Nhà hát Oprea lần này không cần nói cũng biết là một lần hẹn hò thất bại.
Minh Khinh Khinh cảm giác được sau khi Achilles lại một lần nữa tắt rụi trên tay cô, Phó Tuyết Thâm càng trở nên lo được lo mất.
Hai ngày nay sau khi cho chó ăn xong, cô vừa quay đầu lại liền bắt gặp ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm của anh. Hoặc thỉnh thoảng đứng dậy xuống hầm rượu lấy rượu, anh cũng sẽ lập tức đứng dậy đi theo cô xuống tầng hầm. Béo Béo tới ngồi bên cạnh cô, anh liền nghiêng người qua chuyển Béo Béo lên ghế sô pha, còn bản thân thì ôm đầu gối ngồi bên cạnh cô, làm cho Béo Béo nổi cơn thịnh nộ điên cuồng.
Sắp phải chia xa nên anh càng lo lắng bất an hơn, giống như cảm giác miệng lưỡi khô khốc khi da thịt gần kề vậy, anh phải ở bên cạnh cô mới có thể bình tĩnh trở lại.
Minh Khinh Khinh cũng có thể hiểu được. Đổi lại là cô gặp phải chuyện này —— đối phương rõ ràng nói thích mình, nhưng Achilles chi hoàn tượng trưng cho tình yêu đích thực lại không thể sáng lên trên tay cô, nếu là cô thì cô cũng sẽ hoài nghi nhân sinh.
Bởi vậy nên cô phải nói lời tỏ tình lại hai lần, cố gắng khiến anh cảm thấy yên tâm hơn.
Cũng không biết Phó Tuyết Thâm có tin hay không, nhưng tâm trạng của anh vẫn y hệt như cũ, không hề giảm bớt.
Cảm nhận được Minh Khinh Khinh đang cố gắng an ủi mình, Phó Tuyết Thâm cũng an tâm phần nào. Anh cũng nhận ra tâm trạng của mình có chút bất ổn, hình như hơi hoảng loạn thái quá, nên anh đành kiềm chế bản thân lại, tự nhủ với mình phải cho Minh Khinh Khinh thêm một chút thời gian.
Cứ như vậy, hai ngày sau, mưa to như trút nước.
Jormungandr tàng hình lơ lửng trên không gian Trái đất, mọi thứ đã sẵn sàng để trở lại địa điểm xuất phát.
Hai ngày qua hai người vẫn luôn ở trong biệt thự, không đi ra ngoài, quấn quít bên nhau không rời một tấc. Nhưng đến ngày nhóm người ngoài hành tinh lên đường trở về, Minh Khinh Khinh vẫn không khỏi thở dài, thời gian bên nhau thực sự quá ngắn ngủi.
Hứa hẹn rồi lại hứa hẹn, ôm ấp rồi lại ôm ấp. Thời điểm Minh Khinh Khinh cầm ô tiễn Phó Tuyết Thâm lên phi thuyền, Phó Tuyết Thâm vẫn nhíu chặt đôi mày.
Nhóm kỹ thuật viên đã vận chuyển xong mười mấy chiếc rương tư liệu có liên quan đến Trái đất lên Jormungandr.
Nhóm võ sĩ cuối cùng cũng đã lần lượt lên phi thuyền.
Nhìn lại một lần nữa, tọa độ di chuyển của vương tử điện hạ vẫn là con số 0 —— điện hạ vẫn còn đứng ở cửa biệt thự, nắm tay lưu luyến chia xa với vương tử phi điện hạ.
Không một ai dám thúc giục.
Nếu là trước đây, khi người vương tử điện hạ muốn theo đuổi là một giống cái tầm thường Trái đất, đám người của đảng cầm quyền trong nội bộ hoàng tộc chắc chắn sẽ có người soi mói đôi ba câu, nhưng bây giờ, từ khi giống cái Trái đất biến thành người định mệnh của vương tử điện hạ, việc vương tử điện hạ theo đuổi cô đã không còn là chuyện riêng tư cá nhân nữa, mà đã trở thành chuyện quốc gia thu hút nhiều sự chú ý.
Bây giờ ai mà dám đến quấy rầy, tội danh cũng tương tự như cản trở người thi hành công vụ vậy.
