là một đại thiếu gia, tính cách khiến người ta ghét vô cùng, còn thường xuyên chơi trò biến mất khi huấn luyện, sau khi trở lại đã bị phạt nhưng lần sau lại thế chẳng thay đổi.
Rất nhiều người đều tò mò hắn đi là cái gì, sau khi Viên Bình Giang quen biết hắn xong cũng đã mấy lần muốn hỏi mà quên mở miệng hỏi.
Mối băn khoăn này cứ mãi kéo dài đến khi hắn biến mất, cắt đứt liên lạc với gã.
Đến mai sau mới liên lạc lại với nhau, Viên Bình Giang quan sát omega tên Chung Văn Nhiễm đó mới như mơ hồ đoán ra được. Gã còn đoán được Chung Văn Nhiễm này chính là chướng ngại vật trên con đường báo thù của hắn, quả đúng như dự đoán.
Ái tình gã không có chạm qua, nhưng gã có một người em gái, biết được mùi vị của sự ràng buộc.
Đang lúc thất thần, tay súng bắn tỉa trên người gã nhỏ giọng nói: “Viên thiếu, Viên Bách Xuyên đi ra rồi!”
Viên Bình Giang cầm ống nhòm lên, căn phòng bọn họ đang nhìn chằm chằm quả nhiên được mở ra, Viên Bách Xuyên đang được đẩy ra ngoài, lão già này tựa hồ đã chẳng còn sức lực để đứng nữa, trên mặt có tử khí, chẳng khác gì cương thi.
Gã giơ tay nhìn đồng hồ lần nữa, tám giờ mười ba phút, chưa đến giờ, nhưng bọn họ đã không thể đợi thêm nữa.
Chỉ cần lão già này chết thì ai giết có gì khác biệt? Gã nghĩ vậy, thân thể đã rục rịch, trong bụi cỏ bốn phía đang mai phục hơn hai trăm người vũ trang đầy đủ, chỉ đợi gã ra lệnh một tiếng.
Gã giơ tay lên, trong mắt lóe lên tia sáng kỳ dị.
Tám giờ mười bốn phút, Viên Bách Xuyên ho khan kịch liệt, ra hiệu cho người bên ngoài đưa điếu thuốc, tay Viên Bình Giang từ từ hạ xuống, cuối cùng quyết định không ra lệnh___ nhưng ngay tại giây phút gã hạ tay xuống, gần đó đột ngột vang lên tiếng súng.
Có súng cướp cò!
Trong ống nhòm chỉ thấy Viên Bách Xuyên giật mình một cái, thân binh bên cạnh lão giơ súng lên, ngắm đúng vào phương hướng của bọn gã. Viên Bình Giang tức giận mắng một tiếng, quăng ống nhòm, hét lên: “Tấn công!”
Trong nháy mắt hơn hai trăm người đang bò về phía trước đồng loại bật dậy khom lưng bao vây công xưởng, họng súng nhắm thẳng vào Viên Bách Xuyên.
Viên Bình Giang đứng sát cổng, không có ống nhòm liền giành lấy súng bắn tỉa của người bên cạnh, ống ngắm hướng về phía lão, người của Viên Bách Xuyên ngỡ ngàng lúng túng, ngay cả họng súng đang hướng về đâu cũng không để ý.
Đương lúc thần hồn nát thần tính, mặt Viên Bách Xuyên âm trầm như nước, bàn tay run run dụi tắt tàn thuốc.
Hai phe đối lập, nghe được cả tiếng kim rơi, âm thanh già nua của gã như giấy nhám bị mài qua mài lại: “Dám hỏi các hạ là ai? Ám sát nguyên thủ quốc gia, các người thật là to gan.”
“Nguyên thủ? Viên Bình Giang cười, “Ông là lão khốn con mẹ nó nạn mới đúng chứ.”
Viên Bách Xuyên nghe được giọng nói quen tai, yên lặng hoài nghi chốc lát, mới nói: “Viên Bình Giang?”
Cùng lúc ấy, Chúc Diệu Uyên và Chung Văn Nhiễm vẫn đang ở trên xe, cả con đường đang bị vây chặn lại lại nước chảy không lọt, nửa ngày cũng chẳng nhúc nhích nổi.
Chúc Diệu Uyên xuống xe quan sát, phát hiện cách đó không xa đang có mấy quân nhân cầm hình ai đó gõ từng cửa kính xe, hắn chợt cảm thấy không ổn, quay người muốn trốn về trong xe lại thành ra bị người lập tức nhìn thấy.
Một quân nhân trong số đó hô lên: “Anh! Đứng lại chút!”
Hắn dừng lại, tay lặng lẽ mò xuống khẩu súng bên hông, rồi sau đó quay người lại, khuôn mặt anh tuấn nở nụ cười: “Sao thế?”
Mấy quân nhân đồng loạt chạy tới, sau khi cầm hình xác nhận hai người với nhau, nói: “Anh tên Chúc Diệu Uyên?”
Chúc Diệu Uyên gật đầu: “Đúng.”
“Có thể coi là tìm được rồi,” người nọ lau lau mồ hôi, “Anh, đi cùng với tôi một chuyến đi.”
Chúc Diệu Uyên gần như sắp rút súng, nhưng tay hắn cử động một cái, ngay sau đó liền dừng lại.
Mà sau khi Viên Bình Giang hưởng thụ cơn kinh hoảng của Viên Bách Xuyên, môi nhếch lên một cái, mắt liếc quanh bốn phía, cất cao giọng nói: “Lão già kia, bao nhiêu năm nhục nhã của tôi ông cứ dùng mạng bồi thường đi, giữa chúng ta ngày hôm nay nên có một cái kết rồi.”
