Minh Khinh Khinh ở dưới lầu không tìm thấy bóng dáng Tiểu Phó thì có chút kỳ lạ. Trước đây dù cô có về muộn thế nào, cậu cũng đứng ở huyền quan háo hức chờ cô.
Ngược lại là Béo Béo vừa mới tỉnh giấc, đang ngáp ngắn ngáp dài bước xuống cầu thang.
Minh Khinh Khinh bỏ túi xách xuống, cởi khăn quàng cổ rồi đi thẳng lên lầu bốn.
Cô gõ cửa phòng của Tiểu Phó: “Có ở đó không?”
Bên trong không có bất kỳ động tĩnh gì.
Minh Khinh Khinh lại gõ thêm hai tiếng.
Cửa phòng vẫn tiếp tục đóng chặt.
Nhưng Minh Khinh Khinh có chìa khóa của tất cả các phòng trong biệt thự, cô vội vàng đi lấy chìa khóa tới mở cửa phòng.
Vừa mở cửa ra đã thấy trên giường gồ lên một đống, còn không ngừng run rẩy.
Minh Khinh Khinh nhất thời hoảng hốt, dựng đứng cả tóc tai, suýt chút nữa còn tưởng rằng trong nhà mình lại có quái vật nào đó chui vào.
Một giây sau, cô bình tĩnh lại, bước tới vén chiếc chăn bông lên.
Tiểu zombie bị buộc phải lộ đầu.
Tiểu Phó vừa nhìn thấy cô, lập tức chột dạ cụp mắt xuống, ngón tay nhợt nhạt bất an nắm chặt chăn bông: “Cô, cô về rồi.”
Những lời Minh Khinh Khinh định giáo huấn cậu lên tới bên miệng lại nuốt xuống, cô để ý thấy thân thể của Tiểu zombie có triệu chứng khá bất thường.
Phần lông mi và ấn đường của cậu như đang đóng một tầng băng lạnh, môi trắng bệch hơn bình thường, tròng mắt cũng chuyển sang màu xanh đen, hơi thở còn rất nặng nề, như thể đang trong cơn bạo bệnh.
Tiểu Phó sửng sốt, nhưng bởi vì quá yếu nên cậu không thể lùi lại.
Thế là Minh Khinh Khinh đã bị nhiệt độ siêu thấp trên da thịt cậu làm giật mình—— giống như đang chạm vào một cục nước đá vậy.
Không, bình thường những viên nước đá trong tủ lạnh cũng chỉ âm mười mấy độ, nhưng nhiệt độ trên cơ thể Tiểu zombie còn vượt xa hơn cả mức âm đó.
Minh Khinh Khinh chỉ chạm vào một giây mà đã có cảm giác đau đớn như tay sắp đóng băng.
Tiểu Phó ra sức quấn chặt tấm chăn, lùi lại mấy tấc, khó nhọc nói: “Đừng chạm tổ, cô sẽ len.”
Minh Khinh Khinh sững người giây lát mới nhận ra ý của anh là ‘Đừng chạm vào tôi, cô sẽ lạnh’.
Không có tâm tư để uốn nắn vấn đề khẩu âm của cậu, Minh Khinh Khinh nhíu mày, lo lắng hỏi: “Cậu bị làm sao vậy?”
Chỉ một giây trước khi Minh Khinh Khinh chạm tay vào người mình, Tiểu Phó đã cố gắng tập trung nhiệt độ toàn thân lên trán, để tránh cho Minh Khinh Khinh phát hiện ra sự bất thường của cậu. Nhưng nhiệt độ toàn thân của cậu quả thực chẳng còn lại mấy. Cố gắng lắm cũng chỉ khiến cái trán tăng thêm một, hai độ.
Minh Khinh Khinh: “...... đây là triệu chứng cảm lạnh của giống loài các cậu sao?”
Tiểu Phó gật đầu, cả người lại tiếp tục run rẩy mất kiểm soát.
Nhìn tình huống này có vẻ khá giống với bệnh cảm lạnh của con người.
Nhưng Minh Khinh Khinh cứ cảm thấy có gì đó không ổn.
Có điều, nhiệt độ bình thường của con người là từ 36 đến 37 độ, một khi bị cảm lạnh, thân nhiệt sẽ có xu hướng tăng vọt. Còn thân nhiệt bình thường của Tiểu zombie rất thấp, chỉ khoảng từ vài độ đến chục độ, nếu bị cảm lạnh, thân nhiệt sẽ có chiều hướng giảm xuống.
Logic này hình như cũng khá hợp lý.
Minh Khinh Khinh cảm thấy vấn đề này có chút khó giải quyết, cô ngồi xổm bên giường, đối diện với đôi mắt màu xanh xám của Tiểu Phó: “Vậy làm sao bây giờ? Cậu có thể uống thuốc cảm mà con người uống không? Rồi truyền dịch thì sao, có thể không?”
Tiểu Phó lại quỳ trên giường, quấn mình trong chiếc chăn bông màu trắng, chỉ để lộ ra cái đầu bù xù với mái tóc đen nhánh, giống như một chú chó con ốm yếu, ủ rũ bơ phờ.
Thời kỳ mẫn cảm mà dùng thuốc cảm của con người chắc chắn cũng không có tác dụng.
Ban đầu Tiểu Phó khẽ lắc đầu với Minh Khinh Khinh, nhưng thấy vẻ lo lắng trong mắt Minh Khinh Khinh ngày càng dày đặc, cậu bèn dừng lại, gật đầu rồi thì thào nói: “Thuốc, thuốc có một chút tác dụng.”
“Vậy cậu đợi một chút, tôi đi lấy thuốc cảm với nước nóng.” Minh Khinh Khinh quả nhiên thở phào nhẹ nhõm.
Cô vội vàng chạy xuống nhà lấy thuốc.
Tiểu Phó miễn cưỡng ngồi dậy, nhìn theo bóng lưng cô xuống lầu.
Sau khi cô hoàn toàn rời đi, cậu mới nhấc chiếc chăn lên, liếc nhìn chân mình.
Chỉ mới một lát mà hai chân cậu đã đông cứng lại.
Mức độ mãnh liệt của thời kỳ mẫn cảm không chỉ liên quan đến sự mạnh yếu của năng lực, mà còn liên quan đến tuổi tác. Nhìn chung, những lần đầu tiên sau khi trưởng thành sẽ là thời điểm nghiêm trọng nhất. Nếu đủ may mắn sống sót, cơ thể sau đó sẽ tự động sinh ra một số đề kháng chống lại thời kỳ mẫn cảm như hệ thống miễn dịch.
Tiểu Phó nhìn màn mưa vô tận giữa bóng đêm đen kịch ngoài cửa sổ, thấp thỏm lo lắng.
Vấn đề là cậu không biết liệu mình có bị mất kiểm soát thêm lần nào nữa không.
Lần này may là không làm ai bị thương, nhưng còn lần sau thì sao?
Chẳng mấy chốc Minh Khinh Khinh đã cầm nước ly thủy tinh và hộp thuốc lên, đưa cho Tiểu Phó: “Cái này gọi là viên nén Vitamin C Ngân Kiều, được xem là một loại thuốc cảm tương đối nhẹ. Tôi không biết cậu có thể uống được bao nhiêu, trước tiên cứ uống nửa liều thử xem sao.”
Minh Khinh Khinh nhìn cậu uống thuốc xong, nhận lại cái ly rồi dặn dò: “Mỗi ngày uống ba lần, ngày mai tôi không có ở nhà, cậu tự nhớ mà uống nhé.”
Tiểu Phó cảm kích gật đầu.
Vì uống hết một cốc nước nóng vào bụng, Tiểu Phó cảm giác được cơn run đã giảm đi đôi chút.
Thấy cậu đã khá hơn một chút, lúc này Minh Khinh Khinh mới hỏi: “Vừa rồi bên ngoài bất ngờ có mưa đá, có phải do cậu làm không?”
Gương mặt của Tiểu Phó vừa mới khôi phục được chút huyết sắc, nháy mắt lại trở nên trắng bệch.
Cậu vô cùng xấu hổ, hận không thể tìm ngay một cái lỗ để chui xuống.
Cậu không hề chủ quan cố ý, nhưng sự việc đúng là do cậu làm ra. Cậu thực sự áy náy không biết nên nói gì mới phải. Với lại, hình như mối quan hệ giữa Minh Khinh Khinh và giống đực kia có vẻ rất tốt. Trận mưa đá do cậu làm ra suýt chút nữa đã nện trúng giống đực kia, dám chắc Minh Khinh Khinh rất nổi giận —— liệu có vì thế mà ghét bỏ cậu không?
