Biển là gì?

  

Bạch Nhiễm ngay từ khi mới sinh ra đã bị bầy đàn vứt bỏ bởi vì sự yếu ớt và khiếm khuyết của mình. Phạm vi hoạt động của cậu chỉ giới hạn ở một mảnh đất hoang vu nhỏ bé, xuân đi thu tới, cậu chưa từng rời xa hang đá thấp bé chật chội kia.

Cậu cùng Lang Huy trốn thoát khỏi bầy sói, sau khi đi một quãng đường dài thì rốt cuộc chạy đến gần biên giới của vùng hoang dã. Băng qua những ngọn núi cao, qua đồng cỏ, cuối cùng lúc mùa đông kết thúc đã đến được bờ biển.

Rốt cuộc, lần đầu tiên trong đời cậu đã nhìn thấy biển.

  

Mặt biển phẳng lặng đẹp đẽ như gương, sóng nước lấp lánh, mặt trời đầu xuân từ từ nhô lên trên mực nước biển, ánh nắng vàng ấm áp chiếu sáng khắp cả vùng biển cùng đất liền, ngay cả cát bên chân cũng được nhuộm vàng rực rỡ. Cậu nằm sấp trên đầu Lang Huy, đối phương cẩn thận cúi đầu để cậu trượt xuống bãi cát êm ái.

  

Sau đó cậu nhìn thấy Lang Huy chạy sang đầu bên kia biển nhặt về một thứ màu trắng.

 

"Cái này là gì vậy?" Bạch Nhiễm duỗi hai chân trước nho nhỏ ra vỗ nhẹ lên vỏ cứng hình bán nguyệt.

  

"Là vỏ sò." Lang Huy híp mắt, dựng thẳng vỏ sò lên, lại tìm một viên đá bén nhọn khác rồi cắm vào khe hở cái vỏ, tiếp theo đột nhiên vỡ ra, "Bên trong là một viên ngọc trai."

  

Bên trên thịt ngao hồng hào, có một vật nhỏ nằm yên lặng.

  

Bạch Nhiễm chớp chớp đôi mắt tròn xoe, quả bóng trắng hồng trong veo, đẹp đẽ như một vì sao rơi xuống từ bầu trời.

Cậu nghe được thanh âm của Lang Huy.

"Thật ra, không ăn thịt cũng không sao, dưới biển có rất nhiều cá, anh nghĩ đổi lại ăn cá cũng tốt."

  

"Em thích ngọc trai không?" Nếu em thích, anh có thể tìm tất cả ngọc trai trên bãi biển cho em rồi xâu thành chuỗi hạt hoặc làm một chiếc giường nhỏ nè, đều tùy theo ý em."

"Còn đâm cây... Chẳng lẽ đâm cây dừa? Nhiễm Nhiễm, em có biết trái dừa không? Chúng ta có thể cạy nó ra, nước dừa và cơm dừa bên trong rất ngon đấy."

  

Bạch Nhiễm vừa nghe tiếng hắn lải nhải, vừa ngắm viên ngọc trai tròn xoe kia, đột nhiên đôi tai khẽ động rồi tựa chiếc tai khiếm khuyết vào ngực Lang Huy.

  

"Lang Huy."

  

"Hả?"

  

"Anh đúng là đồ sói ngốc!"

°°°

Nhỏ yếu là có tội.

Nhưng nếu có người đem lòng yêu thương, có nơi che chở, vạn vật thuần khiết, muôn loài trong sạch.

Hoàn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play