Còn về phần Phù văn thì vốn là ẩn chứa lực lượng huyền ảo của thiên địa, tu sĩ có thể thông qua khắc họa Phù văn mà mượn đến lực lượng của thiên địa, nó vốn có rất nhiều tên gọi như, linh văn, pháp văn....vv, và đều được ứng dụng rộng rãi trong thế giới tu sĩ như trận pháp, luyện khí, luyện dược...vv
Phù văn là cách gọi riêng của cơ quan thuật sĩ đối với nó, nhưng tên gọi chính thường là Linh văn thì đúng hơn.
Lâm Đĩnh khi cầm cái nỏ này lên mà âm thầm giật mình một trận, cái khác không nói, chứ thân thể của mình mạnh mẽ như thế nào hắn biết rất rõ, cho dù không dùng đến chân khí, một tay của hắn cũng có thể nâng được phụ trọng lên đến 1000kg, hai tay hợp lại cũng phải hai, ba ngàn kg là ít, một quyền có thể đập cho hổ, báo tan xác, nếu ở thế giới của hắn thì đã thành siêu nhân quần sịp mợ nó rồi! Nếu không có dụng cụ trợ lực được lắp sẵn trên thân nỏ, chỉ đơn thuần sức mạnh bản thân Lâm Đĩnh, chỉ sợ là không tài nào có thể lên được dây cho cái Diệt Thần Nỏ này, như thế là đủ để biết cái nỏ này khủng bố cỡ nào rồi.
Đến khi bắn thử cả bọn mới chính thức nhận thấy cái gì gọi là cõi lòng băng giá, khi mũi tên được bắn ra thì cả thân nỏ như rực sáng, các họa tiết trên nỏ như sống lại, quá trình mũi nỏ bay ra hầu như không còn nhìn thấy đâu, chỉ lờ mờ thấy được một chùm sáng lướt qua, cả bọn chưa kịp phản ứng gì thì: “ầm” một tiếng, cách đó 500m, 8 thân cây năm người ôm đã bị xuyên thủng, chỗ bị xuyên qua thẳng tắp, đen kịt, to bằng cổ tay người trưởng thành, nhưng đó chưa phải là tất cả, phía sau cách bốn thân cây này 100m còn có một thân cây cổ thụ mười mấy người ôm không xuể thiếu một chút nữa thì bị bắn xuyên qua, tạo thành một cái lỗ sâu hun hút, uy lực so với “súng bắn tỉa công phá” ở thế của hắn còn khủng khiếp hơn nhiều, uy lực như thế mà bắn lên người thì thì đừng nói là thân thể huyết nhục, cho dù người làm bằng thép đặc cũng phải lủng lỗ chỗ.
(Link: súng bắn tỉa công phá: vi.wikipedia.org/wiki/Súng_bắn_tỉa_công_phá)
Cả bọn chứng kiến uy lực của cây nỏ này mà âm thầm toát mồ hôi hột, cây nỏ này mà nhắm vào bất cứ ai trong bọn hắn thì chỉ có nước chết mà thôi, cũng may cái này là dành cho kẻ địch, uy lực đương nhiên là càng mạnh càng tốt, may mắn hơn nữa là khi bắn thử, Khúc Bạch kia đã đổi ba cây tên đặc chế thành một cây tên hợp kim, chứ không thì đúng là bọn hắn đúng là khóc không ra nước mắt, với uy lực cỡ đó thì một mũi tên chỉ bắn được một lần đã là may mắn lắm rồi, bắn xong mà còn muốn thu lại à? Nằm mơ đi em!
Trên ba mũi tên đặc chế đều được bôi độc dược độc môn, đương nhiên nguyên liệu chính là “Phệ linh hoa” lần trước của Lâm Đĩnh hắn rồi, ngoài ra mũi nỏ còn được Khúc Bạch đặc biệt thiết kế, chỉ cần đâm vào cơ thể địch nhân thì đầu mũi tên sẽ nổ tung, cứ cho là thân thể ngươi trâu bò nổ không chết được thì còn có món sau, mũi nỏ sẽ vỡ ra thành vô số mảnh nhỏ như cây kim, sợi tóc đâm sâu vào huyết nhục, nội tạng, có muốn bức ra cũng không được, mà cho dù ngươi có ngoan cố không chết thì cũng phải nếm cái tư vị “vạn tiễn phá thể” cái đã, sau đó mới bị độc dược bôi trên mũi nỏ “giải thoát”, mà cho dù không thể đâm vào cơ thể mà chỉ sượt qua thôi thì hắc hắc....!
Nếu có tên Sơ nhập tu giả nào mắt mũi đui mù, sơ ý để cây nỏ này ngắm nghía nhớ thương, cho dù không chết kết cục chỉ sợ cũng không tốt hơn là mấy.
Lâm Đĩnh nhìn cái thứ hung khí này mà da lông, tóc gáy cứ dựng đứng hết lên, lại nhìn cái thằng cha du côn Khúc Bạch, một bộ dạng vô hại, miệng mồm bô bô bên cạnh mà hắn lại lạnh hết cả người, cứ nghĩ đến mình đã từng lừa gạt, lột sạch gia tài của thằng cha âm hiểm giết người không thấy máu bên cạnh là Lâm Đĩnh lại muốn khóc.
Lâm Đĩnh gao thét trong lòng:
-Ta fuc số ông đcm nó cũng chó má quá đi chứ, lột sạch tài sản của ai không lột, lại đi đắc tội với cái tên biến thái này, hú hú thế này chẳng phải đợi đến khi tên kia nhớ lại thù cũ, nổi điên lên tính sổ với ta, chỉ cần tùy tiện móc trên người ra một món đồ chơi gì đó, nhắm về phía ông đây bóp cò cái “kịch” một phát.......