Đủ các loại suy nghĩ đang thiên nhân giao chiến trong đầu Tiểu Phó, cậu có chút lo sợ, vô thức lắp bắp phủ nhận: “Không, không phải, không phải tổ.”
Sau khi phủ nhận, vành tai của Tiểu Phó đỏ rực lên.
Cậu đúng là một con người đáng khinh, một con người bỉ ổi của hoàng thất Claflin.
Sau khi đến Trái đất, cậu không những trộm cắp và còn bắt đầu nói dối!
Nhưng Minh Khinh Khinh có vẻ tin là thật, cô ngồi xổm xuống trước mặt Tiểu Phó, xoa đầu Tiểu Phó như đang xoa đầu một con chó bị ốm, không nói về vấn đề đó nữa, mà chỉ nói: “Tôi xuống lầu nấu chút mì ăn khuya đây. Cậu nghĩ ngơi tiếp đi, tốt nhất là ngủ một giấc, thức dậy rồi xuống ăn, tôi sẽ để lại trong thùng giữ nhiệt.”
Nhưng còn chưa cất bước, tay áo của cô đột nhiên bị kéo lại.
Tiểu Phó ngồi trên giường, níu ống tay áo của cô, ngước đầu lên, khó khăn hỏi: “Tổ có thể xuống ăn với cô được không?”
Minh Khinh Khinh quay đầu lại: “Đương nhiên. Nhưng cậu không muốn ngủ một chút đã sao?”
“Đói bụng.” Đôi mắt màu xanh xám của Tiểu Phó như đang chứa đựng một vũng nước, tránh né tầm mắt của Minh Khinh Khinh.
Cậu sẽ không nói là vì gần đây Minh Khinh Khinh về nhà rất muộn, cậu luôn không gặp được cô, nên muốn ở cùng cô lâu hơn một chút.
Hơn nữa, cậu cũng không chắc kết quả cuối cùng của thời kỳ mẫn cảm này sẽ như thế nào —— cậu lại không liên lạc được với Mẫu tinh, tứ cố vô thân, thời kỳ mẫn cảm lại đến với khí thế quá khốc liệt.
Sẽ chết sao?
Ý niệm này đã thoáng qua nhiều lần trong đầu Tiểu Phó.
Trước đây, cái chết đối với Tiểu Phó cách rất xa, xa như khoảng cách giữa hành tinh xanh Trái đất và Claflin vậy.
Mặc dù sau khi sinh ra cậu vẫn ở trong hình thái quả trứng hơn một trăm năm, thỉnh thoảng không chìm vào giấc ngủ sâu, cậu lại nghe được câu chuyện đau lòng của một số anh em họ chẳng may chết trẻ trong thời kỳ mẫn cảm. Nhưng bởi vì chưa phá vỏ, chưa gặp mặt những người anh em họ đó, nên đối với những chuyện này cậu không có quá nhiều kiến thức.
Nhưng bây giờ, cái chết đối với Tiểu Phó lại giống hệt như lưỡi hái của tử thần quệt vào mặt, bất ngờ thu hẹp khoảng cách.
“Vậy thì cùng nhau xuống lầu đi.”
Tiểu Phó quấn chăn bông quanh người hệt như cái bánh chưng, cứng nhắc nhảy từng bước theo sau Minh Khinh Khinh.
Xuống tới lầu ba, Minh Khinh Khinh đi làm mì sợi.
Tiểu Phó lại loi nhoi ngồi lên ghế.
Lúc nãy Minh Khinh Khinh kêu cậu bỏ chăn bông lại, dưới lầu ba cũng có thảm lông. Nhưng cậu rất xấu hổ khi để Minh Khinh Khinh nhìn thấy đôi chân đông cứng của mình dưới lớp chăn bông, thế là cậu giữ chặt lấy chăn bông như một báu vật, nhất quyết không buông ra.
Minh Khinh Khinh cũng hết cách, đành để mặc cậu.
Tiểu Phó ngồi trên ghế, đưa hai tay chống đầu, ánh mắt bám chặt theo chuyển động của Minh Khinh Khinh, nhìn cô không chớp mắt.
Mãi cho đến khi hai tô mì nghi ngút khói được bưng lên.
“Ngon, ngon quá.”Tiểu Phó hít hà một hơi rồi bình luận.
Minh Khinh Khinh ngồi đối diện cậu, rút ra hai đôi đũa, đưa cho cậu một đôi, cười nói: “Cậu nếm cũng chưa nếm thử mà đã nói ngon rồi.”
Tiểu Phó đã học được cách dùng đũa.
Những lúc Minh Khinh Khinh vắng nhà cậu đã bỏ ra một khoảng thời gian dài để luyện tập, cuối cùng cũng có thể làm được, biết cách cầm đũa ăn cơm và không làm nước canh vung vãi ra ngoài. Sống nhờ nhà người ta, không gây phiền toái đến người ta, không làm cho người ta chán ghét, những chuyện nhỏ như vậy Tiểu Phó có thể làm được.
Hì hà hì hục ăn vào hai miếng, Tiểu Phó bắt đầu mải miết húp nước canh, so với cách ăn tao nhã của Minh Khinh Khinh, cách ăn của cậu có thể nói là ngấu nghiến như hổ đói.
Chẳng mấy chốc cậu đã ăn xong, từ trong bát ngẩng nửa cái đầu lên, dè dặt liếc nhìn Minh Khinh Khinh.
Minh Khinh Khinh cũng liếc nhìn cậu, cảm thấy như cậu có điều gì đó muốn hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Tiểu Phó đáp: “Cô, cô hôm nay, có gặp chuyện gì ‘âm ức’ không?”
(Ý của Tiểu Phó là ‘Hôm nay cô có gặp chuyện gì ấm ức không?)
Minh Khinh Khinh cắn đứt sợi mì, sửng sốt hỏi: “Sao lại hỏi như vậy?”
Tiểu Phó đương nhiên không thể nói là cậu ngửi thấy trên người Minh Khinh Khinh có thêm một mùi rượu nồng nặc giống như mùi hơi đất trong ngày mưa. Ngoài điểm đó ra, con ngươi của cô cũng tối hơn bình thường, giống như vừa trải qua tức giận. Nếu nói ra như vậy, há chẳng phải đang tự tố mình có chút......nói theo ngôn ngữ của Trái đất thì chính là, ‘biến thái’.
Tiểu Phó lại nói dối: “Đoán, đoán.”
Chuyện nói dối này gần như là trước lạ sau quen.
Tiểu Phó, mày thật đáng xấu hổ.
Cậu vừa nói xong, vành tai cũng đỏ bừng lên, hai mắt màu xanh sẫm nhìn trái nhìn phải, không dám nhìn thẳng vào Minh Khinh Khinh.
Minh Khinh Khinh khẽ cười, khéo léo chuyển chủ đề: “Cũng không có gì to tát, chỉ là đoàn phim gặp phải chút chuyện phiền lòng thôi.”
Tiểu Phó vừa nghe là đã biết vốn dĩ không phải như vậy.
Tuy nhiên, Minh Khinh Khinh có thể nói với Bùi Hồng Trác, nhưng lại không muốn nói với cậu, cậu cũng chỉ có thể nhịn xuống không hỏi nữa.
Trong lòng Tiểu Phó có chút não nề.
Trước kia không cảm thấy, nhưng hiện tại cậu bất chợt nhận ra mình và Minh Khinh Khinh cách nhau rất xa.
——Không phải từ ‘xa’ theo nghĩa đen.
Mà đúng hơn, là cậu và Minh Khinh Khinh tuy rằng ngồi đối diện nhau trên một cái bàn, nhưng thế giới của Minh Khinh Khinh là Trái đất, là giới giải trí, là đóng phim, là ánh đèn flash cùng tiếng la hét của người hâm mộ, là Bùi Hồng Trác.
Còn thế giới của cậu chỉ là hành tinh Claflin tràn ngập vàng, là những khóa học của hoàng thất khô khan, là tàu vũ trụ, là phi thuyền không gian, và bị xem thành zombie sau khi rơi xuống Trái đất.
“Kia, giống đực kia,” Tiểu Phó cũng không biết mình bị làm sao nữa, trong lòng như có móng vuốt đang cào cấu, lại vừa giống như có con đang kiến bò vào, khiến cậu cứ khó chịu bất an, nhịn không được thấp giọng hỏi: “Là, là ai?”
