Hai bóng người, một nam một nữ đang bước đi trong màn đêm, giữa dãy núi đá đó.
Nam nhân chính là Vấn Thiên vừa thoát ra khỏi cứ địa của Thiên Cơ lầu trước đó vài giờ
Nữ nhân đang bị bịt mắt chính là thiếu nữ mà chàng bắt theo làm con tin
Đi thêm độ nửa giờ, Vấn Thiên tìm thấy động khẩu nhỏ hẹp, chàng mở khăn bịt mắt cho thiếu nữ, thô lỗ xô cô ta ngã xuống mặt đất đầy loạn thạch, hỏi bằng giọng bực dọc
“Rút cục, đây là địa phương nào ? Cô đang giở trò với tôi phải không ?”
Thiếu nữ run rẩy nói
“Đau quá … Ngươi không thể đối xử nhẹ nhàng với ta một chút sao …Ta thật sự không biết … Trước giờ ta chỉ sống trong Thiên Cơ lầu rất ít khi đi ra ngoài … Lúc nãy ngươi chạy nhanh như thế, lại còn bịt mắt ta nữa, thì làm sao ta xác định được phương hướng chứ “
Vấn Thiên bực bội nói
“Ai bảo cô lại định giở trò với tôi. Vừa ra khỏi Thiên Cơ lầu, cô đã định dùng loại ánh mắt đó để thôi miên, chế phục tôi nên tôi mới đối xử với cô như vậy. Cô mà giở trò một lần nữa, tôi sẽ móc mắt cô ra thật đấy “
Vấn Thiên cũng ngầm công nhận rằng có lẽ cô ta nói đúng. Khi vừa ra khỏi Thiên Cơ lầu, chàng phát giác ra thiếu nữ đó đang tìm cách nhìn vào mắt mình, liền không do dự xé áo ra làm khăn bịt mắt cô ta lại rồi vác cô ta trên vai nhắm hướng Tây mà phóng như bay, dĩ nhiên là không quên sử dụng khả năng tăng cường tốc độ tuyệt vời của chàng. Vấn Thiên mãi chạy hàng giờ liền, không để ý gì đến xung quanh, đến khi dừng lại nghỉ mệt thì mới phát hiện ra mình đang lạc giữa dãy núi chết tiệt này.
Thiếu nữ ấp úng
“Không phải ta giở trò … Chỉ là … “
Biết có phân trần thế nào cũng vô ích, cô ta liền im lặng.
Vấn Thiên đã tiêu hao gần hết thể lực, cảm thấy mệt mỏi vô cùng, bèn quyết định nghỉ ngơi một lúc. Chàng ngồi trên một tảng đá khá bằng phẳng, thả lỏng cơ thể nhưng vẫn không quên dùng Huyết nhãn quan sát mọi động tĩnh xung quanh.
Bất giác, Vấn Thiên nhìn lên bầu trời đêm tối đen như mực. Một ngôi sao băng chợt lóe sáng giữa màn đêm, rồi vệt sáng đó tắt dần. Thiếu nữ cũng trông thấy ngôi sao băng đó, khuôn mặt cô ta bỗng dưng hiện lên vẻ thê lương khó tả, từ khóe mắt chảy ra 2 dòng lệ trong vắt. Thiếu nữ gục mặt xuống, đôi vai run rẩy, dường như cô ta đang khóc thật sự.
Vấn Thiên gắt gỏng
“Khóc cái gì mà khóc, tôi còn chưa cưỡng gian cô nữa, khóc cái nỗi gì “
Thiếu nữ thẫn thờ nói
“Sư phụ … Thiên Cơ lão nhân đã qua đời … “
Vấn Thiên hơi ngạc nhiên, hỏi
“Có thể lắm chứ … Nhưng làm sao cô biết được ?”
