Sa mạc mênh mông, cát bụi mịt mù, những đám mây đen vần vũ

Khắp cơ thể ma thần tóc trắng, những vết thương như xé toạc da thịt, máu tuôn xối xả, hỏa diễm và tà khí vẫn cuồn cuộn phát ra

Người tóc đen trên khóe miệng chảy ra một dòng máu, có lẽ là cũng bị nội thương

Ma thần tóc trắng ngửa mặt lên trời cười vang, nói

“Chúng ta tiếp tục nào, thật là sảng khoái quá đi “

Người tóc đen nhìn ma thần, bất chợt hỏi

“Vì sao ngươi không tránh né ?”

Ma thần cười gằn nói

“Ông cũng không tránh né chiêu của tôi đấy thôi “

Người tóc đen mỉm cười nói

“Hãy khoan, giờ chúng ta hãy giao ước với nhau trước nhé “

Ma thần không cười nữa, nhìn người tóc đen hờ hững hỏi

“Giao ước như thế nào ? “

Người tóc đen nói

“Ngươi nói cho ta biết tâm nguyện của ngươi, nếu như ngươi chết dưới tay ta, ta sẽ thay ngươi thực hiện tâm nguyện đó “

Ma thần sắc mặt trở nên trầm tư

“Ta chỉ có 1 tâm nguyện, là có thể hồi sinh cho cô ấy. Còn tâm nguyện của ông là gì ? “

Người tóc đen cười nhạt

“Cứ tiếp tục như thế này, chắc chắn ngươi sẽ chết dưới tay ta. Ta chẳng có tâm nguyện gì cả. Ta chỉ cảm thấy muốn giết chết toàn bộ cái bọn tự xưng là chính đạo, chính phái đó mà thôi “

Ma thần tóc trắng cười một tràng dài rồi nói

“Hay lắm, ta tin ông. Xem như gánh nặng trong lòng ta đã được trút bỏ. Chúng ta tiếp tục nào “

………………………….

“Bốp”

“Ái da”

Vấn Thiên xoa đầu, tỉnh dậy, càu nhàu

“Khỉ thật, ai đánh tôi thế ?”

Nhìn tên học viên cùng khóa đang nằm bên cạnh tay chân múa may loạn xạ, miệng ú ớ nói mê, Vấn Thiên đành cười khổ rồi nhẹ nhàng rời khỏi phòng. Thật ra, nếu tên học viên đó không đánh thức chàng, chỉ vài phút sau chàng cũng sẽ tự động tỉnh giấc. Khổ thân cho Vấn Thiên, cả ngày mệt mỏi rã rời trên những bãi tập, ban đêm lại phải mất ngủ vì giấc mơ quái lạ đó.

Đồng hồ trên tay chàng chỉ 1 giờ sáng. Vấn Thiên đi đến một bãi tập, tìm một cây to trèo lên rồi ngồi trên một cành cây vững chắc. Chàng ngắm nhìn cảnh vật về đêm chán chê rồi ngồi xếp bằng, nhắm mắt như đang thiền định. Thời gian cứ dần trôi

Đến khi mở mắt ra, Vấn Thiên cảm thấy cơ thể nhẹ nhàng thư thái hơn, dường như việc mất ngủ không còn làm cho chàng cảm thấy mệt mỏi nữa. Nhưng nếu có cơ hội, Vấn Thiên vẫn sẽ tìm 1 chỗ nào đó mà lăn ra ngủ. Giấc mơ kỳ lạ đó chỉ đến với chàng vào ban đêm, còn ban ngày, chàng có ngủ thế nào cũng không mơ thấy gì cả

Vấn Thiên lại trở về phòng của mình, nằm suy nghĩ về giấc mơ kỳ lạ đó, cho đến khi tiếng còi báo thức réo vang. Dường như đó là một trận thần ma đại chiến, nhưng không hiểu sao chàng lại có hảo cảm với ma đầu tóc trắng hơn là vị thần kia. Mỗi lần mơ thấy giấc mơ đó, Vấn Thiên lại tỉnh giấc rồi không thể ngủ lại được nữa. Dường như giấc mơ đó muốn nói với chàng về một điều gì đó rất quan trọng.