Minh Khinh Khinh thiếu chút nữa phun ra một ngụm canh: “Giống đực? Ai? Người đưa tôi về ấy à? Cậu hỏi chuyện này làm gì?”
Tiểu Phó đỏ mặt, đầu ngón tay giấu xuống gầm bàn, cẩn thận che giấu tâm tư của mình: “Oh, chỉ là, chỉ là tùy tiện hỏi thôi.”
Minh Khinh Khinh cũng không nghĩ nhiều, Tiểu zombie vốn dĩ đã vô cùng tò mò về mọi thứ trên Trái đất. Lần đầu tiên nhìn thấy cô sử dụng máy giặt cửa trước, cậu cũng hiếu kỳ hỏi đông hỏi tây cả nửa buổi. Lúc đó cậu còn chưa biết nói, chỉ biết khoa tay múa chân. Bây giờ bất ngờ nhìn thấy người lạ, cảm thấy hiếu kỳ mà hỏi cũng là chuyện bình thường.
Minh Khinh Khinh uống xong ngụm canh, móc di động ra, search tên Bùi Hồng Trác, sau đó mở Baidu cho Tiểu Phó xem.
Cô vừa ăn vừa nói: “Là một vị đàn anh chung công ty với tôi, nhưng cách đây vài năm anh ấy đã rời khỏi công ty tự làm ăn riêng. Anh ấy rất có năng lực, hiện tại đã đầu quân vào Hollywood. Người Trung Quốc với tầm đẳng cấp như vậy không nhiều—— Hollywood giống như là...” Minh Khinh Khinh thấy ánh mắt mù mờ của Tiểu zombie, không biết giải thích thế nào, suy nghĩ một chút rồi nói: “Giống như một ngôi đền mà tất cả diễn viên đều khao khát.”
Nói như vậy thì Tiểu Phó hiểu.
Cậu khẽ gật đầu, rồi chua chát nghĩ, vậy thì thật sự rất lợi hại.
Tiểu Phó dùng một đầu ngón tay chọc vào chiếc điện thoại mà Minh Khinh Khinh đang đặt trước mặt cậu, mở video về Bùi Hồng Trác trên Baidu ra xem.
Vừa nhấp vào, video thứ nhất chính là cảnh Bùi Hồng Trác tham gia Thử Thách Xô Nước Đá ở nước ngoài vào năm ngoái. Bùi Hồng Trác tiến lên thực hiện vài cái hít đất trước, các bình luận chạy dưới màn hình đều nhận xét động tác này rất chuẩn.
Tiểu Phó vô thức so sánh với cơ bắp của mình, làm một động tác gồng mình như thủy thủ Popeye*.
Trong lòng thầm nghĩ, sức lực này còn không bằng một đầu ngón tay của cậu nữa.
Minh Khinh Khinh ăn gần hết bát mì, nó căng muốn vỡ bụng, chống tay lên bàn đỡ đầu, buồn cười nhìn tiểu zombie.
Lại thấy tiểu zombie ì à ì ạch mở một video tiếp theo, trong đó Bùi Hồng Trác đang tham gia một gameshow nấu ăn. Tiểu zombie tái mặt nhíu mày, thấp giọng lẩm bẩm: “Tôi nấu ăn cũng rất ngon.”
Minh Khinh Khinh: “......”
Minh Khinh Khinh suýt chút nữa bật cười thành tiếng.
Bị cậu chọc cười như vậy, sự mệt mỏi của ban ngày và nỗi buồn bực trong bữa tiệc tối nay dường như cũng tiêu tan đi một ít.
Tiểu Phó còn chưa xem xong video này, bỗng nhiên phía trên màn hình nhảy ra một tin nhắn Wechat.
Cậu giật mình, đẩy điện thoại qua cho Minh Khinh Khinh.
Minh Khinh Khinh mở Wechat ra.
Tiểu Phó nghiêng đầu, giả vờ bình tĩnh nhìn về nơi khác, nhưng khóe mắt lại không nhịn được lén lén liếc nhìn.
Người gửi tin nhắn là Bùi Hồng Trác?
Chết tiệt, giống đực này sao đã đi rồi mà còn nhiều lời muốn nói thế?
