Mộng Lan ngay lúc hai tên ngu ngốc kia lao đến vốn đã cảm thấy tình hình không ổn, không chút do dự lập tức thi triển di hình hoán bộ lui ra cả chục bước, ấy vậy mà cũng rước lấy một thân bụi đất phủ đầy khắp người, khiến cho cô nàng nổi giận đùng đùng chỉ hận không thể ngay lập tức đại khai sát giới.
Chỉ là cuối cùng sau một hồi đấu tranh kịch liệt, lý tính mới có thể chiến thắng cảm tính, nàng ta nghiến răng nghiến lợi lẩm bẩm: hài bà đây còn phải dựa vào hình tượng thục nữ kiếm cơm, tạm thời không so đo với mấy con heo này! Dù sao câu dẫn mấy anh đẹp trai mới là chính sự à!
-Mà thôi! Không nói nữa lỡ có con "nai" nào ngơ ngác đi lạc vào đây, không phải hình tượng của ta sẽ sụp đổ hết sao! Không xong phải mau mau trở về tắm rửa trang điểm mới được!
Khẽ dùng vạt áo lau đi dòng nước miếng chỉ trực trào qua khóe miệng đỏ mọng ướt át đó, Mộng Lan lập tức quẳng hết tất cả rời khỏi võ đài, trong đầu chỉ còn lại một mục đích tà ác duy nhất "chẹp chẹp, La hán ngon hơn"!
Lúc Mộng Lan vừa rời đi thì trong đám bụi mù còn chưa tan hết hiện ra mấy bóng người cùng với vài tiếng mắng chửi.
-Đậu phộng thằng mập kia ngươi đè chết ông mày rồi.
Lại một tiếng nữa đáp lại.
-Đậu xanh ngươi tưởng ta muốn thế chắc, còn không phải do thằng mặt lìn kia hại sao!
Nghe tên béo vừa oán giận nói, vừa lồm cồm bò dậy Vô Danh cũng lập tức hô hào ủng hộ.
Nhưng lúc này tiếng nói thứ ba đột ngột chen vào.
-Đậu má còn không phải do các ngươi ép ta sao? Các ngươi bất nhân thì đừng trách ông đây bất nghĩa!
Nghe thấy tiếng này đợi cho bụi đất tan ra thì chỉ thấy một thân ảnh so với khất cái còn thảm hơn, quần áo rách te tua, bụi đất bám đầy, mặt mũi thì chỗ tím chỗ xanh, nhìn sơ qua thì thật là con bà nó thảm.
Nhìn kĩ thì mới miễn cưỡng nhận ra dung nhan anh Đĩnh nhà ta, bây giờ thằng cha này đang nghiến răng nghiến lợi, hai mắt đỏ rực nhìn về phía hai thằng một ốm một gầy kia, dường như chỉ hận không thể lột trần hai tên kia ra mà bạo cúc hoa, khiến cho Vô Danh và Trương Bình Phàm trong lòng cũng nổi lên một trận ác hàn.
“Tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ tao ương” hai tên béo gầy chợt cảm thấy có chỗ không ổn, vô cùng ăn ý, không hẹn mà cùng nhau lao lên với ý đồ lấy thịt đè người.
Trương Bình Phàm với tu vi Phàm cảnh tầng chín không nói, nhưng Vô Danh vốn chỉ có tu vi Phàm cảnh tầng tám, không ngờ lại đột ngột bộc phát ra công lực không hề kém thằng béo kia một chút nào.
Lâm Đĩnh thấy thế nếu không phải đang phải đối phó với sự liên thủ của hai thằng này thì đã chủi um lên rồi, trong trong lòng thầm nghĩ: “Móa, thằng Vô Danh kia ĐCM nó đúng là âm hiểm bà cố, rõ ràng là đã đột phá lên Phàm cảnh tầng chín, thế mà khi giao đấu không lộ ra một chút nào, còn may là gặp phải ông đây, nếu gặp phải người khác sơ ý một chút, không phải sẽ bị thằng này âm chết sao!”
Nhìn Trương Bình Phàm với Vô Danh dồn hết công lực toàn thân vào đòn đánh, không hề có ý nương tay chút nào Lâm Đĩnh cũng không dám sơ ý, lập tức vận dụng toàn bộ chân khí còn lại của mình miễn cưỡng triệu ra một lá cờ trong Ngũ Hành Kỳ.
Hai người Vô Danh và Trương Bình Phàm đang đằng đằng sát khí xông tới, thấy trong tay Lâm Đĩnh đột nhiên xuất hiện một lá cờ màu nâu đất liền cảm thấy đại sự không ổn, nhưng khổ nỗi mũi tên đã bắn ra không thể thu lại , thế là hai tên này không hẹn mà cùng hét lên tăng mạnh công lực toàn thân.
Trương Bình Phàm gầm lên một tiếng tung ra chiêu “Nhất cước thăng thiên” thế tới hung mãnh, nếu đánh trúng đừng nói là thân thể huyết nhục, chỉ sợ là một tảng đá cũng bị đạp nát.
