“Cô ta thật là lì lợm mà!” Hạm trưởng siết chặt nắm đấm, lòng đầy căm phẫn, nói.

Nếu điều này vẫn còn tiếp diễn, vương tử điện hạ sẽ vô cùng bị động và rất không an toàn. Vương tử điện hạ sẽ không thể dùng thần lực trấn áp Achilles, điều này bất luận là đối với thần lực hay sức khỏe cũng đều gây ra một sự tổn hại rất lớn.

“Không ngờ được vị giống cái Trái đất này lại không dễ đối phó như vậy. Điện hạ, quốc vương bệ hạ đày ngài đến đây là một khảo nghiệm rất lớn đối với ngài. Ngài nhất định phải giữ vững giới hạn thấp nhất, kiên định với chủ tâm, đừng vì giống cái Trái đất kia mà dao động tâm tình! Thần thiết nghĩ phải nghĩ cách gì đó để cô ta không đến đeo bám nữa!” Hàm râu quai nón của hạm trưởng run lên, thấy chết không sờn.

Gương mặt anh tuấn của vương tử điện hạ lại càng đỏ hơn: “Lỳ lợm?”

Raymond, người trước giờ không dám nhiều lời dè dặt giơ tay lên, yếu ớt thốt ra một chuỗi ngôn ngữ Claflin, cố gắng bày tỏ ý kiến của mình: “Tôi thì ngược lại cảm thấy, sở dĩ có chuyện này là vì trong lòng vị giống cái kia vương tử điện hạ rất quan trọng. Thử nghĩ xem, nếu không phải rất quan trọng, làm gì có con người nào nhìn thấy nhóm người ngoài hành tinh hình hài kỳ lạ như chúng ta vẫn không sợ chết mà đến tìm gặp?”

Vương tử điện hạ ráng giữ vẻ mặt nghiêm nghị, vờ như đang trầm tư suy nghĩ, nhưng khóe miệng vẫn không tự chủ được mà nhếch lên, vành tai đỏ ửng: “Thật sao?”

Đôi đồng tử của Lu Kager đảo quanh một vòng, hơi khom người, bày ra một nụ cười ninh nọt với vương tử điện hạ: “Biết đâu, cô ấy cũng thích vương tử điện hạ mà bản thân không biết thì sao?”

“Sao, sao cơ?” Vương tử điện hạ lắp bắp.

Tinh Ba khoanh tay, lạnh lùng đứng ngoài huyền quan, quét mắt nhìn đám người Lu Kager và Raymond. Người đàn ông cơ bắp cuồn cuộn hiếm khi nói chuyện vừa mở miệng đã cười lạnh: “Đùa gì vậy? Viên pha lê mà vương tử điện hạ tận mắt nhìn thấy lẽ nào còn có thể giả dối? Quan trọng? Quan trọng thì có ích gì? Quốc gia so với ta còn quan trọng hơn bất cứ thứ gì, nhưng đó không phải là tình yêu.”

Những người còn lại: “.....”

Phó Tuyết Thâm quay đầu nhìn Tinh Ba, bày ra một nụ cười ‘thân thiện’: “Tinh Ba, hai ngày trước ngươi không cẩn thận té dập trán đã lành chưa?”

.......

Nói tóm lại, Tiểu Phó không thể cùng Minh Khinh Khinh đi hóng gió, không chỉ bởi vì không thể đến quá gần cô để bảo đảm Achilles không sáng lên nữa, mà còn vì hôm nay anh đúng thực là có chuyện quan trọng cần làm.

Claflin là một hành tinh thuộc nền văn minh sau chiến tranh, mấy nghìn năm đổ lại đây đã không còn xảy ra chiến tranh nữa, cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ làm gì đó với Trái đất. Đối với Claflin mà nói, suy cho cùng, Trái đất chỉ là một hành tinh bé nhỏ tầm thường trong thiên hà xa xôi, hoàn toàn không có lực uy hiếp.

Nhưng thu thập thông tin vẫn là chuyện mà Claflin thường làm trong những năm qua.

Chỉ có không ngừng tiến lên, nền văn minh của Claflin mới không bị thụt lùi.

Do đó, lần trở lại Trái đất này, Tiểu Phó quả thực phải hoàn thành một loạt các cuộc nghiên cứu về Trái đất.

Ba chuyên gia mà anh đưa đến Trái đất gần đây đã đạt đến bước cuối cùng trong việc khai thác Trái đất.

Để kiểm tra đo lường môi trường thổ nhưỡng của Trái đất, bọn họ không chỉ đưa lớp đất mặt của các lục địa về phòng thí nghiệm nằm dưới lòng đất biệt thự, mà còn tiến hành kiểm tra độ cứng, khoáng sản kim loại, độ pH,vv, sau đó sẽ gửi kết quả phân tích dữ liệu lại cho Claflin trong dạng mật mã khi có.

Hiện tại bọn họ vẫn đang tiến hành khai thác chiều sâu ở bảy khu vực trên thế giới.

Bởi vì kiểu khai thác sâu này rất dễ dàng kích hoạt một số ẩn số trong tầng nham thạch, các chuyên gia lo ngại rằng sẽ gây ra địa chấn hoặc sụp lún, vì vậy cần phải có vương tử điện hạ với thần lực đủ mạnh đích thân đến kiểm tra tình hình.

Loại chuyện này, anh không thể dẫn Minh Khinh Khinh theo được.

Phó Tuyết Thâm nói với Raymond: “Ngươi đi nói với Minh tiểu thư, hôm nay ta rất bận rộn.”

Raymond: “Vâng!”

“Đợi đã!” Hạm trưởng kéo Raymond lại, tự đề nghị mình: “Điện hạ, Raymond nói tiếng Trái đất không được rõ ràng, chi bằng để thần đi thiết kế một vụ bắt cóc dọa cô ta?”

Để một Raymond không có sức chiến đấu, không có sức uy hiếp đi, giống cái Trái đất kia chắc chắn sẽ không đi đâu! Chi bằng để ông ấy ra mặt hăm dọa cô!

Mặc dù việc xua đuổi một vị giống cái Trái đất không phải là chuyện của một thân sĩ nên làm, nhưng lần này thì khác, lần này có thể coi đây là sự trung thành của ông ấy đối với gia tộc Claflin.

“Bắt cóc?” Sắc mặt Phó Tuyết Thâm lại trầm xuống: “Đúng là một cách hay. Hạm trưởng đại nhân, ngài thật sự rất thông minh. Chi bằng cái chức vương tử điện hạ này ngài đảm nhiệm luôn đi, bên phía phụ vương cũng để ngài đi báo cáo?”

Sự thân thiện và ôn hòa của vương tử điện hạ thỉnh thoảng sẽ khiến cho người khác quên mất, anh là người thừa kế duy nhất của Claflin đạt được thần lực cấp độ SSS trong vài trăm năm gần đây.

Nhưng một khi anh đã không biểu cảm, đôi mắt kia cũng hoàn toàn biến thành màu xanh thẫm, càng là lúc khiến người khác không rét mà run.

Những người còn lại, bao gồm cả Lu Kager và đội trưởng đội cận vệ Tinh Ba đều vô thức nghẹt thở.

Hạm trưởng không dám đùa giỡn như vậy với vương tử điện hạ nữa, vội vàng cúi đầu: “Thực xin lỗi, điện hạ.”

Phó Tuyết Thâm gọi Raymond.

Trong đám người ở đây, Raymond là người non nớt sự đời nhất. Cậu ấy run rẩy đáp lại một tiếng, sau đó lật đật chạy  ra ngoài.

Trong nhà đã xảy ra chuyện gì, tất nhiên Minh Khinh Khinh không hề hay biết, cô chỉ biết mình vừa sáng ra đã tới đây tìm tiểu zombie, tiểu zombie chẳng những không vui mà thậm chí còn quay người trốn vào nhà như nhìn thấy quỷ.

Điều này khiến Minh Khinh Khinh có chút rối loạn nhận thức.