Minh Khinh Khinh cầm điện thoại lên, hồi âm cho Bùi Hồng Trác vài câu.
Thấy Tiểu Phó mím môi nhìn mình chằm chằm, cô vô thức giải thích: “Đàn anh gửi cho tôi hai cái kịch bản. Ngoài ra, anh ấy còn mời tôi hai ngày nữa ra ngoài một chuyến, đến thủ đô tham dự một buổi triển lãm, là một bậc thầy về hí kịch từ nước ngoài trở về tổ chức.”
Tiểu Phó cố gắng che giấu đi sự buồn bã của mình, nhưng cậu vẫn khó tránh khỏi có chút ủ dột.
“Ồ.” Cậu dừng lại một chút, giống như có gì đó muốn nói nhưng lại thôi, ngón tay nhợt nhạt lại cào vào chỗ vỏ trứng bị trống.
Tiểu zombie bên kia bàn đột nhiên hỏi cô: “Sau này cô có kết hôn với anh ta không?”
Minh Khinh Khinh suýt chút nữa trượt chân, ôm đống bát đĩa ngã nhào xuống sàn. Cô dở khóc dở cười quay đầu: “Sao cậu lại hỏi như vậy?”
Tiểu Phó cảm thấy rất khó chịu.
Ở Claflin, chỉ có thiện cảm tốt về nhau hoặc đã kết hôn hai người mới ra ngoài đi chơi với nhau. Dù biết phong tục trên Trái đất không phải như vậy, nhưng cậu vẫn không nhịn được hỏi ra miệng.
Minh Khinh Khinh và giống đực mới xuất hiện này quả thực rất giống giai đoạn mở đầu trước khi yêu nhau.
Minh Khinh Khinh đặt bát đũa vào máy rửa bát, nghĩ ngợi một chút rồi lại nói: “Có điều, nếu một hai phải kết hôn, Bùi Hồng Trác cũng là một sự ứng cử viên sáng giá.”
Tất nhiên, tiền đề là Bùi Hồng Trác cũng cho rằng cô là một ứng cử viên sáng giá.
Quan niệm về hôn nhân của Minh Khinh Khinh thiên về kiểu tình đồng chí nhiều hơn.
Cô không hề mong đợi một tình yêu khắc cốt ghi tâm, giả sử đến cuối cuộc đời cũng không gặp được tình yêu chân thành, vậy thì có một người bạn tâm giao cũng là một lựa chọn không tồi.
Cùng nhau đối mặt với khó khăn, cùng nhau bước qua thử thách.
So với một phú nhị đại không mấy chắc chắn như Âu Dương Hạo, thì Bùi Hồng Trác càng giống với người sẽ không phản bội cô hơn.
Minh Khinh Khinh cắm điện cho máy rửa bát, còn muốn nói gì đó, nhưng phía sau không có động tĩnh gì, vừa quay đầu lại thì thấy sắc mặt của tiểu zombie ngồi bên kia bàn ăn đã hoàn toàn trắng bệch.
Cậu đang nhìn cô đến thất thần, dưới ánh đèn, đôi mắt màu xanh thẳm của cậu không hiểu sao lại chứa đầy nước mắt, vành mắt vô cớ rưng rưng.
Minh Khinh Khinh: “......”
Tiểu Phó vội vàng cúi đầu, ‘tí tách’ một tiếng, có thứ gì đó như giọt nước đập xuống mặt bàn, cậu cũng không biết bản thân mình làm sao, lúng túng rũ đầu nói: “Xin, xin lỗi.”
Sau đó, cậu hốt hoảng ôm chiếc chăn bông, lặng lẽ đứng dậy, lộc cộc nhảy tới thang máy, bóng lưng như chú chó con chạy trốn vì bị vứt bỏ.
(Thủy thủ Popeye là một nhân vật hoạt hình hư cấu, truyện tranh cùng tên do E. C.Segar tạo ra. Khung cảnh kinh điển trong bộ phim hoạt hình này là mỗi khi chàng thủy thủ này cần đến sức mạnh, Popeye sẽ khui một hộp rau chân vịt ăn sạch và lập tức cơ bắp nổi cuồn cuộn, trở thành người đàn ông mạnh nhất thế gian – nguồn: Google.)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT