So với nụ hôn ngây thơ như chuồn chuồn lướt nước của Tiểu Phó ở rạp chiếu phim, Minh Khinh Khinh tốt xấu gì cũng đã đóng phim thần tượng được bảy tám năm, kỹ năng hôn tuy không phải là quá mức xuất sắc và thành thạo, nhưng ít nhất cũng đạt hơn mức tiêu chuẩn.

Cô nắm lấy cổ áo anh, kéo người anh xuống rồi kiễng chân lên, in đôi môi mềm mại và nóng rực lên môi anh, mang theo mùi vị ngọt ngào như cây đào mật. Lần này không phải chỉ lướt qua rồi dừng lại, mà cô còn chủ động thâm nhập sâu thêm.

Vương tử điện hạ từ nãy đến giờ vẫn không có phản ứng, giơ hai tay lên như một tên ngốc không dám nhúc nhích, thân thể vô cùng cứng ngắc, trợn to hai mắt nhìn người gần trong gang tấc.

Khoảng cách răng môi day dưa với nhau thật gần, anh vừa cụp mi xuống, đúng lúc chóp mũi trắng nõn và hàng mi dài của Minh Khinh Khinh sáp đến.

Trong nháy mắt, trái tim Tiểu Phó như đột ngột ngừng đập.

Thời gian và không gian dưới sự kiểm soát của anh dường như trong tích tắc đã ngưng tụ, kéo dài khoảnh khắc này đến vô hạn.

Anh ngây người ra như phỗng, tai ù đi, chỉ nghe thấy tiếng tim đập như nổi trống.

“Pang”, “Pang”, “Pang”.

Đôi môi lạnh lẽo của anh cảm nhận được cái nóng rực của con người Trái đất Minh Khinh Khinh.

Hai người thân thiết đến mức gần như là khảm sâu vào nhau, hết mổ nhẹ rồi chà xát lên cánh môi của đối phương.

Minh Khinh Khinh dùng răng cắn nhẹ môi anh, ngậm lấy cánh môi lạnh lẽo của anh.

Khoảnh khắc đầu lưỡi của hai người chạm nhau, da đầu của Tiểu Phó tê dại như bị chấn động.

Anh vừa đỏ bừng mặt, vừa u oán nhìn chòng chọc Minh Khinh Khinh, tại sao kỹ năng hôn môi của cô lại thành thục như vậy?!

Tuy rằng trong trong suốt một trăm năm qua Phó Tuyết Thâm ngây thơ chưa từng nhìn thấy nụ hôn nào sâu như vậy, nhưng áp đảo và chiếm hữu có lẽ đã trở thành bản năng của mỗi giống đực, thế nên không cần phải dạy dỗ, anh cũng bất giác dùng tay giữ chặt lấy eo Minh Khinh Khinh, đầu cúi xuống thấp hơn để trải nghiệm nhiều hơn cảm giác hôn sâu.

Anh muốn nhận được nhiều hơn nữa từ Minh Khinh Khinh, để thỏa mãn thứ gì đó đang nóng bỏng dâng trào trong máu huyết.

Vương tử điện hạ của hành tinh Claflin với gien năng lực mạnh nhất từ trước đến nay học cái gì cũng rất nhanh, chuyện hôn môi này cũng không ngoại lệ.

Minh Khinh Khinh từ tay nghề điêu luyện, dần dần biến thành bị Phó Tuyết Thâm hôn đến tâm trí run rẩy.

Cô vô thức muốn đẩy Phó Tuyết Thâm ra.

Nhưng vừa mới mở hé mắt, cô gần như lại bị tình cảm dạt dào trong đôi mắt xanh lam gần trong gang tấc đó bao phủ.

Bất luận là ôm cô hay hôn cô, Tiểu Phó vẫn luôn cẩn thận và dè dặt vì sợ cô sẽ biến mất.

Anh dùng một tay đỡ gáy cô, vô thức vuốt ve mái tóc cô như thể đang nâng niu một vật gì đó rất quý giá.

Đôi mắt xanh lam của anh bập bùng ánh lửa như thiêu đốt, nhưng lại giống như một cậu thiếu niên cuối cùng cũng nhận được sự sủng ái, có vui mừng, có bướng bỉnh, còn có chút bất an.

Nội tâm Minh Khinh Khinh không khỏi chua xót. Dưới sự kiên trì của anh, lớp áo giáp sắt mà cô dày công xây dựng tận sâu đáy lòng cuối cùng cũng trở nên vô dụng.

Cô lại nhắm mắt, một lần nữa nhón chân ôm lấy cổ Phó Tuyết Thâm. Quyết định từ bỏ chống cự, đem tương lai giao cho anh, cũng đem hiện tại phó mặc cho anh hết thảy.

Khi hai môi tách ra, Phó Tuyết Thâm vẫn ôm chặt lấy eo Minh Khinh Khinh, hơi thở nặng nề gấp gáp: “Em biết.....”

“Em biết em đang làm gì.” Minh Khinh Khinh ngước mắt lên, đối diện với đôi mắt xanh lam xinh đẹp của anh, thọat nhìn có vẻ rất tỉnh táo.

Cơ thể Phó Tuyết Thâm run lên, giọng lại khàn đi mấy phần: “Nhưng anh không hiểu lắm. Em có thể nói cho anh biết em đang làm gì không?”

“Nữa rồi đấy.” Minh Khinh Khinh có chút xấu hổ: “Có một câu mà cứ kêu người ta nói lại hai lần.”

Phó Tuyết Thâm vẫn cố chấp nhìn cô, trong ánh mắt bướng bỉnh mang theo sự cầu xin: “Nói cho anh biết đi mà, Khinh, xin em đấy.”

Minh Khinh Khinh chỉ có thể chịu đựng xấu hổ, gằn từng chữ một: “Đúng vậy, em chủ động hôn anh, không phải là nhất thời xúc động.”

Đối mắt xanh lam của Tiểu Phó rốt cuộc cũng bị niềm kinh hỉ và ngây ngất cực lớn bao phủ. Ánh mắt anh dán chặt vào khuôn mặt Minh Khinh Khinh, không dám chớp mắt, giống như sợ chớp mắt, hết thảy mọi chuyện đều biến thành một giấc mộng. Khóe miệng anh không tự chủ được mà cong lên, nhưng lại bị anh ra sức kìm nén.

Minh Khinh Khinh cảm giác được nhiệt độ cơ thể của người trước mắt đang dần dần tăng lên.

Điều này rất rõ ràng.

Cô bị kẹt giữa anh và tủ lạnh, vốn dĩ thân nhiệt của anh gần giống như tủ lạnh, lạnh buốt đến đông cứng, thế nhưng lúc này thân nhiệt của anh lại càng lúc càng gần giống cô, thậm chí còn có xu hướng nóng dần lên.

“Mắt anh...” Không biết có phải là ảo giác của Minh Khinh Khinh hay không, cô cảm thấy đôi mắt vốn xanh biếc của Phó Tuyết Thâm dường như bị trộn lẫn một ít màu xanh đen, làm cho đôi mắt của anh thoạt nhìn có chút tối tăm.

Nhưng bóng dáng cao lớn của anh sáp lại quá gần cô, chắn hết mọi ánh sáng, làm cô không thể nhìn rõ được.

Vành tai Phó Tuyết Thâm đỏ lên vì ngại ngùng, vừa bá đạo vừa thấp thỏm ấn cô vào ngực mình: “Như vậy, dựa theo tập tục của Trái đất, có phải Khinh đã là người của anh rồi không?”

Lực chú ý của Minh Khinh Khinh lập tức bị dời đi, đỉnh đầu hiện lên ba gạch đen: “Đã bảo là anh đừng đọc mấy cuốn tiểu thuyết tào lao đó nữa mà.”

Đôi mắt Phó Tuyết Thâm sáng lấp lánh, chăm chú nhìn Minh Khinh Khinh, thay đổi lời nói: “Khinh muốn kêu anh là người của em cũng được.”

Minh Khinh Khinh thử uốn nắn hành động ấu trĩ như chó con chiếm địa bàn này của anh: “.....mới một nụ hôn thôi mà.”

Phó Tuyết Thâm kinh ngạc nhìn Minh Khinh Khinh, kiểu như không thể hiểu nổi tại sao phụ nữ Trái đất nói trở mặt là có thể trở mặt ngay: “Em muốn bạc tình bội nghĩa sao?!”

Minh Khinh Khinh: “....”

Minh Khinh Khinh nhịn không được phải chống tay vào giữa hai người, cố gắng làm anh cách xa một chút: “Anh lui ra một chút nào, để em xem mắt anh bị làm sao.”

Phó Tuyết Thâm như không nghe thấy, cúi người xuống sống chết ôm chặt lấy cô, vùi đầu vào cổ cô không chịu buông ra: “Không cho phép em hối hận.”

“Người trưởng thành phải chịu trách nhiệm với những việc mình đã làm, Khinh hôn anh rồi thì anh đã là người của em.”

“Chính cái gọi là nước đổ khó hốt mà trước đây em đã từng dạy cho anh, giờ em cưỡng hôn anh, không thể coi như không có chuyện gì xảy ra được.”

Phó Tuyết Thâm càng ôm chặt cô hơn, nói liên miên không ngừng: “Cái gì mà gọi là một nụ hôn thôi? Đó là một nụ hôn sao? Người hành tinh Claflin bọn anh ngoài vị hôn thê ra, cả đời cũng sẽ không chạm vào bất kỳ giống cái nào khác. Em chạm vào anh, nhúng chàm sự trung trinh của anh, vậy mà còn kêu anh lùi ra một chút...”

Đáng giận thật, tại sao lại có một người phụ nữ như Minh Khinh Khinh cơ chứ.

Minh Khinh Khinh dở khóc dở cười, đưa tay lên vỗ vỗ khuôn mặt tuấn tú của anh: “Em không bạc tình bội nghĩa.”

Phó Tuyết Thâm mặc kệ cô, vẫn bám chặt lấy cô như một con chó khổng lồ phập phồng lo sợ bị đuổi đi.

Minh Khinh Khinh có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể anh đang càng ngày càng cao.

Không phải ảo giác, cơ thể Tiểu Phó quả thực giống hệt như nước sôi sùng sục, nhiệt độ càng lúc càng cao.

Vành tai của anh từ lúc bị cô hôn đến giờ vẫn luôn ửng đỏ, do vậy nên Minh Khinh Khinh mới không để ý, nhưng lúc này cô muốn không để ý cũng không được, khuôn mặt điển trai của anh căn bản đã đỏ đến mức muốn rỉ máu.

Cả người anh cũng càng lúc càng bất thường, hai mắt xanh biếc gần như đen đặc.

Minh Khinh Khinh bỗng nhiên nhận thấy trên vai nặng nề hơn, Phó Tuyết Thâm hình như không đứng vững được nữa, bàn tay ấn mạnh vào tủ lạnh, cố gắng chống đỡ bản thân, nhưng Minh Khinh Khinh bị kẹp giữa anh và tủ lạnh theo trực giác có thể cảm nhận được cơ thể anh đã bị mất khống chế.

Dường như bản thân anh cũng nhận ra điều đó.

Anh lập tức khống chế bản thân, buông Minh Khinh Khinh ra rồi lùi về sau một bước, cách xa Minh Khinh Khinh một chút.

Lúc này, màu sắc mắt của anh đã vô thức tối sầm lại, màu xanh lam xinh đẹp gần như biến thành một màu đen nồng đậm, ẩn chứa dục vọng và nóng bỏng, dưới ánh đèn càng thêm mê hoặc.

“Anh làm sao thế?” Minh Khinh Khinh hoảng sợ nói: “Chẳng lẽ nhận một nụ hôn sẽ khiến cho người hành tinh Claflin của anh biến thân? Cảnh tiếp theo là phân đoạn gì? Ultraman xuất hiện?”

Minh Khinh Khinh thấy Tiểu Phó lung lay chực đổ, vội vàng tiến lên một bước muốn đỡ anh.

“Đừng, đừng lại gần đây.” Phó Tuyết Thâm cuống quýt nói.

Anh đột nhiên ý thức được tình trạng của mình là gì —— phát sốt. Cơ thể anh nóng đến nhũn ra, thần lực cũng bắt đầu không ổn định, triệu chứng này chẳng lẽ là đang phát sốt sao? Tại sao anh lại bị phát sốt? Ngay tại thời điểm này?

Chẳng phải phụ vương đã giải thích rằng Minh Khinh Khinh không phải là người định mệnh của anh sao?

Minh Khinh Khinh đã nắm lấy đầu ngón tay của anh, còn lòng bàn tay kia thì chạm vào phần cổ nóng rực của anh.

Màu mắt Tiểu Phó lập tức đậm thêm, toàn thân anh dường như muốn nổ tung như ngọn núi lửa phun trào, ước số nóng rực trong cơ thể đang cuồn cuộn kêu gào mà đến cả anh cũng không thể hiểu nổi.

Tầm mắt đang nhìn Minh Khinh Khinh bắt đầu trở nên u ám và mơ hồ, giống như nhìn thấy nguồn nước rồi liều mạng bám lấy nó.

——không, không được.

Phó Tuyết Thâm lập tức tỉnh táo.

Anh không khỏi lùi về sau một bước, cách xa Minh Khinh Khinh hơn một chút: “Tạm thời em đừng chạm vào anh!”

“Anh đừng làm em sợ.” Minh Khinh Khinh nói: “Rốt cuộc là anh bị làm sao vậy?”

“Anh phải rời đi một lúc. Đợi đến khi bình phục anh sẽ trở lại. Không có vấn đề gì nghiêm trọng đâu.” Tiểu Phó nói.

Sau đó, anh định dịch chuyển đi tìm một ngọn núi tuyết để lao vào thì lại bắt gặp ánh mắt ngơ ngác của Minh Khinh Khinh, thế là anh đành phải nán lại, khó có thể mở miệng mà giải thích: “Xin, xin lỗi em.”

“Anh sẽ chịu trách nhiệm.”

“Sao cơ?” Minh Khinh Khinh không hiểu mô tê ất giáp gì: “Sao tự nhiên lại xin lỗi?!”

“Anh không cố ý, cố ý ‘động dục’ với em.”

Anh lắp bắp nói ra, giọng nói càng lúc càng nhỏ, gần như biến thành tiếng mũi vo ve.

Nói xong, vương tử điện hạ vô cùng xấu hổ, lập tức biến mất tại chỗ.

Mà Minh Khinh Khinh ở lại cũng như bị sét đánh ngang tai.

Gì cơ?

Vừa rồi tai cô đã nghe thấy cái gì vậy?

Động gì? Dục gì?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play