Vô Danh thấy thế cũng đâu có kém, khó khăn lắm mới đột phá lên Phàm cảnh tằng chín, đang hưng phấn bừng bừng chưa có chỗ phát tiết, tự dưng có thằng cha da dày thịt béo kia nhảy ra làm bia thử thực lực, không tận tình mà đánh thì còn đợi đến bao giờ nữa.
Gào lên một tiếng “Một quyền tiễn phật về tây thiên”, nhìn bề ngoài uy lực có vẻ cũng không kém “Nhất cước thăng thiên”của tên béo kia là bao.
Lâm Đĩnh mới triệu ra lá “Thổ Kỳ” trong Ngũ Hành Kỳ, sắc mặt trong nháy mắt liền trở nên tái nhợt, cả người hư thoát, ý thức liền mơ mơ hồ hồ, thân hình hư thoát lung lay muốn ngã, hắn cũng không ngờ là muốn triệu ra một lá cờ nho nhỏ mà lại mất nhiều sức lực đến thế, không chỉ chân khí trong người bị hút cạn sạch mà tinh huyết trong người lẫn tâm thần đều tiêu hao một lượng lớn, nếu không phải thể chất Lâm Đĩnh hắn đặc biệt, mà đổi lại một người khác thì chỉ sợ dùng xong cái Ngũ Hành Kỳ này rồi đồng quy vu tận với địch luôn.
Sau khi được triệu ra, lá Thổ Kỳ trong tay Lâm Đĩnh dường như hơi sáng lên một chút, xung quanh lá cờ như được bao bọc trong một lớp sương mù màu nâu đất vậy, không đợi hai người Trương Bình và Vô Danh kịp phản ứng Lâm Đĩnh liền miễn cưỡng nhấc tay lên, hướng về phía hai tên kia phất ngang một cái, sau đó nhìn cũng không kịp nhìn cả người liền lăn quay ra đất bất tỉnh.
Khi Lâm Đĩnh phất ngang lá cờ trong tay, Vô Danh và Trương Bình Phàm chỉ nhìn thấy một dải sáng màu nâu đất từ trong lá cờ, theo cái phất tay của Lâm Đĩnh bay ra ngoài hướng về phía hai người lao đến với một tốc độ khó tin.
Không biết do thằng cha Lâm Đĩnh kia nương tay, hay là mệt quá nhắm hụt, mà luồng sáng màu nâu đất kia chỉ lướt sượt qua giữa hai người Vô Danh và Trương Bình Phàm.
Hai người Vô Danh và Trương Bình Phảm chỉ cảm thấy một cỗ cự lực khủng khiếp tác động lên thân thể, hộ thể chân khí trong nháy mắt bị đánh tan, cả hai như một cái bao cát lập tức bị đánh bay đi cả chục mét, miệng phun máu tươi, trong nháy mắt đã gãy mất vài cái xương mất đi năng lực hàng động.
Nhưng đó chưa phải là hết, chỉ thấy luồng sáng màu nâu đất do Thổ Kỳ phát ra sau khi lướt qua hai người bọn Vô Danh, lại tiếp tục bay tới cho đến khi đụng phải bức tường rắn chắc bao bọc xung quanh luyện võ trường cách đó vài chục mét mới vang lên một tiếng “Ầm” khủng khiếp rồi mới chịu biến mất.
Đến khi bụi đất tan đi mới có thể thấy được trên bức tường rắn chắc dày cả mét lưu lại một vết lõm dài khoảng hai mét ngang khoảng năm mươi cm, sâu cả chục cm, chằng chịt vết nứt dày đặc xung quanh.
Nhìn thấy cảnh đó Trương Bình Phàm và Vô Danh đang nằm trên đất liền sợ đến tái cả mặt, miệng lưỡi khô khốc khó khăn nuốt xuống một ngụm nước miếng.
Bức tường bao quanh luyện võ trường rắn chắc cỡ nào bọn hắn rất rõ ràng, đừng nói là tay đấm chân đá, cho dù hắn và Vô Danh có mang búa tạ ra đập cả ngày cũng chưa chắc đã đập thủng được một lỗ trên đó, ấy vậy mà cái quầng sáng thoạt nhìn rất “nhẹ nhàng” kia chỉ quét một cái bức tường vốn còn cứng hơn cả sắn thép kia lập tức lõm vào cả chục cm, xem ra chỉ cần con hàng Lâm Đĩnh kia phất tay vài cái, đừng nói là đục thủng mà đập sập luôn cả bức tường này cũng được.
Nghĩ đến uy lực của dải sáng do Thổ Kỳ phát ra trong tay Lâm Đĩnh, mà Vô Danh và Trương Bình Phàm lại lần nữa miệng khô lưỡi đắng, uy lực cỡ đó mà quất thẳng vào người bọn hắn thì đừng nói là đứt gân gãy xương đơn giản như vậy, chỉ sợ còn lại thịt nát là may lắm rồi.