Nhóm người ngoài hành tinh chỉ còn cách gửi gắm ánh mắt trông đợi vào vị hạm trưởng vẫn chưa lên thuyền.
Hạm trưởng nhịn không được ‘khụ khụ’ hai tiếng, cầm chiếc ô đen đi về hướng Phó Tuyết Thâm và Minh Khinh Khinh đang đứng cách đó không xa, nhắc nhở: “Điện hạ, nếu còn không lên nữa sẽ lỡ mất thời gian bay đã dự định đấy ạ. Đêm nay chỉ e là sẽ có bão tuyết, ảnh hưởng đến chuyến đi.”
Phó Tuyết Thâm có rất nhiều điều muốn nói nhưng không thốt ra lời, vẫn nắm chặt đôi bàn tay mềm mại của Minh Khinh Khinh.
Mặc dù trong lòng Minh Khinh Khinh cũng không muốn rời xa, nhưng cô da mặt mỏng, bị mọi người nhìn như thế không khỏi xấu hổ, vì vậy thấp giọng nói: “Được rồi, mọi người đều đang chờ anh đấy, đi nhanh đi.”
Ngón tay thon gầy của Phó Tuyết Thâm càng dùng thêm sức: “Để cho bọn họ đợi thêm một lát nữa cũng không sao.”
Minh Khinh Khinh liếc mắt nhìn Marites đang khoanh tay đứng cách đó không xa, nói: “Chị của anh cũng đang nhìn sang bên này đấy, mất công cô ấy lại nghĩ em là hồng nhan họa thủy nữa.”
Phó Tuyết Thâm rũ mắt nhìn chằm chằm Minh Khinh Khinh, lòng bàn tay xoa nhẹ lên cổ tay cô, sầu muộn nói: “Em chỉ muốn anh đi sớm hơn một chút thôi.”
“Em không muốn.” Minh Khinh Khinh nhanh chóng phủ nhận: “Em không hề muốn anh đi, nhưng chẳng phải lần này anh quay về vì chính sự sao? Em không thể làm chậm trễ việc chính sự của anh được.”
Phó Tuyết Thâm nhìn Minh Khinh Khinh, sắp chia xa một tháng làm anh thực sự rất bất an, thiếu chút nữa xúc động mà nói ra câu ‘Em có nguyện ý cùng anh trở về Claflin không’. Nhưng lời nói đã tới bên miệng, cuối cùng vẫn nuốt ngược trở lại.
Đây không chỉ đơn giản là khoảng cách từ thành phố H đến Bắc Kinh. Anh không đủ tư cách để yêu cầu Minh Khinh Khinh đi theo mình chỉ vì nỗi lo được lo mất của bản thân. Một khi đã nói ra, tất yếu sẽ khiến Minh Khinh Khinh khó xử. Huống hồ vẫn còn rất nhiều chuyện đang đợi anh giải quyết, anh cũng không tiện mang theo một người Trái đất yếu ớt như cô.
Lồng ngực như có một trăm nỗi thôi thúc sắp bộc phát toàn bộ, nhưng cuối cùng vẫn bị Phó Tuyết Thâm dùng lý trí dập tắt.
Đôi mắt xanh lam của anh nhìn Minh Khinh Khinh đầy lưu luyến, cuối cùng từ trong ngực lại móc ra một thứ đồ vật bằng kim loại khảm hoa văn. Món đồ này Minh Khinh Khinh đã từng nhìn thấy trước đây, là thiết bị liên lạc 3D của Claflin.
Không đợi Phó Tuyết Thâm mở miệng, Minh Khinh Khinh đã nhận lấy: “Em sẽ gọi cho anh, một ngày ít nhất một lần.”
Thấy Minh Khinh Khinh tích cực như vậy, tâm tình của Phó Tuyết Thâm rốt cuộc cũng tươi sáng hơn một chút. Anh nói: “Anh sẽ sớm quay lại.”
“Được.” Minh Khinh Khinh gật đầu.
Phó Tuyết Thâm dừng lại mấy giây rồi lại yếu ớt cất tiếng: “Sau khi anh đi....”
Còn chưa dứt câu, Minh Khinh Khinh đã nắm lấy tay anh, trịnh trọng hứa hẹn: “Anh cứ yên tâm, sau khi anh đi, em sẽ không qua lại với người khác, cũng sẽ không liên lạc nhiều với Bùi Hồng Trác.”