Thiếu nữ buồn bã trả lời
“Ngôi sao bổn mệnh của sư phụ đã rời khỏi bầu trời … “
Vấn Thiên lầm bầm
“Đáng kiếp … Lão già khốn nạn. Chết đi cho rồi, sống chỉ thêm chật đất “
Nhưng trong đầu chàng lại nghĩ
“Như thế chẳng phải là rất nhiều bí mật có giá trị cũng đi theo lão xuống mồ sao, thật lãng phí …”
Thiếu nữ dường như bị kích động
“Đồ tàn nhẫn ! Dù sao ông ấy cũng là một con người mà. Trước sự sinh tử của người khác lại có thể ăn nói nhẫn tâm như vậy, ngươi có phải là con người không … “
Dường như thấy mình đã quá trớn, thiếu nữ liền im bặt
Vấn Thiên lại bị đề cập đến vấn đề luôn làm chàng trăn trở trong lòng, cơn bực dọc lại nổi lên
Chàng làm vẻ bình thản, nói
“Cô thừa biết tôi là thứ gì rồi mà. Tôi là hấp huyết quỷ, nào phải con người “
Vấn Thiên kéo thiếu nữ vào động khẩu gần đó rồi cố ý ngồi sau lưng để tránh ánh mắt của cô ta. Chàng nghỉ ngơi một lúc rồi lên tiếng hỏi
“Cô tên là gì thế ?”
Thiếu nữ định bụng gắt lại “Hỏi làm gì “, nhưng chợt nhớ ra Vấn Thiên là một hấp huyết quỷ đáng sợ nên không dám trái ý chàng, liền nói
“Dạ Lan … “
Vấn Thiên lại hỏi
“Họ của cô là gì ?”
Thiếu nữ thở dài
“Ta không có họ, cũng không biết xuất thân của mình thế nào … Ta chỉ nhớ là Thiên Cơ lão nhân đã thu nhận ta từ lúc ta còn rất nhỏ … Ông ấy cũng chưa bao giờ đề cập đến vấn đề đó …”
Vấn Thiên thầm nghĩ
“Hoàn cảnh cũng khá giống mình, cũng được người khác nuôi dưỡng, không biết cha mẹ ruột là ai … Ít ra mình may mắn hơn cô ta, cha mẹ nuôi của mình vẫn còn sống. Hy vọng là họ biết về thân thế của mình … Khi trở về mình nhất định phải hỏi cho ra lẽ “
Vấn Thiên đang nghĩ ngợi thì chợt ngửi thấy một mùi hương đặc biệt theo gió truyền đến. Mùi vị của máu. Là một hấp huyết quỷ, chàng không thể nào nhầm lẫn mùi vị đặc biệt này được. Vấn Thiên đoán rằng trên người của nữ nhân Dạ Lan này có giấu thiết bị định vị người của Thiên Cơ lầu đã theo dấu vết đó mà tìm đến đây. Dường như họ đang giao chiến, hoặc đang sát hại ai đó ở cách chỗ này không xa. Chàng cảm thấy bực bội khó tả. Vì sao lại không nghĩ điều này trước đây nhỉ, thật tai hại vô cùng.
Vấn Thiên xuất thủ, nắm lấy chiếc cổ nhỏ nhắn của Dạ Lan, gằn giọng
“Mau giao thứ đó ra. Ngay lập tức “
Dạ Lan hoảng hốt, không giấu nổi vẻ ngạc nhiên
“Thứ gì cơ chứ … “
Vấn Thiên không khách khí, tát cho cô ta một cái thật mạnh, nói
“Thiết bị theo dõi. Cô đã giấu nó trong người phải không ?”
Dạ Lan khổ sở phân trần
“Tôi không có giấu thứ đó … Thật mà …”
Vấn Thiên tức giận nói
“Người của Thiên Cơ lầu đang ở cách đây vài trăm mét. Có vẻ như họ đã gặp một số người dân sơn cước sống tại nơi này và đã sát hại họ. Mùi máu đó theo gió bay đến tận đây. Thật là tàn ác, vô nhân tính. Nếu cô không giấu thiết bị đó trong người, làm sao họ có thể đuổi theo đến tận đây chứ “
Dạ Lan vẫn khăng khăng phủ nhận. Vấn Thiên liền không khách khí, luồn tay vào trong y phục của cô ta khám xét kĩ lưỡng từng li từng tí, nhưng chàng vẫn không phát hiện được thứ gì bất thường. Vấn Thiên cũng tranh thủ xoa nắn không thương tiếc 2 ngọn đồi cao vút trước ngực Dạ Lan. Chàng thầm đánh giá trong lòng
“Quả thật là hàng tốt. Cũng khá là mềm mại, lại đàn hồi nữa, có lẽ cô ta vẫn còn là xử nữ thì phải... Về độ lớn có lẽ là thua Huyền Vũ đôi chút nhưng cũng đủ để hơn khá nhiều nữ nhân khác trong thiên hạ.”
Trong lúc mãi mê giở trò sàm sỡ, ánh mắt của Vấn Thiên và Dạ Lan chạm vào nhau lúc nào chẳng hay. Dạ Lan không bỏ lỡ cơ hội, đôi mắt cô ta sáng rực lên bởi một thứ ánh sáng trắng thần bí. Vấn Thiên cũng phát giác ra điều này không lâu sau đó, nhưng không kịp phản ứng. Chàng đứng ngây người, than thầm trong lòng
“Chết rồi, thật là sơ suất quá. Mình lại phạm phải sai lầm đó một lần nữa rồi”
Màu nâu trên con ngươi Vấn Thiên bỗng hóa thành một màu đỏ ngầu như máu. Hình ảnh Vấn Thiên trước mắt Dạ Lan như tan biến, thay vào đó lại là huyết ảnh dữ tợn như ma quỷ của một nam nhân trung niên. Dạ Lan giật mình, ánh sáng phát ra từ đôi mắt cô ta vụt tắt. Cô ta lui lại mấy bước rồi ngã ngồi xuống đất, từ khóe miệng chảy ra một dòng máu tươi. Dường như đó là cái giá phải trả khi ma thuật thôi miên của cô ta bị phá giải.
Dạ Lan kinh hãi, lẩm bẩm trong miệng
“Vì sao lại như thế … Không lẽ nguyên nhân lại là linh hồn màu đỏ ấy … “
Vấn Thiên cũng ngạc nhiên không kém, nhưng không biểu hiện điều đó ra nét mặt. Chàng nhanh chóng tóm cổ thiếu nữ xách lên, tát 2 cái đau điếng vào mặt cô ta, đắc ý nói
“Định giở trò với lão tử à, đừng nằm mơ giữa ban ngày”
Nhớ đến đám truy binh của Thiên Cơ lầu, Vấn Thiên liền ngừng lại. Chàng thầm nghĩ
“Trốn tránh mãi cũng không hay. Hay là mình cứ ra ngoài quan sát tình hình xem như thế nào, rồi sẽ tìm ra đối sách thích hợp. Có vẻ như cô ta cũng bị tổn thương rồi, chắc là không chạy được đâu “
Nghĩ đoạn, chàng liền bỏ đi. Vấn Thiên đi ngược hướng gió, cố gắng dùng khứu giác của chàng xác định vị trí mà mùi máu đã lan tỏa ra. Đến một dốc núi thẳng đứng, chàng bất giác nhìn xuống rồi giật mình hoảng sợ khi phát hiện thảm cảnh kinh người đang diễn ra tại đó.
Dưới mặt đất đã có vài chục xác chết không toàn vẹn của những thuộc hạ Thiên Cơ lầu, mùi hôi tanh của máu dậy khắp một vùng. Vẫn còn hơn 10 người còn sống sót đang ác chiến với đối thủ của họ là một kiếm khách có mái tóc dài đỏ rực như lửa. Chiêu thức của kiếm khách mang theo một uy lực bài sơn đảo hải, những thuộc hạ tầm thường của Thiên Cơ lầu nào có khả năng chống đỡ được, việc né tránh cũng không khả thi. Thanh kiếm đó như một lưỡi hái đang tham lam gặt lấy những bó lúa chín trên cánh đồng. Mỗi lần kiếm vung lên, lại có một tiếng la thảm phát ra, một tính mệnh đã bị lấy đi
Vấn Thiên lập tức nhận ra hình dáng quen thuộc của tên biến thái Sát thần. Trong lòng chàng vừa mừng vừa lo. Mừng vì Sát thần đã thay chàng giải quyết lũ truy binh của Thiên Cơ lầu, lo là vì chàng không biết được mục đích của Sát thần. Chỉ đơn giản là hắn tình cờ đi ngang đây, hay có một mưu đồ nào đó phức tạp hơn …
Những thuộc hạ còn lại của Thiên Cơ lầu cuối cùng đã trở thành những xác chết đẫm máu. Sát thần ung dung vẫy thanh kiếm. Những giọt máu đọng lại trên thân kiếm theo động tác đó bắn ra tứ tán. Thật là một cảnh tượng kinh dị vô cùng. Nếu như Dạ Lan trông thấy cảnh này, e là cô ta sẽ sợ đến mất mật, hoặc là ngã lăn ra bất tỉnh nhân sự
Sát thần dường như cảm nhận thấy có người đang nhìn lén hắn từ xa. Hắn bất ngờ tung mình phóng đến, đâm kiếm thẳng vào mặt Vấn Thiên. Vấn Thiên kinh hãi, vội vã tăng cường tốc độ, tránh né trong chớp mắt. Kiếm chiêu chỉ đâm xuyên qua lưu ảnh của chàng.
Nhận ra được người quen, Sát thần không tấn công tiếp, liền thu kiếm về, cười hắc hắc nói
“Thì ra là ngươi, Tà thần. May quá, ta đang đi tìm ngươi đây”
Vấn Thiên cảm thấy phấn khích khi nghe thấy Sát thần gọi mình bằng danh tự “Tà thần” đó. Chàng nở nụ cười tự nhiên, nói
“Sát thần huynh, phải chăng huynh đến đây là để cứu ta ?”
Sát thần gật đầu
“Đúng vậy, Tử thần đã ủy thác việc ấy cho ta, chỉ mới hôm qua thôi “
Hắn lại nhăn mặt nói
“Đừng gọi ta là “huynh”, ta không thích thế. Cứ gọi là Sát thần cũng được rồi “
“Không thích thì thôi” – Vấn Thiên thầm nghĩ. Chàng tỏ vẻ quan tâm, nói
“Thương thế của Tử thần huynh thế nào rồi ?”
Sát thần nói
“Không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng chắc là cần nhiều thời gian để hồi phục. Hắn cũng có chỗ trú ẩn của hắn. Chúng ta không cần phải lo lắng cho hắn.”
Biết được Sát thần đến đây là để cứu mình, Vấn Thiên mừng rỡ, liền nói
“Chúng ta mau rời khỏi nơi này”
Sát thần gật đầu. Cùng lúc đó từ xa lại truyền đến tiếng thét thất thanh của một nữ nhân.
Vấn Thiên đương nhiên nhận ra đó là giọng của Dạ Lan. Chàng đoán rằng đã có vài con dã thú hay rắn độc gì đó tìm đến động khẩu nơi cô ta đang bị bỏ lại. Sát thần nghe thấy tiếng thét đó, có vẻ ngạc nhiên, quay sang hỏi Vấn Thiên
“Ở nơi này còn có người nào nữa ?”
Vấn Thiên thành thật nói
“Một nữ nhân của Thiên Cơ lầu. Ta bắt cô ta theo để làm con tin. Chúng ta nên đến chỗ cô ta xem thế nào “
Vấn Thiên và Sát thần nhanh chóng di chuyển. Chỉ vài phút sau, họ đã đến động khẩu nơi Vấn Thiên vừa trú chân lúc nãy. Chàng nhìn thấy một nam nhân mặc áo choàng đen trông có vẻ bí ẩn đang tóm lấy Dạ Lan, định làm gì đó với cô ta. Vấn Thiên liền hét lớn
“Dừng lại “
Nam nhân ném Dạ Lan sang một bên, hướng về phía Vấn Thiên, tỏ vẻ đắc ý nói
“Mục tiêu chính đây rồi. Thế là ta khỏi phải tốn công đi tìm nữa. Ta sẽ giết ngươi, rồi sau đó đến cô ta, thế là nhiệm vụ đã hoàn thành”
Sát thần nói nhỏ vào tai Vấn Thiên
“Hắn là một trong ba tên cao thủ bí ẩn hôm đó. Tên này không dễ chơi đâu “
Vấn Thiên gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu. Chàng lại tò mò hỏi
“Ngươi cũng là người của Thiên Cơ lầu mà, vì sao lại phải sát hại cô ta ? Chẳng phải Thiên Cơ lão nhân đã dặn dò là không được để cô ta bị tổn thương sao ?”
Nam nhân cười một tràng dài, nói
“Ha ha ha, Lâu chủ tân nhiệm đã ra lệnh phải tiêu diệt bằng được cả ngươi lẫn ả này. Mệnh lệnh của lâu chủ tiền nhiệm xem như đã bị hủy bỏ. Ta chỉ tuân theo lệnh của Lâu chủ đương nhiệm mà thôi “
Vấn Thiên mắng lớn
“Giả thần giả quỷ, bỏ quách cái áo choàng lùm xùm đó ra để ta xem cái mặt ngươi thế nào”
Nam nhân cười nhạt, cởi bỏ chiếc áo choàng ném đi. Vấn Thiên nhận thấy từ tên này tỏa ra một khí thế cường đại, bức người. Hắn cao khoảng 2 mét, thân hình chắc gọn, nở nang. Trên mặt nam nhân này đeo một chiếc mặt nạ sắt sơn màu xanh lam, che gần hết toàn bộ khuôn mặt, chỉ chừa lại đôi mắt lạnh lẽo như băng sơn ngàn năm. Hắn mặc một bộ giáp bằng kim loại nhẹ, được điểm thêm một số họa tiết vẽ bằng cùng loại sơn màu xanh lam. Dường như những họa tiết đó là ký hiệu riêng của một tổ chức bí ẩn trước nay ít khi lộ diện
Vấn Thiên buột miệng nói
“Cũng như không … Bỏ quách cái mặt nạ ra xem nào …“
Nam nhân nói
“Mặt nạ này không thể bỏ ra được. Chỉ khi ta chết, họa may ngươi mới có thể gỡ nó ra để xem diện mạo đích thực của ta mà thôi”
Vấn Thiên tự nói một mình
“Giống như bọn nhẫn giả Nhật Bản vậy … “
Nam nhân đeo mặt nạ cất giọng cười khinh người, nói
“Chấp ngươi đánh trước đó. À, vì sao cả hai ngươi không xông lên một lượt, sẽ thú vị hơn đấy. “
Trong lòng Vấn Thiên thầm nghĩ
“Cái mặt nạ này chắc không chỉ đơn giản dùng để che giấu gương mặt của hắn. Có lẽ nó là một thứ pháp bảo gì đó. Chưa biết công dụng của thứ này thế nào, thôi thì không tập kích vào đầu hắn vậy …”
Nam nhân thấy thái độ chần chừ của Vấn Thiên, liền hối thúc chàng
“Nhanh đi nào. Lề mề cứ như lũ đàn bà. Ta chẳng thèm tránh né đâu. Chấp ngươi trước một chiêu đó”
Vấn Thiên biết rằng tên này cũng là một cường giả có thực lực. Chàng liền vận dụng toàn bộ công lực, thi triển thân pháp nhanh nhất có thể, chỉ chớp mắt đã xuất hiện trước mặt nam nhân đeo mặt nạ, giáng cho hắn một quyền chí mạng vào giữa ngực.
Một cảm giác băng hàn lạnh lẽo từ quyền đầu lan ra khắp người Vấn Thiên. Huyết mạch chàng như ngừng chảy. Hơi nước xung quanh thân thể chàng nhanh chóng ngưng kết lại thành băng. Phút chốc chàng đã hóa thành một tượng băng đứng im bất động. Vấn Thiên vẫn còn tỉnh táo, cố vận công chống lại cái lạnh, trong lòng than khổ không ngừng. Giờ đây, tên nam nhân đó chỉ cần nhẹ nhàng động tay là có thể lấy đi tính mạng của chàng.
Quả nhiên, tên nam nhân đeo mặt nạ không do dự, hắn vung tay nhằm vào đầu Vấn Thiên đánh ra một quyền cực mạnh như muốn đập nát chiếc đầu của chàng ra thành từng mảnh.
Đôi mắt của Vấn Thiên vẫn mở to, không thể nào nhắm lại được. Chứng kiến cái chết của mình chính là thứ đáng sợ nhất thế gian …
Chàng kinh hoàng, than thầm
“Phen này toi mạng thật rồi … “
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT