Quả cầu thứ nhất Lâm Đĩnh nhìn vào chính là một tấm phù tên “Thần Lực” không biết tác dụng, nhưng theo cái tên có lẽ nó có liên quan đến mặt lực lượng.
Nhìn qua quả cầu thứ hai, Lâm Đĩnh thấy bên trong ẩn chứa một tấm phù lục vô danh, thi thoảng lại phóng ra từng tia điện nho nhỏ màu vàng kim mảnh như sợi tóc, nếu không để ý kỹ thì khó lòng nhìn thấy.
Đang định thò tay lên sờ cho kỹ hơn thì một âm thanh già nua đột ngột vang lên làm Lâm Đĩnh giật thót cả mình.
-Nếu ta là ngươi thì ta sẽ không muốn dùng tay trần chạm vào nó đâu!
Nghe được câu nói đó Lâm Đĩnh liền như một con thỏ nhanh chóng rụt tay lại, sau đó chầm chậm quay người.
Nơi phát ra giọng nói đó chính là một góc tối trong căn phòng, nơi đó đang có một thân ảnh gầy gò đang đứng, nhìn thấy thân ảnh đó Lâm Đĩnh liền lên tiếng.
-Tiền bối vãn bối không có ý định xấu, chỉ là tò mò một chút thôi mà, mong tiền bối lượng thứ.
Khi nói xong câu đó Lâm Đĩnh liền len lén nhìn về góc căn phòng.

Một thân ảnh bọc trong hắc bào chầm chậm bước ra, là một lão giả râu tóc bạc phơ, da dẻ nhăn nheo, dường như sinh mệnh đang dần mất đi trên người lão ta, nhưng ánh mắt lão giả khi nhìn hắn lại sáng quắc, ẩn chứa một thân tinh, khí thần tràn trề, làm cho ai nhìn vào đôi mắt ấy cũng khó mà tin được đây là một ông lão đã nửa bước vào quan tài.
Lão giả lên tiếng:
-Người trẻ tuổi tên ngươi là gì, và mục đích ngươi đến nơi đây?
Nghe được lão giả hỏi, trong lòng thì thầm chửi mười tám đời tổ tông nhà lão ta vì làm hắn xém tý són mợ nó ra quần, nhưng ngoài mặt thì vẫn phải làm ra bộ dạng ăn nói khép nép, yêu già kính trẻ.
-Tiền bối vãn bối họ Lâm tên Đĩnh chỉ là một người tu luyện bình thường, mục đích vãn bối đến đây chỉ là muốn tìm kiếm một ít bùa chú, phù lục để phòng thân mà thôi! Hoàn toàn không có một chút ý xấu nào!
Nghe Lâm Đĩnh nói thế lão ta liền nhìn Lâm Đĩnh với một ánh mắt kì quái rồi nói.
-Hắc hắc! Người tu luyện bình thường sao? Không biết đã bao lâu rồi ta mới thấy được một người tu luyện “bình thường” như ngươi a!
Nhìn thấy ánh mắt dường như có thể nhìn thấu hết mọi bí mật trong lòng mình, lại nghe lão ta nói ra những lời đó Lâm Đĩnh thầm giật thót mình, cũng may lão ta cũng không dây dưa ở vấn đề đó lâu rồi nói tiếp.
-Phù lục phòng thân chỗ ta tuy không nhiều nhưng đều là tinh phẩm, nếu sử dụng tốt có lẽ sẽ là đòn sát thủ với mấy tiểu bối như ngươi, chỉ là nếu ngươi muốn mua lại có chút khó khăn.
Nghe đến đây lòng Lâm Đĩnh liền trầm xuống, lại vô thức sờ sờ vài viên đá Càn khôn trong túi, lòng dạ lại cảm thấy đắng chát, đang định cáo từ ra về thì nghe lão ta nói.
-Từ từ đã nào ta còn chưa nói xong, những phù lục ở đây ta vốn không định bán, cho nên ngươi có bao nhiêu đá Càn khôn đi nữa cũng không thể nào mua được đâu, nhưng chỉ cần ngươi giúp ta một việc, ta có thể làm chủ cho ngươi chọn một tấm phù lục bất kỳ ở đây.
Nghe thấy thế Lâm Đĩnh liền nhóm lên hy vọng trong lòng, thấp thỏm hỏi lại.
-Vậy xin hỏi tiền bối, vãn bối có thể giúp gì được cho người.