“....Anh không có nói cái này, anh đâu có ghen tuông như vậy.” Phó Tuyết Thâm thẹn thùng nói: “Có điều, nếu em đã chủ động hứa hẹn rồi thì nhớ giữ lời đấy.”
Minh Khinh Khinh nghẹn lời: “Vậy mà bảo anh không ghen?”
Phó Tuyết Thâm đáp: “Điều anh muốn nói là, sau khi anh rời đi, em phải chăm sóc bản thân mình thật tốt, mỗi ngày nhớ dậy sớm để ăn sáng.”
Minh Khinh Khinh nhất thời cũng có chút ưu sầu. Trước đây mỗi lúc quay phim, thời gian một tháng trôi qua nhanh như bay, nhưng sắp đến lúc phải chia xa, bỗng nhiên cảm thấy một tháng sao quá dài, dài đến mức chờ hoài vẫn không thấy điểm cuối.
Cô nặng nề gật đầu: “Em biết rồi. Em sẽ chờ anh trở về.”
Lời nên nói đều đã nói xong, nhưng Phó Tuyết Thâm vẫn không nỡ buông tay Minh Khinh Khinh ra.
Không biết qua bao lâu sau, nhóm võ sĩ cuối cùng cũng đã bị hạm trưởng đuổi hết lên phi thuyền. Hạm trưởng lại một lần nữa đến thỉnh cầu vương tử điện hạ trở về điểm xuất phát: “Điện hạ, lộ trình bay đã mất hiệu lực, nếu ngài còn không lên nữa, Jormungandr không thể nào xác nhận được lộ trình sau khi đã thay đổi đâu ạ.”
Phó Tuyết Thâm lúc này mới nhẹ nhàng buông đầu vai của Minh Khinh Khinh ra: “Vậy anh đi nhé.”
Minh Khinh Khinh nhịn không được lại ôm anh một cái: “Em chờ anh.”
Phó Tuyết Thâm cuối cùng cũng cất từng bước lưu luyến đến phi thuyền.
Trong cơn mưa nặng hạt, tà áo khoác đen của anh tung bay phấp phới, mái tóc đen ngắn cũng bị thổi rối tung, thỉnh thoảng quay lại nhìn Minh Khinh Khinh, đôi mắt xanh biếc đó tựa như một bức tranh phong cảnh nhuốm màu u ám hoài niệm.
Hạm trưởng kiễng chân che dù cho anh, nhưng bởi vì anh quá cao và thường xuyên quay đầu nhìn lại phía sau, thế nên một nửa vai anh đã ướt sũng.
Minh Khinh Khinh đứng dưới mái hiên nhà, nhìn bóng lưng của Phó Tuyết Thâm càng lúc càng xa, cảm giác khó khăn chia xa trong lòng cũng càng ngày càng mãnh liệt, cô nhịn không được cầm ô đuổi theo hai bước tới bãi cỏ.
Phi thuyền phát ra tiếng kêu vù vù, cánh quạt bắt đầu nâng lên.
Marites lúc này mới không nhanh không chậm đi về hướng một chiếc phi thuyền khác cách đó không xa. Thời điểm đi lướt qua Minh Khinh Khinh, ánh mắt cô ta mang theo đầy ẩn ý dừng lại trên đầu vai Minh Khinh Khinh, lẩm bẩm một câu: “Vỏ trứng cấp bậc thần lực của lão Cửu đúng là tốt thật.”
Minh Khinh Khinh thoáng chút sửng sốt, theo bản năng nhìn lại bả vai mình. Trời đang mưa rất to, gió lớn khiến chiếc ô trên tay cô nghiêng ngã, nhưng bờ vai cô lại không hề dính ướt.
Minh Khinh Khinh lại ngẩng đầu lên, hai chiếc phi thuyền đã cất cánh trong cơn mưa nặng hạt.
Cô từ dưới tán ô thò tay ra, lại kinh ngạc phát hiện, đầu ngón tay không biết từ lúc nào đã hình thành một lớp vỏ bảo vệ, dù mưa to lạnh buốt cũng không thể chạm vào.
Không, không chỉ là một đầu ngón tay, cả người cô dường như cũng được bao bọc trong một lớp vỏ bảo vệ vô hình kỳ diệu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT