Đợi cho đám đàn em đến từ núi Thông Thiên này bình phục lại từ lời nói của mình, Kim Lực lại tiếp tục nói.
-Có thể nói như thế này, Kim Lực ta và các người đồng dạng đều là một đám người xui xẻo sinh nhầm thời, nhưng đồng dạng cũng là một đám người may mắn nhất, “Chiến tranh thí luyện” vế trước là chết chóc, nhưng vế “Thí luyện” phía sau có thể nói là một lần kỳ ngộ khó gặp, chỉ cần ngươi có thể còn sống mà bò ra khỏi cái “Chiến tranh thí luyện” này thì chỗ tốt có thể nói rất nhiều, cái khác không nói, cho dù thể chất tu hành của các ngươi có “trâu bò” cỡ nào, thì tu vi ít nhất cũng có thể nhẹ nhàng tăng lên một cảnh giới lớn, đạp nhập đại môn tu hành không thành vấn đề!
Một đại cảnh giới nghe thì rất ít, nhưng các ngươi phải hiểu từ Phàm cảnh lên Sơ nhập tu giả bình thường tu luyện không biết phải hao tốn không biết bao nhiêu thời gian, không thiếu những người tu luyện cả đời cũng không tài nào bước vào cánh cửa Sơ nhập tu giả, hao hết thọ nguyên mà chết, những kẻ tư chất có chút xuất chúng mà còn vậy thì lại càng không nói đến những người tư chất tầm thường, cả đời gần như vô vọng đạp nhập tiên lộ, chỉ cần còn sống mà đi ra cái Chiến tranh thí luyện là đã có thể chính thức bước lên còn đường tu luyện, được người phàm xưng là "tiên nhân", đó là phần thưởng hấp dẫn thế nào cơ chứ?
Không nói cái khác chỉ riêng phần này là đã đủ cho vô số người điên cuồng liều mạng rồi!
Giọng Kim Lực lại đều đều trầm ổn tiếp tục vang lên:
-Nói ra cũng tại cái đám hàng xóm Hán quốc của chúng ta, một đám khốn kiếp, đầu óc hoang tưởng, suốt ngày mơ mộng bá chủ, ăn no rảnh rỗi không có việc gì làm, thích khiêu khích kích động chiến tranh chơi, xui xẻo ở chỗ là nước Đại Việt ta lại là nước đúng mũi chịu sào, nằm ở ngay cạnh cái bọn hoang tưởng đó.
-Hán quốc mang quân qua đánh nước ta cũng không phải ngày một ngày hai, đã giằng co suốt từ thời cổ đại đến bây giờ rồi, mấy chục năm một trận đánh nhỏ, mấy trăm năm một trận đánh lớn, cũng may nước Đại Việt ta cũng không phải hồng mềm dễ bóp, cái khác không nói chứ nhân tài thì đời nào cũng có!
-Nước Đại Việt chúng ta tuy không lớn, nhân dân lại khá chán ghét chiến tranh, mọi người đều muốn an ổn mà sống, nhưng khổ nỗi mảnh đất ba mẫu hai sào của chúng ta từ thời thượng cổ đến bây giờ lại luôn bị những đế quốc tu tiên nhòm ngó, một kẻ lại mạnh hơn một kẻ, vừa đuổi được một tên thì lại có ngay tên khác nhảy vào, chúng ta muốn sống yên nhưng bọn khốn đó lại không chịu đâu!

Nói đến đây Kim Lực lửa giận nổi lên, xém tý nữa thì không kìm chế được, cũng may hắn cũng chỉ hơi xung động một chút liền bình tĩnh lại tiếp tục nói.
-Cái mà chúng ta phải đối mặt bây giờ chính là một đế quốc tu tiên to lớn, lớn hơn chúng ta cả về nhân khẩu lẫn diện tích, Đại Việt quốc chúng ta chỉ bằng khoảng một phần mười mấy Hán quốc, nhân khẩu cũng chỉ bằng khoảng một phần mười lăm, người tu luyện Hán quốc thì càng không phải nói, riêng số lẻ cũng đủ đè chết người rồi!
-Chỉ là các ngươi có biết tại sao một đế quốc tu tiên như vậy từ thời cổ đại đến bây giờ lại không thể hoàn toàn tiêu diệt chúng ta không?
Trương Bình Phàm liền vô cùng phối hợp hỏi lại:
-Tại sao?
Kim Lực híp mắt cười tủm tỉm giải thích:
-Lý do thì có rất nhiều, Hán quốc nếu nói về thực lực tổng hợp thì có lẽ hơn xa chúng ta, đại khái như một trái dưa hấu so với một trái cam hoặc trái chanh vậy.
Nghe đến đó thằng cha họ Lâm liền rất không thức thời nhảy ra hỏi:
-Vậy không phải người ta dí một ngón tay cũng đủ đè chết chúng ta sao?
Nghe được câu hỏi đó cả đám Bình Phàm đều không nhịn được đều hướng về phía tên ngốc Lâm Đĩnh với những ánh mắt đầy bất thiện, ngay cả Mộng Lan bình thường lãnh tĩnh cũng ném về phía hắn một ánh mắt chất chứa đao quang kiếm ảnh.
Cảm giác của Lâm Đĩnh lúc này như một con gà bị người ta lột sạch lông xong nhúng vào nước đá, cái cảm giác đó phải nói là "con mợ nó yoo mos!"
Cũng may Kim Lực đúng lúc này lại lên tiếng giải vây cho Lâm Đĩnh hắn.
-Ha ha! Nếu nhìn vào mặt ngoài thì chú mày nói cũng không sai, chỉ là trong lịch sử tu luyện giới có ghi lại, đã từng có một đế quốc tu tiên cực kỳ hùng mạnh khác, hùng mạnh đến nỗi Hán quốc và vô số quốc gia khác cũng phải sợ hãi phủ phục dưới gót chân chinh phục của bọn họ, cực kì bá đạo, có thể nói là đánh khắp thế gian vô địch thủ cũng không sai!