Lâm Đĩnh vừa mới nghĩ đến đây thì mặt mày đã tái xanh, tái mét, chỉ hận trên người không thể mọc thêm vài cái giò nữa mà tránh cho xa thằng cha ôn thần Khúc Bạch này, chưa bao giờ Lâm Đĩnh lại cảm thấy hối hận như vậy, cũng may bây giờ đang là đồng bọn còn có cơ hội cho Lâm Đĩnh hắn sửa chữa lỗi lầm, nếu mà lỡ sửa chữa không được thì đành tìm cơ hội âm chết hắn ta chứ sao nữa.
Bởi vì giới hạn tài liệu, Khúc Bạch dù dốc hết sức cũng chỉ có chế ra ba mũi tên này mà thôi, cho nên vũ khí này được cả bọn xếp vào vũ khí cấp chiến lược, không đến vạn bất đắc dĩ tuyệt đối không thể lấy ra.
Sau khi xem xét xong “Diệt thần nỗ”, Mộng Lan liền lấy ra một cái la bàn hình thù kì quái, nhìn qua thì có vẻ giống một cái la bàn phong thủy, nhưng trên đó lại không có ba cái hình vẽ âm dương bát quái, càn khôn gì đó làm cho người ta hoa mắt chóng mặt, mà trên mặt rất đơn giản chỉ có bốn kí tự đông, tây, nam, bắc, trên la bàn cũng không có cái kim nào, không đợi cả bọn hỏi Mộng Lan đã trả lời trước.
-Không cần phải hỏi, ta sẽ nói cho các ngươi biết, đây là Cửu Diệu la bàn, tính ra cũng là một món pháp khí cấp thấp, chỉ là hiệu quả của nó rất đặc thù.
Chưa đợi ọi người hỏi gì Mộng Lan đã tiếp tục nói:
-Còn nhớ mấy viên Cảm ứng châu ta đưa cho các ngươi lúc trước không, tác dụng của chúng là kết nối với Cửu Diệu la bàn này, chỉ cần trong người các ngươi còn cầm cảm ứng châu ta có thể biết được vị trí, tình trạng sơ bộ của các ngươi, người dùng cảm ứng châu cũng sẽ có một loại cảm ứng vi diệu lẫn nhau, khoảng cách càng gần cảm ứng càng rõ ràng, cách dùng thì rất đơn giản khi nào cần cảm ứng chỉ cần truyền chân khí vào trong hạt châu là được, nếu có ai trong chúng ta vì một nguyên nhân gì đó mà thất lạc thì cũng có thể dựa theo cảm ứng châu mà hội họp, cho dù có người bất hạnh ngã xuống, ta cũng có thể thông qua Cửu Diệu la bàn này mà biết được, ít nhất đến nhặt xác cho các ngươi không thành vấn đề.
Lâm Đĩnh nghe thế mà nghẹn một cục mắng thầm trong lòng:
-Móa có ngươi mới ngã xuống ấy, ông đây thân mang kì công, trong ngươi lại có Ngũ Hành Kỳ hộ thể, chỉ cần không xui xẻo gặp phải Sơ nhập tu giả hoặc một đám Phàm cảnh tầng chín thì muốn chết cũng khó à nha.
Mộng Lan không để ọi người hỏi lại tiếp tục nói:
-Ngoài công dụng cảm ứng ra, Cửu Diệu la bàn còn có một ít công năng đặc thù khác rất hữu ích, đến lúc đó các ngươi sẽ biết ha ha!
Đợi cho Mộng Lan hoàn toàn nói xong Trương Bình Phàm liền đứng ra.
-Được rồi, chuẩn bị coi như tạm ổn, bây giờ chỉ còn ngươi nữa thôi đó Lâm Đĩnh, dường như mấy ngày không gặp ngươi đã nhận được cơ duyên nào đó phải không?
Vừa nghe thằng mập kia nói thế mặt mày Lâm Đĩnh liền hồng hào rạng rỡ, dương dương tự đắc đứng ra.
-Ha ha, nào có! Nào có, một chút cơ duyên mà thôi, lỡ tay nhặt được mấy cái cờ nát mà thôi, không có gì đáng nói, không có gì đáng nói!
Nhìn mặt con hàng này cần bao nhiêu đáng ghét thì có bấy nhiêu, khiến cả bọn đều có xung động chỉ hận không thể xông lên, chà đạp cái bản mặt tiểu nhân đắc chí kia một hồi.
-Hài! Cũng chỉ là may mắn nhặt được một món dị bảo, uy lực tàm tạm, miễn cưỡng đập chết Sơ nhập tu giả mà thôi!
Nhìn bản mặt thằng kia rõ ràng là đắc ý phổng mũi, ấy thế mà còn lại một dạng thiếu đạo đức, chỉ muốn chọc cho người khác điên lên, bọn Trương Bình Phàm chỉ hận không thể xông lên tẩm quất hội đồng thằng cha này, sau đó cướp sạch bảo bối trên người hắn ta, phải nói là cái bản mặt thằng cha Lâm Đĩnh này cũng quá đê tiện đi mà.
Cách tốt nhất để đối phó với mấy thằng tiện nhân thích khoe khoang chính là không để ý đến hắn ta, cả bọn quyết định âm thầm quay mặt làm ngơ, khiến cho con hàng này không có đất để mà khoe khoang, làm cho Lâm Đĩnh vốn đang hứng chí bừng bừng, định lên mặt dạy đời không có chỗ mà phát tiết, nghẹn khuất cả một cục trong lòng.
-Đậu xanh rau má, tại sao? tại sao các ngươi lại có thể như thế, tại sao không hỏi nữa đi để ông đây có dịp biểu diễn cơ chứ!