Suốt ngày hôm đó, Yên Thùy vẫn giữ thái độ ác cảm đối với Vấn Thiên, mặc dù 2 người ở cùng 1 nhóm huấn luyện. Cô ta thường giả vờ như vô ý giẫm phải chân Vấn Thiên hay là vung tay quá trớn đánh trúng mặt chàng, … đây dường như là một kiểu trả đũa của nữ nhân. Mặc dù Vấn Thiên đã đề phòng nhưng thỉnh thoảng cũng bị đánh trúng khá đau điếng. Chàng chỉ lắc đầu thở dài rồi bỏ qua tất cả. Nhóm của Vấn Thiên chỉ đạt điểm trung bình, có vẻ như là do sự hợp tác không ăn ý của Vấn Thiên và Yên Thùy mà ra

Đêm đến, Vấn Thiên không dám tự tiện đến khu căn cứ quân sự nữa. Chàng leo lên một ngọn cây cao, bỏ hàng giờ liền quan sát khu căn cứ đó từ xa, nhưng vẫn chưa vạch ra được kế hoạch đột nhập nào. Vấn Thiên cũng ghi nhớ vị trí những khối nhà được canh gác cẩn mật nhất, chàng tin chắc rằng mục tiêu mình cần tìm đang ở đâu đó trong những khối nhà ấy.

Ngày lại qua ngày, cách đối xử của Yên Thùy đối với Vấn Thiên vẫn không có chút chuyển biến. Cũng vì vậy mà điểm số của Vấn Thiên chỉ trên mức trung bình một chút. Nhưng đối với Vấn Thiên mà nói, việc này cũng không quan trọng lắm, chàng không hề có ý định trở thành 1 đặc vụ ưu tú, mà chỉ muốn tiềm phục trong học viện quân sự Marshall chờ thời cơ xâm nhập thư viện lưu trữ, cuỗm lấy số tài liệu chàng cần rồi trốn đi.

Hàng đêm, Vấn Thiên vẫn bị giấc mơ kỳ lạ đó đánh thức, chàng đành lẻn ra các bãi tập vắng vẻ, tự mình luyện tập thể lực và võ công để giết thời gian; hoặc là ngồi nhắm mắt tĩnh tọa đến sáng. Vấn Thiên luôn tận dụng những giờ học lý thuyết chán ngắt để ngủ bù và chàng cũng dường như không e ngại việc bị giảng viên mời khỏi lớp vì tội ngủ gật. Đám học viên nữ cũng đặt cho chàng 1 biệt danh khá ngộ nghĩnh: kẻ nằm mơ ban ngày.

Một tháng trôi qua, tình hình vẫn không có gì tiến triển. Vấn Thiên vẫn chưa tìm được cách xâm nhập vào khu căn cứ quân sự. Nhưng chàng đã tường tận đường đi nước bước trong khu căn cứ huấn luyện. Bằng linh cảm của mình, hàng đêm Vấn Thiên vẫn nhận ra mình không phải là khách dạ hành duy nhất ở học viện quân sự Marshall. Tuy nhiên, dù cố gắng thế nào đi nữa, chàng vẫn không thể phát hiện ra tung tích của những khách dạ hành khác. Học viện này quả nhiên có nhiều điều cổ quái.

Vấn Thiên cũng gặp không ít học viên khóa trên, nhưng không tiếp xúc nhiều với họ. Trực giác mách bảo chàng rằng họ đều là những nhân vật thâm tàng bất lộ tướng, thực lực không tầm thường, là loại nhân vật không nên trêu vào. Những người này chỉ liếc nhìn Vấn Thiên, sau đó lại xem như chàng không tồn tại trên đời. Thật là 1 thái độ khinh người thái quá.

Ngày hôm đó, sau khi hoàn tất bài huấn luyện, Vấn Thiên đến nhà ăn khá trễ. Chàng liền phát hiện một nhóm những học viên cùng khóa đang chụm lại bàn tán rất sôi nổi về việc gì đó. Tính hiếu kì nổi lên, chàng nhanh chóng lấy suất ăn của mình rồi mang đến ngồi gần những người đó, dỏng tai lắng nghe

1 học viên nam nói

“Trong niên khóa này, ngoài chúng ta ra, tôi phát hiện ra còn có 1 nhóm học viên khác nữa, toàn là người phương Tây. Các bạn có để ý không, tất cả học viên trong lớp chúng ta đều là người phương Đông. Hóa ra, trong học viện Marshall này cũng có sự phân biệt chủng tộc nữa “

Yên Thùy cũng có trong nhóm người đó, cô suy nghĩ 1 lúc rồi nêu ý kiến của mình

“Theo tôi, không phải vậy đâu. Nền tảng võ thuật phương Đông và phương Tây rất khác nhau, cho nên họ chia lớp như vậy để có thể dễ dàng hơn trong việc đào tạo mà thôi. Nên nhớ, lớp chúng ta cũng có 1 anh chàng phương Tây đấy nhé.”

Mọi ánh mắt bỗng đổ dồn về phía Vấn Thiên, nhưng chàng vẫn ăn uống tự nhiên như chưa hề thấy gì.

1 học viên nam khác liền đổi đề tài, anh ta hít 1 hơi dài rồi bắt đầu kể

“Nghe đâu, tòa nhà E1 có ma thì phải. Tôi nghe những học viên khóa trên kể lại. 1 năm về trước, mọi việc vẫn bình thường, cho đến đêm đó, những u linh kéo đến, chiếm luôn tòa nhà E1. Không ai nhìn thấy hình dạng chúng ra sao, chỉ thấy đồ vật tự nhiên bay lên không trung rồi lại bay thẳng vào những người đang ở hiện trường. Sự việc này lặp lại rất nhiều lần. Hàng đêm lại nghe thấy những tiếng bước chân, những tiếng cười ma quái, mà không hề nhìn thấy người nào cả. Một số phòng lại bị vẽ bậy bằng 1 loại sơn đỏ như máu, rất kinh dị. Hơn nữa, tất cả những hình vẽ đó đều giống như đồ hình của 1 ma thuật hắc ám nào đó. Dần dần, các học viên ở đó chịu không nổi, toàn bộ xin chuyển đến nơi khác, không ai dám ở tòa nhà đó nữa, thế là tòa nhà E1 bị bỏ hoang … “

Vấn Thiên nghe vậy, chỉ cười nhạt nghĩ thầm



“Là 1 cao thủ biết thuật ẩn thân, chính người này đã giả thần lộng quỷ. Chứ trên đời làm gì có ma quỷ nào đâu “

Học viên nam đó lại tiếp tục

“Mấy đêm trước tôi cũng tò mò đến đó. Ban đầu mọi thứ có vẻ rất yên lặng, bỗng tôi nghe thấy một giọng cười ma quái nổi lên, rồi một cái bóng trắng từ xa di chuyển đến chỗ tôi với tốc độ chóng mặt, may mà tôi chạy thoát được …”

Mọi người vẫn tiếp tục bàn tán xôn xao, trên nét mặt của nhiều người đã xuất hiện sự kinh dị khó tả, riêng Vấn Thiên vẫn ung dung giải quyết hết chỗ thức ăn còn lại. Ăn xong, chàng liền tìm một chiếc khăn giấy lau miệng rồi trở về chỗ đám học viên

Vấn Thiên cười lớn, cắt ngang câu chuyện

“Trên đời chẳng có ma cỏ gì cả. Đừng tự hù dọa mình như vậy “

Đám học viên lại đồng loạt nhìn về phía Vấn Thiên, một nam nhân, chính là người đã kể câu chuyện ma quái này, bất chợt lên tiếng

“Nếu anh đã nói như vậy, hay là chúng ta làm 1 cuộc cá cược nhé “

Vấn Thiên cười hỏi

“Cá cược như thế nào ?”

Học viên nam đó nói

“Đêm nay, nếu anh có thể đến khu nhà E1 và ở đó cho đến 5 giờ sáng, xem như anh thắng cuộc “

Vấn Thiên vốn đã dự liệu trước điều này, chàng giả vờ do dự

“Nghĩ thử xem, khu nhà đó dơ bẩn như vậy, lại bắt tôi ngủ ở đó. Nếu như tôi có thể ngủ ở đó 1 đêm, thì tôi phải được cái gì đó tương xứng chứ “

Yên Thùy nghe thấy, liền chế nhạo

“Xem ra anh ta đang có ý định thoái thác thì phải.”

Vấn Thiên xua tay

“Không đâu ! Nếu như có thể được lợi ích thiết thực nào đó từ vụ cá cược này thì tôi mới có thể chấp nhận được”

Đám học viên lại nhốn nháo, 1 nam học viên nói

“Nếu như anh có thể ở đó 1 đêm, sau này tôi sẽ giúp anh lau chùi mấy khẩu súng đó“

Những học viên nam khác cũng mạnh dạn hơn, họ tranh nhau nói

“Tôi sẽ giúp anh mang vác mấy thùng đạn khi chúng ta đi tập bắn”

“Nếu anh làm được, có thể lấy đồng hồ của tôi dùng”

“Tôi có giấu được mấy chai rượu, nếu như anh có thể làm được, tôi sẽ cho anh 1 chai”

“Khi chúng ta được nghỉ phép, tôi sẽ dẫn anh đi uống 1 trận thật sảng khoái”

………

Vấn Thiên cười khổ, những huấn luyện viên dường như có ác cảm với việc ngủ gật của chàng nên thường xuyên bắt chàng phải làm những việc như mang vác đạn dược, lau chùi súng ống sau khi tập luyện xong. Đối với chàng mà nói, đây quả là những việc không dễ chịu chút nào. Chàng muốn nhân cơ hội này tìm một người khác thay mình gánh chịu hình phạt đáng ghét đó.

Vấn Thiên đưa tay ra hiệu cho mọi người im lặng rồi hướng về học viên nam đã khởi xướng vụ cá cược, lên tiếng hỏi

“Anh tên gì ? “

Học viên nam đó đáp

“Vương Nhất Long”

Vấn Thiên gật đầu nói

“Được, tôi chấp nhận vụ cá cược này. Nếu anh thua, anh sẽ phải thay tôi lau chùi súng và mang vác đạn dược. Thế nào, có đồng ý không ?”

Nhất Long gật đầu, quả quyết

“Tôi đồng ý”

Vấn Thiên cười, nói

“Thế thì bây giờ tôi sẽ đến khu nhà E1 và ở đó cho đến sáng mai. Nếu thích, mọi người có thể theo dõi để thấy được là tôi không giở trò gian trá.”

Vấn Thiên nói xong liền trở về phòng sửa soạn một ít đồ dùng, sau đó cất bước thẳng tiến đến cổng khu nhà E1, những học viên còn lại tất cả đều đi theo chàng với vẻ hiếu kì trên khuôn mặt.

Cũng như các tòa nhà khác trong dãy ký túc xá, E1 là 1 tòa nhà 3 tầng rất kín đáo, chỉ có 4 cổng ra vào chính, các cửa sổ đều được gắn những chấn song sắt rất vững chắc. Xem ra, muốn ra vào tòa nhà E1 này, không thể không đi qua 4 cổng chính này

Vương Nhất Long đưa cho Vấn Thiên xem một số linh kiện điện tử rồi nói

“Đây là những sensor cảm ứng nhiệt, chúng tôi sẽ gắn nó ở tất cả các cổng ra vào, nếu như anh bước đến gần, sensor sẽ ghi nhận và phát tín hiệu về cho chúng tôi. Đến 5 giờ sáng mai, nếu anh vẫn còn ở trong khu nhà E1 và các sensor không ghi nhận được gì tức là anh đã thắng.”

Vấn Thiên ung dung nói

“Tôi hiểu rồi, đêm nay tôi nhất định trụ lại nơi này, không rời đi nửa bước “

Nói đoạn, Vấn Thiên ung dung bước vào tòa nhà E1. Nhất Long và các học viên khác sau khi lắp đặt sensor khắp 4 cổng ra vào liền rời đi. Bên trong, Vấn Thiên cười nhạt, thầm nghĩ

“Mình cũng muốn xem kẻ giả thần giả quỷ này thật sự là cao thủ như thế nào”

Đến nửa đêm, vẫn không có hiện tượng kỳ lạ nào cả, Vấn Thiên cũng định bụng nhắm mắt đi ngủ, hy vọng có thể mơ thấy phần tiếp theo của giấc mơ thần ma đại chiến đó. Bỗng chàng cảm thấy như bị 1 luồng gió giá lạnh vô cùng thổi qua mặt. Vấn Thiên tái mặt, cao thủ giả thần giả quỷ cuối cùng cũng đã xuất hiện.

Vấn Thiên rút trong người ra 1 khẩu súng ngắn, lên đạn rồi cầm súng bằng cả 2 tay, từ từ tiến bước. Từ những khung cửa sổ, từng làn gió lạnh lẽo ào ạt thổi vào, làm cho Vấn Thiên cảm thấy rợn cả người. Chàng lại bật 1 công tắc nhỏ trên khẩu súng, kích hoạt bộ phận ngắm laser và đèn pin. Vấn Thiên lia súng qua lại, kiểm tra kỹ lưỡng từng căn phòng, trong lòng chàng đã bắt đầu cảm thấy hồi hộp.



Một làn gió lạnh lẽo chợt thổi qua mặt Vấn Thiên, trong lòng chàng cảm thấy hơi hốt hoảng. Linh tính như muốn nói cho chàng biết cao thủ giấu mặt đó vừa di chuyển trước mắt chàng nhưng chàng vẫn không nhìn ra được thân pháp của người đó.

Vấn Thiên tắt đèn, cất khẩu súng vào trong người, cười 1 tràng dài rồi nói lớn 1 cách sảng khoái

“Đệ thua huynh rồi. Thôi nào, hãy hiện thân ra nói chuyện với đệ 1 lúc, đêm nay quả thật là buồn chán mà”

Một bàn tay lạnh lẽo chợt đặt lên vai Vấn Thiên từ phía sau lưng. Chàng hoảng hốt vô cùng, nhưng vẫn cố không giật mình, từ từ quay lại phía sau

Dưới ánh trăng mờ ảo, Vấn Thiên nhìn thấy 1 thanh niên niên kỷ độ chừng 30 tuổi mặc y phục đen, khuôn mặt vuông anh tuấn, cương nghị nhưng vẻ mặt lại lạnh lùng vô cảm. Mái tóc đen dài bồng bềnh tung bay theo gió phối hợp cùng bộ hắc sắc y phục lại càng làm tăng thêm vẻ huyền bí vốn có của người thanh niên đó. Dưới ánh trăng, gương mặt lạnh như băng đó lại càng tăng thêm nét đáng sợ, Vấn Thiên bất giác lui lại hàng chục bước. Chàng thốt lên

“Ồ … Thật giống như là 1 ma thần … “

Thanh niên bí ẩn lạnh lùng nói

“ Thần là gì ? Ma là gì ? Sao lại cứ phải trở thành ma, trở thành thần ? Ta vẫn là ta, vĩnh viễn là như vậy “

Giọng nói sắc lạnh đó, từng câu từng chữ như xoáy sâu trong tâm hồn Vấn Thiên. Trong lòng Vấn Thiên chợt nhói lên như bị kim đâm. Giọng nói của người thanh niên bí ẩn như hàm chứa 1 nỗi niềm bi thương vô tận, không thể nào diễn tả được

Vấn Thiên trấn tĩnh nở nụ cười, nói 1 cách thân thiện

“Đệ tên là Lâm Vấn Thiên, năm nay vừa tròn 20 tuổi. Có thể cho đệ biết danh tự của huynh được không ?”

Thanh niên bí ẩn trầm ngâm 1 lúc rồi nói

“Cứ gọi ta là Lãnh Huyết, năm nay ta bao nhiêu tuổi rồi nhỉ … Có lẽ 27 hay 28 gì đó “

Vấn Thiên nhìn thanh niên bí ẩn tên gọi Lãnh Huyết từ đầu đến chân. Lãnh Huyết – cái tên như diễn tả đầy đủ con người đó, lạnh lùng, bí ẩn và mang 1 dáng vẻ cô độc khó tả

Vấn Thiên nở nụ cười, như muốn lấy lòng Lãnh Huyết

“Cái tên rất hợp với huynh. Huynh là gián điệp à ? Hay là đạo tặc ?”

Lãnh Huyết nói

“Ta là gian tế thì cậu cũng là đạo tặc thôi, chúng ta đến đây với những mục đích khác nhau, nhưng không có mục đích nào tốt đẹp cả “

Vấn Thiên ngạc nhiên hỏi

“Làm sao huynh biết được ?”

Lãnh Huyết nhìn thẳng vào mắt Vấn Thiên nói

“Khẩu súng của cậu, nếu như không làm gì gian trá, sao cậu lại phải gắn bộ phận giảm thanh như thế. Qua giọng nói, ta thấy cậu là 1 người hào sảng, thích phiêu lưu, thích tự do, thì không lý gì cậu lại tự trói buộc mình trong khuôn khổ quân đội, chắc chắn cậu vào đây vì 1 mục đích khác.”

Vấn Thiên thầm nghĩ

“Nếu như ta có thể học được thân pháp quỷ dị của người này, lo gì không thể xâm nhập vào thư viện đó được “

Vấn Thiên thân thiện nói

“Đệ biết huynh không có ác ý với đệ. Với tu vi của huynh, vừa rồi huynh muốn hạ sát đệ lúc nào chẳng được, nhưng huynh đã không ra tay. Hay là chúng ta kết làm bằng hữu đi, dù sao cũng là người đồng đạo mà. Sau này, chúng ta có thể phối hợp với nhau để đạt mục đích của mình”

Lãnh Huyết lạnh nhạt nói

“Với tu vi của ta, liệu có thể cần đến sự trợ giúp của cậu ? Nhưng ta thấy cậu cũng là một nam tử thú vị. Sau này, có việc gì khó xử cứ đến đây tìm ta, có thể ta sẽ giúp được cho cậu”

Lãnh Huyết bỗng biến mất, rồi lại hiện ra ngay bên cạnh Vấn Thiên, nói khẽ vào tai chàng

“Muốn học công pháp của ta thì cứ nói thẳng, không cần vòng vo như vậy”

Lãnh Huyết bỗng đặt bàn tay lạnh lẽo của anh ta lên trán Vấn Thiên. Bàn tay đó phát ra ánh sáng đỏ rực như máu. Vấn Thiên không còn cảm thấy gì nữa, cả người mềm nhũn ngã lăn ra bất tỉnh nhân sự. Lãnh Huyết nhìn chàng, khẽ nói

“Lãnh hội được bao nhiêu thì còn tùy ở căn cơ của cậu “

Thân ảnh của Lãnh Huyết như hòa tan vào bóng đêm, biến mất không tăm tích. Vấn Thiên vẫn nằm dưới đất, mê man bất tỉnh

Thời gian dần trôi … 5 giờ sáng hôm sau, rất nhiều học viên cùng khóa với Vấn Thiên không hẹn mà cùng tề tựu đến trước tòa nhà E1, nhưng vẫn chưa có người nào bạo gan bước vào

Nhất Long thu lại tất cả sensor gắn trên cửa rồi nói

“Đêm hôm qua, quả thật anh ta đã không rời khỏi nơi này “

“Đương nhiên là thế rồi” – Một giọng nói cất lên

Mọi người cùng giật mình kinh ngạc. Vấn Thiên từ trong tòa nhà E1 bước ra, điệu bộ rất thoải mái, dường như vừa trải qua một giấc ngủ ngon.

“Anh không gặp phải ma quỷ gì sao ? “ – Một nữ học viên tò mò hỏi

Vấn Thiên cười, nửa đùa nửa thật

“Chẳng những đã gặp, tôi lại còn kết bạn với u linh đó nữa kia “

Tiếng cười đùa lại nổi lên, Vấn Thiên vui vẻ cùng mọi người cất bước rời khỏi, Nhất Long lẽo đẽo theo sau, sắc mặt méo xệch, trông rất khó coi

Vừa đi, Vấn Thiên vừa nghĩ ngợi

“Đêm qua, vì sao mình lại không mơ thấy giấc mơ đó nữa nhỉ “

Chàng vẫn không thể xác định nổi cuộc gặp gỡ với Lãnh Huyết tối hôm qua là thật hay mơ. Nếu là thật, thân phận của Lãnh Huyết thật sự là như thế nào, anh ta tiềm phục ở nơi đây với mục đích gì …

Thật là những câu hỏi khó …

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play