——vô cùng hoài nghi phải chăng cô và tiểu zombie đã hoán đổi thân phận cho nhau, cô biến thành một zombie khiến người khác nhìn thấy đều quay đầu bỏ chạy?

Nhưng bất kể thế nào, kiên trì bền bỉ mới là phong cách của cô.

Lúc mới bước chân vào giới giải trí, quay phim chẳng phân biệt ngày đêm cô còn kiên trì được, huống hồ chỉ là một việc dỗ dành tiểu zombie đang trong trạng thái tức giận?

Thế là chẳng mấy chốc Raymond lại cắp đuôi hớt hải chạy vào nhà, lau mồ hôi trên trán, dùng ngôn ngữ Claflin truyền đạt lại: “Điện hạ, cô ấy hỏi ngài có chuyện gì, mong ngài đừng viện cớ để không gặp cô ấy.”

Phó Tuyết Thâm nói: “Ta thực sự có công chuyện cần làm.”

Raymond thoáng chốc lại chạy về: “Minh tiểu thư nói, nếu đúng là có công chuyện, cô ấy có thể đưa ngài đi.”

Đám người ngoài hành tinh bảo thủ chưa từng gặp qua người khác giới nào thẳng thừng chủ động như vậy, tất cả đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

Khuôn mặt đẹp trai của Tiểu Phó lại hơi đỏ lên.

Anh nhớ lúc trước từng nhìn thấy quyển sách 《Người vợ xinh đẹp của zombie bá đạo》 trên giá sách nhà Minh Khinh Khinh. Zombie bá đạo lái chiếc xe thời thượng đến trường đón nữ chính, nữ chính bị một đám người vây quanh, đám người sau lưng cô ấy nhao nhao bày ra vẻ mặt kinh ngạc và cực kỳ hâm mộ..... bây giờ dường như cũng giống như vậy!

Tiểu Phó nhịn không được bước tới trước cửa sổ, vươn tay kéo một khe hở nhỏ trên tấm rèm chớp, nhìn ra bên ngoài.

Bên ngoài hàng rào hoa văn chạm trổ, chiếc xe Land Rover màu đen vẫn đậu ở đó. Minh Khinh Khinh đã xuống xe, đứng dưới trời nắng to chờ đợi, cũng không cầm ô, chỉ đeo kính râm, ánh mắt nhìn qua hướng bên này, không hề có ý định rời đi.

Tiểu Phó biết cảm giác chờ đợi khó chịu đến mức nào, anh cũng không hề muốn để Minh Khinh Khinh chờ đợi, nhưng Achilles trong lòng bàn tay lại.....

Chẳng lẽ không có cách nào vẹn cả đôi đường sao?

Anh cau mày.

Hạm trưởng hiểu sai ý, đưa ra đề nghị: “Ngài chỉ cần dịch chuyển tức thời đến đó là có thể thoát khỏi cô ta rồi.”

Tư lệnh Lu Kager đưa mắt xem xét biểu cảm của Phó Tuyết Thâm, nói: “Như vậy đâu có được. Chỉ có vương tử điện hạ mới sở hữu năng lực dịch chuyển tức thời, chẳng lẽ chúng ta lại để vương tử điện hạ tự hạ thấp địa vị xách theo chúng ta đến đó?”

Hạm trưởng vội nói: “Chúng ta đâu cần qua đó, vương tử điện hạ đi là được rồi mà.”

Tư lệnh quát lớn: “Hạm trưởng đại nhân, ngài đây là có ý gì? Chẳng lẽ ngài muốn để cho vương tử điện hạ một mình bận rộn, còn chúng ta ở đây uống trà lười biếng? Đây là lời mà một bề tôi có thể nói ra được sao?”

Hạm trưởng vốn ăn nói vụng về, nghẹn lời nói:“Ta không có ý đó......”

“Được rồi, đừng cãi nhau nữa.” Phó Tuyết Thâm cắt ngang cuộc đối thoại của hai người bọn họ: “Tất cả cùng lái xe qua đó đi.”