-Đế quốc đó khi đến Đại Việt quốc chúng ta xâm lược cũng đã nói một câu tương tự như vậy nhưng khinh miệt hơn nhiều, chỉ là các ngươi có biết kết cục của đế quốc đó khi xâm lược Đại Việt quốc ta như thế nào không?
Bọn Trương Bình Phàm nghe thế mà cực kì rung động liền hỏi.
-Xin hỏi Kim Lực đại ca tên của đế quốc tu tiên đó là gì? Tại sao một đế quốc mạnh mẽ như vậy mà bọn đệ lại chưa từng nghe qua? Và kết cục của bọn họ khi xâm lược nước ta như thế nào?
Kim Lực nghe thế thì khẽ cười và nói:

-Tên của đế quốc đó là "Khả hãn thần quốc.", về phần tại sao các đệ chưa nghe qua thì bởi vì "Khả hãn thần quốc"đã tiêu vong trong dòng sông lịch sử rồi.
-Còn kết cục của họ khi xâm lược nước ta!
-Khà khà! phải nói là cực kì thê thảm, sở dĩ ta nói bọn họ gần như đánh khắp thế gian vô địch thủ, mà không phải vô địch hoàn toàn, chính là bởi vì “ba lần bại trận liên tiếp” ở Đại Việt quốc ta.
Dừng một chút rồi Kim Lực lại nói:
-Các ngươi đừng nhìn Hán quốc hiện nay vô cùng cường thịnh và kiêu ngạo như vậy, nhưng nếu so với "Khả hãn thần quốc" năm xưa thì chẳng đáng là gì đâu, cho dù Hán quốc có cường thịnh hơn nữa thì đại khái cũng chỉ bằng 1/10 thậm chí ít hơn "Khả hãn thần quốc" năm đó mà thôi! Huống chi bọn họ cường thịnh như vậy còn bị Khả hãn thần quốc chinh phục nữa là!
Nghe đến đó Lâm Đĩnh lại không nhịn được mà thốt lên.
-Wow! Thật không ngờ Đại Việt quốc ta lại có một lịch sử hào hùng như vậy, nếu nói vậy không phải Hán quốc chết chắc rồi sao?
Kim Lực nghe thế thì cười lên và nói:
-Ha ha! Lâm Đĩnh ngươi nghĩ quá đơn giản rồi, "Khả hãn thần quốc" mang binh đánh ta ba lần, đều chuốc lấy thất bại mà về một phần là do dân ta dũng mãnh, thiện chiến, trên dưới một lòng, phần còn lại không thể không kể đến công lao của đức thánh Hưng Đạo vương, không những tự thân tu vi cao cường, mà ngài ấy còn là một cao thủ điều binh khiển tướng trên đời hiếm có!
-Đức thánh Hưng Đạo vương lúc đó thấy Khả hãn thần quốc vô cớ mang quân qua đánh Đại Việt Quốc ta, mang đến cho dân chúng một hồi binh đao họa, nhân dân như bị ném vào nước sôi, lửa bỏng , quốc gia nguy nan trong sớm tối, chứng kiến cảnh đó, đức thánh Hưng Đạo Vương mới tức giận xuất thế ba lần đánh tan quân địch, tuế nguyệt trôi qua đã lâu, nhưng bây giờ trong sử sách của Đại Việt quốc ta vẫn còn lưu lại những câu nói bất hủ ngày đó của ngài ấy:

“Ta thường tới bữa quên ăn, nửa đêm vỗ gối, ruột đau như cắt, nước mắt đầm đìa; chỉ giận chưa thể xẻ thịt, lột da, ăn gan, uống máu quân thù; dẫu cho trăm thân này phơi ngoài nội cỏ, nghìn xác này gói trong da ngựa, ta cũng cam lòng.”
-Đức thánh Hưng Đạo Vương thần uy là thế nhưng đám con cháu chúng ta thì....
-Hài! Nói ra cũng thật hổ thẹn với bậc tổ tiên, đời sau lại không bằng đời trước!
Kim Lực hơi có chút thất lạc rồi nói tiếp.
-Chỉ là cũng may mắn một điều là tuy đám con cháu đời sau chúng ta có phần bất tài, nhưng cũng còn chưa đến nỗi mục nát không chịu nổi, vẫn kế thừa được nguyên vẹn ý chí bất khuất, ngoan cường của tổ tiên, dân ta vẫn có câu “giặc đến nhà đàn bà cũng đánh” lưu truyền từ bao đời nay, đến đời con cháu chúng ta vẫn chưa bao giờ dám quên.
-Hán quốc vốn thường hay khoe khoang, khoác lác, rất hay rêu rao, binh tướng của mình như rừng, nơi nơi đều có, nhưng kết quả thì sao?

-Không phải cũng bị ngươi ta công thành chiếm đất đó thôi!

-Nói chung cái đám danh tướng của Hán quốc chém giết người nhà thì rất hăng, 10 tên thì có tám tên là nổi danh khi cầm quân đánh người trong nhà, chỉ là khi giặc thật sự đến nhà thì có vẻ hơi bất lực!
-Chỉ là tuy cái đám đó có phần bất lực thật, nhưng nếu nắm trong tay một đội quân đông gấp mười lần chúng ta thì chỉ cần không bị thiểu năng, cũng chả cần phải là thần tướng gì gì đó, trí tuệ bình bình, toàn bộ xông lên cũng đủ đè chết chúng ta rồi.
Giọng Kim Lực vẫn ồm ồm bình thản nói.
Nhưng bọn Lâm Đĩnh nghe đến đó có phần tái cả mặt mày, từ những lời của Kim Lực để lộ ra, không phải là mỗi người bọn hắn sẽ phải đấu với mười tên cùng giai sao? Cho dù không phải là đối mặt trực tiếp nhưng con mợ nó đây đang là chiến tranh thực sự đó, sơ xẩy một lần là đi tong cái mạng nhỏ, không phải như trong game, chết một lần còn có thể chết thêm lần nữa đâu.
Kim Lực nhìn thấy bọn Trương Bình Phàm ngồi bên mà mặt mày ủ rũ, tinh thần xuống dốc liền biết là mình đã nói hớ nên vội vàng bổ cứu.
-Hài! Các ngươi cũng không cần phải như vậy, tuy tính ra trung bình mỗi người đúng là phải đối phó với mười tên thật, chỉ là các ngươi cũng không cần phải tuyệt vọng.
-Đối phương đúng là có đông hơn chúng ta chút ít, nhưng tu vi lại không đồng đều, kẻ mạnh nhất cũng chỉ là Phàm cảnh tầng chín mà thôi, đa phần cũng chỉ tầng 6 tầng 7 là cùng.
Bọn Trương Phàm nghe thế mà chỉ muốn chửi ầm lên.
-Mợ nó! Đông hơn chút ít cái đầu ngươi, đã thế cái gì mà mạnh nhất "cũng chỉ tầng chín mà thôi", một đám bọn ông cũng cũng chỉ có mỗi hai thằng mập gầy kia là tầng chín kia kia! Huống chi có câu kiến nhiều cắn chết voi, mà bọn ta cùng lắm chỉ so được với mấy con bò là cùng, chỉ là bọn người Hán quốc cũng đếch phải là kiến, mà cho dù có là kiến thì cũng là mấy con kiến to cỡ con bò!
Kim lực thấy lời an ủi của mình không có tác dung là bao liền không nói nữa cố gắng đổi đề tài.
-Mà thôi hôm nay nói đến đây thôi, ta còn có chút việc bận, lần sau rảnh rỗi sẽ tiếp tục đến chơi với mấy đứa, ta khuyên mấy đứa nên chuẩn bị hết dụng cụ sinh tồn cần thiết mang theo trong mấy tháng đi.
Dường như thấy mình còn quên gì đó Kim Lực liền vỗ đầu nói tiếp.
-Xém tý thì quên mất mấy đứa có thể ra ngoài đi đến phía đông cứ điểm, ở đó đang tổ chức một khu buôn bán tạm thời, có lẽ mấy đứa có thể kiếm được bất ngờ nho nhỏ ở đó.
Nói xong Kim Lực liền quay đầu đi thẳng không hề ngoái lại, để lại bọn Lâm Đĩnh với một tâm trạng có chút nặng nề.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play