Lão ta nhìn Lâm Đĩnh với ánh mắt quai quái, không vội trả lời mà nói:
-Ta thấy ngươi thân thể cường tráng, khí huyết sung mãn, sinh mệnh lực mạnh mẽ, vượt xa tu vi thực tế, có lẽ kiêm tu một loại luyện thể bí thuật gì đó phải không?
Lâm Đĩnh nghe lão ta mới chỉ nhìn qua mà đã doán đúng bảy tám phần, trong nội tâm khẽ rùng mình chửi thầm: “mợ kiếp đúng là lão yêu quái mà.”
-Tiền bối tuệ nhãn như...... “cây đèn cầy”, vãn bối ngoài tu luyện chân khí ra, còn kiêm tu một loại bí thuật tôi thể gia truyền nữa.

Nghe Lâm Đĩnh nói thế lão giả cũng không nghi ngờ gì khẽ gật ghù.
-Ừm so với ta dự đoán không sai biệt lắm, chỉ là thằng nhóc nhà ngươi có phù hợp với yêu cầu của ta không thì phải thử mới biết được.
-Được rồi đi theo ta.
Nói xong câu đó lão ta liền quay đầu bước vào một cánh cửa gần đó, Lâm Đĩnh thấy thế liền không chút chần chừ đi theo sau.
Phía sau cánh cửa không ngờ là một hoa viên thu nhỏ, phía sau hoa viên đó lại là một căn phòng nữa, vừa bước ra Lâm Đĩnh liền khẽ giật mình vì kiểu bố trí lạ lùng này, chỉ là không để cho Lâm Đĩnh hỏi gì lão ta liền chỉ về một phía góc sân rồi nói.
-Thử thách của ta rất đơn giản, chỉ cần ngươi có thể bằng vào sức lực bản thân mà nhấc lên cái đỉnh nhỏ ở đằng kia, mà không dùng đến chân khí thì coi như quá quan.
Nhìn theo hướng tay của lão già kia chỉ, Lâm Đĩnh liền thấy ở góc sân quả thật có một cái đỉnh ba chân, cao khoảng 1m2, đường kình khoảng 1m, màu đen, trên đỉnh khắc họa nhưng đường nét mờ ảo tối nghĩa, cái đỉnh này dường như được làm từ một loại đá vô danh nào đó.
Nhìn cái đỉnh trước mắt,theo ước lượng của hắn thì chỉ khoảng vài trăm cân là cùng, Lâm Đĩnh khẽ nhếch khóe miệng đi đến trước cái đỉnh, và quay lại nói.
-Tiền bối chỉ cần vãn bối nhấc được cái đỉnh này là qua kiểm tra có phải không?
Lão già:
-Đúng thế chỉ cần ngươi có thể nhấc nó lên coi như vượt qua kiểm tra, lúc đó ta sẽ nói yêu cầu của ta cho ngươi.
Lâm Đĩnh nghe thế liền hưng phấn không thôi, lập tức không nói hai lời cúi xuống, hai tay liền khẽ phát lực bụng định bụng nhấc bổng cái đỉnh lên, không ngờ đã dùng đến năm thành sức lực mà cái đỉnh này vẫn lù lù bất động.
Sức lực của mình có bao nhiêu Lâm Đĩnh biết, năm thành sức lực của hắn ít nhất cũng có hơn ngàn kg, vậy mà không thể lay động cái đỉnh nho nhỏ này.
Biểu tình Lâm Đĩnh liền trở nên ngưng trọng, khẽ hít sâu một hơi, sau đó vận đủ mười thành sức lực, quát lớn một tiếng “lên”.
Cái đỉnh nho nhỏ trong tay Lâm Đĩnh hơi Lung lay rồi từ từ tách rời khỏi mặt đất.
Sức lực toàn thân Lâm Đĩnh lúc này đều dồn hết vào cái đỉnh dưới tay, các khối cơ trên cơ thể đều căng phồng, xương cốt toàn thân vang lên “canh” “cách”, khuôn mặt hắn đỏ bừng như máu, tựa như lúc nào cũng có thể xuất huyết vậy, đó chính là dấu hiệu hắn đã dốc hết mười hai thành sức lực ra.

Lâm Đĩnh cũng không ngờ cái đỉnh nhìn thì nhẹ này vậy mà lại nặng khủng khiếp đến như vậy, với trọng lượng này của nó đừng nói là vài trăm kg, cho dù là vài tấn thì hắn cũng không cảm thấy bất ngờ chút nào.
Lâm Đĩnh gắng hết sức nâng cái đỉnh ba chân lên được đến ngang bụng, đang định tiếp tục giơ lên thì cái đỉnh trong tay liền phát ra di trạng, những họa tiết trên thân đỉnh dưới thần lực của Lâm Đĩnh liền đồng loạt sáng lên, sức nặng của cái đỉnh trong tay dường như liền tăng lên gấp đôi, lập tức kéo ngược Lâm Đĩnh xuống đất, cũng may hắn nhanh chóng lập tức buông tay sau đó lùi lại, “Bùng.....ùng... ùng...”.
Ngay chỗ cái đỉnh vừa rớt xuống lập tức như có động đất vậy, cái sân nhỏ rung lên bần bật, cây cối xung quanh rung lắc giữ dội như muốn bật gốc, chỗ cái đỉnh rớt xuống bụi đất bắn tung tóe, lõm xuống một khoảng thấy rõ, khi bụi đất tan hết thì dị trạng trên cái đỉnh liền biến mất, trở lại thành một cái đỉnh đen xì không bắt mắt.
Lâm Đĩnh lúc này thì ở một bên thở gấp liên hồi, phải nói vừa rồi quả thật hắn đã dốc hết sức lực toàn thân không bảo lưu lại một chút nào, lực lượng phải lên đến bốn tấn là ít, ấy vậy mà cũng chỉ có thể miễn cưỡng nâng được cái đỉnh nho nhỏ kia mà thôi, chỉ là lúc cuối sức nặng đột ngột tăng lên từ cái đỉnh kia, khiến Lâm Đĩnh không hề có một chút lực chống cự nào, cứ vậy mà tuột khỏi tay, là đã đủ biết sức nặng của nó như thế nào rồi.
Lão giả ở bên thấy cảnh đó tuy giật mình, nhưng nhiều hơn chính là vui mừng hiển hiện lên bên trên nét mặt.
-Ha ha, Lâm Đĩnh phải không làm tốt lắm, ngươi quả thật là làm tốt hơn cả ta mong đợi nữa, ngươi đã vượt qua kiểm tra rồi.
Lâm Đĩnh nghe được lời ấy thì khẽ thả lỏng, thở ra một hơi rồi hỏi tiếp.
-Vậy không biết tiền bối muốn vãn bối làm việc gì, phải chăng là có quan hệ đến thân thể của vãn bối?
Lão giả nghe thế liền nhìn Lâm Đĩnh cười nói:
-Ha ha! Không sai, quả thật là có quan hệ với thân thể của ngươi.
-Ta vốn là đang luyện chế một tấm bùa chú đặc biệt, trong đó có một yêu cầu chính là cần một ít tinh huyết của Phàm cảnh tu giả có mang thần lực trong người, mà ngươi vừa hay chính là phù hợp với yêu cầu trong đó, yêu cầu của ta rất đơn giản, chính là một giọt tinh huyết trên người của ngươi!
Lâm Đĩnh nghe thế sắc mặt liền trở nên khó coi, tinh huyết chính là hạch tâm của sinh mạng, là tinh hoa huyết nhục toàn thân ngưng tụ mà thành, số lượng cực kỳ hữu hạn, muốn ngưng tụ tinh huyết cũng không phải là một chuyện dễ dàng gì.

Huống chi tinh huyết đối với tu giả Phàm cảnh cực kỳ quan trọng, tu giả Phàm cảnh bình thường, toàn thân cũng chỉ có thể ngưng tụ ra một giọt tinh huyết ẩn chứa trong tim mà thôi, không phải đến đường cùng thì không dễ dàng sử dụng, nếu thoáng chốc mất đi tinh huyết trong người thì sức lực, tuổi thọ, thân thể của người tu luyện cũng sẽ suy giảm đi một mảng lớn, tu vi thụt lùi, thậm chí vô vọng đột phá cũng không phải là chuyện lạ lẫm gì.
Lâm Đĩnh hắn tu luyện bấy lâu nay, thân thể lại mạnh mẽ vượt xa cùng giai, thân mang kỳ công, cũng chỉ có thể miễn cưỡng ngưng tụ ra giọt tinh huyết thứ ba mà thôi, từ trước đến này còn chưa dám khinh suất sử dụng lần nào, lần này tự dụng có người yêu cầu 1/3 tinh huyết trong người của hắn, điều đó tương đương rút đi sinh mệnh và tuổi thọ của hắn, bảo sao sắc mặt Lâm Đĩnh có thể tốt được cơ chứ.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play