Tiểu Phó điều chỉnh thần lực của mình về trạng thái tốt nhất, tùy tay ném Achilles vào túi quần, mở cửa bước ra ngoài.

Nếu không thể tránh khỏi tiếp xúc, vậy thì anh chỉ có thể trấn áp Achilles trước.

Mặc dù phải hao tốn rất nhiều thần lực, nhưng Tiểu Phó đã quen với nỗi đau như cắt kim loại trong đầu.

*

Minh Khinh Khinh vẫn đang nhìn sang bên đây, dùng ngón trỏ đẩy đẩy kính râm, dựa vào xe mỉm cười nhìn tiểu zombie: “Ăn sáng chưa?”

Phó Tuyết Thâm đi về phía cô.

Cậu thiếu niên cao gầy bây giờ đi đứng không còn loạng choạng nữa, mà đã trầm tĩnh và vững vàng, có thể tượng tượng được dù đứng trong đám đông cũng là hạc trong bầy gà.

Dưới ánh mặt trời, làn da trắng như tuyết của anh như đang phản quang. Dưới xương chân mày là một đôi mắt xanh thẳm như hồ Baikal,quen thuộc nhưng lại chẳng quen thuộc và một sóng mũi cao thẳng.

Minh Khinh Khinh vì phải lái xe nên chỉ mang giày thể thao, bình thường cô đã thuộc dạng rất cao rồi, nhưng đứng trước anh cô thậm chí còn thấp hơn nửa cái đầu.

Cái bóng dài ngoằng của cậu thanh niên dưới ánh mặt trời chiếu xuống chân cô.

Minh Khinh Khinh lại một lần nữa nhận ra, tiểu zombie đã là một người đàn ông thực thụ —— còn là một người đàn ông rất có sức hấp dẫn.

Sự ý thức này làm cô có chút mất tự nhiên, đứng thẳng người dậy.

Kết quả, Tiểu Phó vẫn dừng lại nơi cách cô mười mét, từ đằng xa hét lên: “Ăn rồi.”

Minh Khinh Khinh: “??” Diễn kịch sân khấu sao? Tại sao nói chuyện phải đứng cách xa như vậy?

Minh Khinh Khinh tức cười: “Ngài Phó, ý cậu là gì đây?”

Tiểu Phó đáp: “Chúng ta cần phải giữ khoảng cách, ít nhất mười mét.”

Cách xa hơn một chút, đảm bảo không tiếp xúc da thịt thì tỷ lệ Achilles phát sáng sẽ giảm xuống mấy phần.

Minh Khinh Khinh thì cho rằng anh vẫn đang làm giá, nhưng tiểu zombie khó khăn lắm mới chịu ra ngoài, Minh Khinh Khinh cũng có thể miễn cưỡng nhân nhượng.

Tiểu Phó nói: “Khinh Khinh, hôm nay cô không có việc gì sao?”

Minh Khinh Khinh buồn bực đáp: “Không có, nay được nghĩ.”

Tiểu Phó nghĩ thầm, gạt người.

Tối hôm qua sau khi anh rời đi, cuộc đối thoại của Minh Khinh Khinh và Tiểu Chu về lộ trình đều truyền tới tai anh.

Anh không hề cố ý lắng nghe, mà là vì sau khi hoàn toàn trưởng thành, thần lực của anh lại tăng vọt lên gấp mấy lần so với trước đây, phạm vi thính giác cũng mở rộng hơn.

Tiểu Phó một mặt có chút lo lắng cho công việc của Minh Khinh Khinh, nhưng mặt khác trong lòng lại không khỏi có chút ngọt ngào.

Trước kia, được cùng Minh Khinh Khinh ra ngoài dạo chơi là niềm mong ước lớn nhất của anh.

Và hiện tại, cho dù anh có thể xuất hiện trước mặt người dân Trái đất với gương mặt thực sự thì mong ước của anh vẫn là được cùng Minh Khinh Khinh đi dã ngoại và hóng biển.

Tiểu Phó cố gắng kiềm chế sự phấn khích của mình, hờ hững nói: “Cô không định đi thử vai thật sao? Lỡ như ảnh hưởng đến bộ phim mới của cô và Bùi Hồng Trác thì làm thế nào?”

“Sao cậu biết hôm nay tôi đi thử vai?” Minh Khinh Khinh có chút sửng sốt.

Tiểu Phó: “.......”

Minh Khinh Khinh phản ứng lại: “Cậu nghe trộm lịch trình của tôi?

Gương mặt Tiểu Phó lập tức đỏ bừng, làm bộ như không biết chuyện gì, xoay người đi về hướng một chiếc xe khác.

Tên này khá thật đấy. Lần này quay về còn biết giả vờ lịch sự như người xa lạ, kết quả lại ngấm ngầm để ý hành trình của cô.

Minh Khinh Khinh cười như không cười nhìn Phó Tuyết Thâm leo lên xe,  nói đùa: “Cậu muốn biết thì để tôi nói cho cậu biết là được, nghe lén làm gì?”

Tiểu Phó nghẹn nửa buổi mới thốt ra được một câu: “Tôi không cố ý nghe trộm.”

Anh cảm thấy càng giải thích càng chột dạ, vì xét cho cùng nếu anh không muốn biết thì cứ thu hồi lại toàn bộ thần lực là xong.

Anh dứt khoát không hé răng, đỏ mặt khởi động xe.

Cứ như vậy, một lúc sau, trên đường xuất hiện một khung cảnh kỳ lạ.

Hai chiếc ô tô màu đen đi trên đường, lần lượt là mấy lão già người ngoài hành tinh và một vương tử điện hạ mắt xanh, không ai động đến tay lái, bọn họ đều dựa vào suy nghĩ để điều khiển.

Theo sát sau đó là một chiếc Land Rover màu đen, điểu khiển xe là một nữ diễn viên nổi tiếng, người bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện trên các tiêu đề.

Tiểu Chu tối qua làm việc đến khuya nên ngủ lại phòng dành cho khách ở nhà Minh Khinh Khinh, sáng ra anh ấy định đi mua đồ ăn sáng chung với cô, nào ngờ phát hiện Béo Béo và Đản Đản đã được cho ăn, còn Minh Khinh Khinh thì đã ra ngoài từ sớm.

Tiểu Chu có chút kinh ngạc, hôm nay có buổi thử vai, tuy rằng với vị trí của Minh Khinh Khinh chỉ cần đến cho có lệ, nhưng ít nhất cũng phải có mặt.

Thế nhưng Minh Khinh Khinh đã chạy đi đâu rồi?

Lẽ nào không đi nữa?

Tiểu Chu đứng trong biệt thự hét lên một vòng, không ai trả lời, nghe thấy bên ngoài có tiếng động cơ xe hơi, anh ấy lật đật chạy ra.

Sau đó nhìn thấy Minh Khinh Khinh lái xe đuổi theo vị Phó tiên sinh ở biệt thự đối diện.

......?!

Tiểu Chu vội vàng gọi điện thoại, Minh Khinh Khinh nhận máy: “Hôm nay em có chuyện riêng cần giải quyết. Bên chỗ thử vai anh giúp em hoãn lại đã nhé.”

Tiểu Chu:???

Mặt trời mọc đằng Tây sao?

Tiểu Chu vô cùng hoài nghi, phải chăng anh ấy đã bỏ lỡ chuyện gì đó rồi?

Âu Dương Hạo theo đuổi Minh Khinh Khinh không biết đã bao lâu, Minh Khinh Khinh chưa bao giờ cho cơ hội, ngay cả một nhân vật như Bùi Hồng Trác chủ động chiếu cố như vậy, Minh Khinh Khinh cũng không tỏ ra quá đặc biệt với anh ấy.

Vậy mà bây giờ, một quý tộc nhị đại trẻ tuổi mới gặp chưa đến mấy ngày, lại có thể khiến cho Minh Khinh Khinh bỏ việc chạy theo?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play