Hai mắt Viên Bách Xuyên nhắm nghiền, sắc mặt càng lúc càng khó coi.
Ngay tại lúc Viên Bình Giang cất tiếng ra lệnh, lúc tất cả súng đã chuẩn bị bóp cò, đột nhiên Viên Bách Xuyên níu chặt vạt áo chính mình, đôi mắt trợn to, con ngươi đục ngầu của lão như là muốn lồi ra ngoài, miệng phát ra tiếng thở dồn dập yếu ớt, sắc mặt nghẹt đến tím tái.
Ngay lập tức ánh mắt Viên Bình Giang ngưng tụ lại trên người Viên Bách Xuyên, gã không dám tin, dẫn đầu xông lên, chỉ nghe thấy thuộc hạ gọi gã: “Viên thiếu!” rồi sau đó cùng theo gã ùa vào công xưởng.
Hiện trường rơi vào hỗn loạn, mà người của Viên Bách Xuyên còn yếu ớt chẳng thể chịu nổi một kích hơn cả trong tưởng tượng, hai ba phát liền bị chế ngự.
Con mắt Viên Bình Giang như muốn nứt ra,
Họng súng đặt lên huyệt thái dương của Viên Bách Xuyên___khung cảnh này gã đã nghĩ đến không chỉ ngàn vạn lần, nhưng thực hiện được dễ dàng như vậy, gã lại cảm giác quá đơn giản, một cơn khó chịu dâng trào ngập lý trí gã, gã cả giận nói: “Đừng giả chết!”
Bàn tay gầy trơ xương của Viên Bách Xuyên nổi gân xanh, lão nắm tay xe lăn, khó khăn hô hấp, tròng mắt toàn là tia máu: “Tôi… vốn đã sắp chết…”
Viên Bình Giang nghe vậy chỉ càng thêm giận, thế này thì chẳng vẻ vang chút nào cả! Gã muốn báo thù, nhưng không phải tìm một Viên Bách Xuyên như thế này, đây là một lão già phế vật, nào có thể xứng với trăm phương ngàn kế gã chuẩn bị mấy năm nay?
Súng của gã vẫn đặt lên đầu Viên Bách Xuyên tùy ý dùng sức, Viên Bách Xuyên như con chuột đang giãy dụa sắp chết, xấu xí chật vật. Viên Bình Giang đột nhiên cười phá lên, ngọn lửa vô danh trong lòng chớp mắt đã tan thành mây khói.
Thay vào đó là khoái cảm hận ý nhiều năm được trút ra ngoài.
“Vốn định giết ông, vặt đầu ống xuống làm bóng đá,” Viên Bình Giang hạ súng xuống, “Bây giờ tôi đã có chủ ý tốt hơn, người đâu, mang đi.”
Mấy người đến cứng rắn kéo Viên Bách Xuyên từ trên xe lăn xuống, gã xoay người, đột nhiên cảm giác đáy lòng trống rỗng, có vài phần mờ mịt và hoài nghi.
Ngay tại lúc này___gã nhìn thấy rừng cây phía xa xa có vài chiếc xe đang lái tới, con ngươi lập tức co lại, giơ tay lên nói: “Đợi đã.”
Ngay sau đó gã cầm lấy súng, lui về phía sau nửa bước rồi chĩa vào đầu Viên Bách Xuyên lần nữa, nhìn chằm chằm đám xe đã nhanh chóng lao tới.
Toàn thể rơi vào trạng thái căng thẳng, bầu không khí ngưng đọng, mấy người mang theo súng ẩn núp sau tường, chỉ thấy mấy chiếc xe kia dừng lại tại cổng công xưởng, vài người mặc quân trang bước xuống, trang phục không khác lắm với thân binh bên cạnh Viên Bách Xuyên.
Nhưng cẩn thận nhìn một chút thì vẫn có sự khác biệt, chính là huy chương trước ngực bọn họ.
Viên Bình Giang kéo Viên Bách Xuyên dậy, chắn trước mặt mình, cười như không cười thấp giọng nói: “Cứu binh hả?”
Sắc mặt Viên Bách Xuyên xám ngoét, cũng không đáp lời.
Viên Bách Xuyên có nói hay không cũng không ảnh hưởng gì, rất nhanh gã đã biết được không phải cứu binh, bởi vì trên xe kia lại có người bước xuống, là Chúc Diệu Uyên.
Sắc mặt Chúc Diệu Uyên bình thản, Viên Bình Giang đầy bụng hoài nghi, rồi lại nhìn thấy sau lưng hắn có người bước xuống, huân chương chiến công đầy vai, còn có tóc hoa râm, người nọ nhìn về phía gã cười một tiếng, vẻ mặt hiền hòa: “Chào cậu, quốc vương cho mời.”
Viên Bình Giang cau mày, rời tay khỏi cò súng, Viên Bách Xuyên mềm nhũn ngã ngồi trên đất, quân trang không nhiễm hạt bụi bị đất cát dính vào.
Lão đã ngã từ trên mây cao xuống.
~ Hết chương 55 ~
Tác giả có lời muốn nói:
Chớ hoảng sợ, quốc vương chỉ tới giao chai nước tương.
Cho Viên Bách Xuyên ăn xong bữa măng xào thịt rồi để lão lĩnh cơm hộp (ngỏm) đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT