Lâu đài tráng lệ đó đã vẫn là tài sản của gia tộc Urlan
Nhưng hiện tại, không khí như trầm mặc hẳn, những kẻ hầu người hạ cũng như vắng bớt đi rất nhiều, chỉ còn lại lác đác vài người
Dexter dẫn Khải Nguyên đi xuyên qua khu vườn mê cung, sau đó mở cửa lớn cho hắn vào, rồi lại dẫn hắn theo ông ta đi qua nhiều dãy hành lang quanh co, cuối cùng dừng lại trước cửa 1 căn phòng lớn
Dexter khẽ nói
“Tiểu thư đang ở trong đây, xin mời cô gia bước vào”
Khải Nguyên gật đầu, lại đẩy cửa bước vào.Căn phòng khá tối tăm, được thắp sáng bằng những ngọn nến trắng lung linh huyền ảo.Cả căn phòng, dường như chỉ toàn 1 màu trắng nhàn nhạt.Trên chiếc giường trải đệm trắng muốt tinh khiết ở giữa phòng, 1 nữ nhân đang nằm, mắt nhắm thiêm thiếp, đó chính là Milena.Khải Nguyên bước đến bên cạnh chiếc giường, ngắm nhìn khuôn mặt của Milena, ánh mắt lay động tựa như ẩn chứa rất nhiều cảm xúc không thể nói ra hết được
Milena đang mặc 1 bộ váy dạ hội màu trắng rất đẹp, phân nửa vùng ngực và lưng của cô ta như ẩn hiện, thật quyến rũ vô cùng.Thế nhưng, cơ thể phong mãn mê người đó giờ trông rất nhợt nhạt, tiều tụy, gương mặt mỹ lệ vẫn giữ khí chất cao quý, nhưng tựa như đã mất đi sức sống của nó.Khải Nguyên bất giác nhẹ nhàng đưa bàn tay đến vuốt ve khuôn mặt của Milena, trong lòng hắn bỗng dâng lên 1 nỗi niềm tiếc thương vô hạn và hối hận vô cùng.
Milena như cảm nhận được sự có mặt của Khải Nguyên, từ từ mở mắt ra nhìn hắn, trong đôi mắt đó như chứa đựng 1 cảm xúc không thể gọi tên được.Cô ta gắng gượng ngồi dậy, đưa tay vuốt ve khuôn mặt của Khải Nguyên
Milena yếu ớt lên tiếng
“Cuối cùng … chàng cũng đã đến … Mái tóc của chàng … “
Khải Nguyên nghe giọng nói của Milena, trong lòng đau xót vô cùng, hắn khẽ nói
“Ta đã trở về bên nàng đây, nàng đừng lo lắng nữa, ta sẽ tìm cách giải trừ chất độc cho nàng”
Milena lắc đầu nói
“Vô ích thôi, chất độc của gia tộc Deviance vốn vô hại với con người … Hơn nữa, trước giờ họ không có ý định tha mạng cho hấp huyết quỷ bao giờ …Chất độc đó vốn không thể giải trừ được …”
Khải Nguyên cảm thấy choáng váng, hắn gục mặt xuống, không nói nên lời
Milena lại nói tiếp
“Cái chết của cha thiếp, vốn không phải là do chàng gây ra, việc đó thiếp đã biết được.Thiếp cũng không trách chàng, thật sự mà nói, nhát kiếm của chàng chính là sự giải thoát tốt nhất cho ông ấy”
Khải Nguyên hơi ngạc nhiên, liền hỏi
“Làm sao nàng lại biết được điều đó ?”
Milena im lặng 1 lúc rồi trả lời
“Hắc y nhân giao đấu với chàng bên ngoài sơn trang Wagon chính là thiếp.Với thực lực của chàng, thiếp biết chàng không thể nào thắng được cha thiếp, sự việc này chắc chắn có ẩn tình.Sau này, Yul đã thú nhận với thiếp, tất cả đều là mưu ma quỷ kế của Kevin.Chàng cũng đã giết chết Kevin rồi, những ân oán này xem như kết thúc”
Khải Nguyên xúc động hỏi
“Nàng đã tha thứ cho ta rồi sao ?”
Milena gật đầu, khóe mắt ươn ướt, khẽ nói
“Thiếp đã nhận ra, người duy nhất thiếp yêu trên đời này vẫn là chàng.Có nhiều lúc, thiếp cũng rất muốn đi tìm chàng, nhưng lại không vượt qua nổi sự cố chấp vốn có của bản thân mình.Cuối cùng, giờ đây, tất cả đều đã quá muộn”
Trong tim Khải Nguyên cảm thấy nhói đau, 1 nữ nhân mà hắn từng yêu thương, sau đó lại đối xử tệ bạc đang chết dần trước mắt hắn.Hắn có thể làm gì đây, hắn nên làm gì ?Cảm giác hối hận, day dứt lại không ngừng dày vò trong tâm hồn Khải Nguyên.Bất giác, hắn lại nhớ đến cái chết của Nhã Ca, tâm trạng lại càng trở nên bi thương hơn nữa
Khải Nguyên gắng gượng an ủi Milena
“Nàng đừng lo, ta sẽ tìm gia tộc Nervy, sau đó đoạt lấy bí kíp của họ để hồi sinh cho nàng, như vậy nàng và ta sẽ lại tiếp tục được ở bên nhau”
Ánh mắt Milena như muốn biểu lộ sự cảm động, cô cố nở nụ cười chua xót nói
“Cảm ơn chàng.Thiếp đã hiểu được, trong lòng chàng vẫn còn tình yêu đối với thiếp.Nhưng thuật triệu hồn của gia tộc Nervy lại không có tác dụng với hấp huyết quỷ, chàng không thể hồi sinh cho thiếp được đâu.Biết được tình cảm chân thành của chàng, được gặp chàng lần cuối, thiếp đã mãn nguyện rồi”
Cơ nhục trên mặt Khải Nguyên rúng động, biểu hiện cảm xúc đau thương cực độ, Milena trông thấy sắc mặt của hắn, cũng xúc động đến rơi lệ, cô nói trong dòng nước mắt nhạt nhòa
“Tại sao thiếp lại cố chấp như vậy … Tại sao thiếp không thể vượt qua tất cả để đến bên chàng … Giá như trước đây, thiếp đủ can đảm để vượt qua sự tự cao, cố chấp của chính mình thì bây giờ đâu đến nỗi như thế này … “
Từng lời nói của Milena như lưỡi dao nhọn đâm sâu vào trái tim Khải Nguyên, hắn đau khổ nói
“Ta cũng thật là hèn nhát … Ta không thể đối diện với nàng … Nếu như ta có đủ can đảm để đối diện với nàng thì giờ đây …”
Milena bỗng cắt ngang lời Khải Nguyên
“Chàng đừng tự trách mình nữa, số phận thật bất công, thiếp và chàng đều là những người khốn khổ…Nhưng chúng ta vẫn được gặp nhau lần cuối, xem ra số phận cũng không quá nhẫn tâm đối với chúng ta”
Nói xong, Milena bỗng ho lên 1 tràng dài, theo tiếng ho đó, từng búng máu từ miệng cô ta bắn thẳng vào mặt Khải Nguyên.Hắn bàng hoàng đỡ Milena dậy, nắm thật chặt tay cô, lo âu hỏi
“Nàng cảm thấy thế nào ?”
Milena gượng cười đáp
“Tệ lắm, thiếp biết mình không sống nổi đến ngày mai đâu”
Milena lại nhìn Khiết Nhã, nở nụ cười hỏi
“Đây là nữ nhân mới của chàng à ?Dường như thiếp từng gặp cô ấy 1 lần.Chàng hãy bảo cô ấy đến gần để thiếp xem rõ mặt được không ?”
Khải Nguyên hướng về phía Khiết Nhã, gật đầu như ngầm bảo cô hãy làm theo yêu cầu đó.Khiết Nhã bước đến bên cạnh Milena, nhẹ nhàng nắm tay Milena, đôi mắt trong trẻo lại nhìn Milena không chớp mắt
Milena lại cười nói
“Cô ấy rất đẹp, chàng thật là tốt số …”
Đôi vai Khải Nguyên như run rẩy, hắn nói bằng giọng thê lương
“Không tốt đến thế đâu … Thê tử đầu tiên của ta đã bị sát hại …2 thê tử khác và hài nhi của ta lại thất lạc … Giờ đây, nàng cũng sắp sửa bỏ ta mà đi …”
Khải Nguyên ôm lấy Milena vào lòng, giọng nói như nghẹn đi
“Là những ai … Những ai đã hại nàng ra nông nổi này ?”
Milena nấc lên 1 tiếng, nghẹn ngào nói
“Hôm đó, tứ đại gia tộc tìm đến gây sự với thiếp, nhưng họ không đủ bản lĩnh để chế phục thiếp.Sau khi người của tứ đại gia tộc rút lui, người của gia tộc Nervy lại xuất hiện tấn công thiếp, cuối cùng thì Thiên Ma hiện thân, tiêm chất độc đó vào người thiếp …”
Ánh mắt Khải Nguyên bừng lên ánh sáng của sự căm hận tột cùng, hắn nghiến răng nói
“Thiên Ma … Lại là ông ta …”
Milena nhìn Khải Nguyên, dịu dàng hỏi
“Chàng muốn biết tâm nguyện cuối cùng của thiếp không ?”
Khải Nguyên chua xót gật đầu, Milena nhìn thẳng vào mắt hắn nói
“Thiếp không muốn chàng báo phục cho thiếp.Thiếp chỉ muốn chàng nuôi dạy con của chúng ta thật tốt, như vậy là thiếp đã mãn nguyện rồi.”
Khải Nguyên sửng sờ ấp úng nói
“Con … Con của nàng và ta sao ?”
Milena lại rơi lệ, cúi đầu nói
“Đúng vậy, là con trai, rất giống chàng.Lúc hoài thai đứa bé ấy, có đôi lần thiếp đã muốn phá bỏ nó đi, nhưng cuối cùng không nỡ.Khi đứa bé ra đời, thiếp rất vui, vì nó giống chàng như đúc, sau này nhất định nó sẽ trở thành 1 cường giả như chàng”
Khải Nguyên buồn bã nói
“Cường giả thì có gì hay … Số phận của cường giả đều như nhau, cuối cùng tất cả đều chìm trong bi thương và thống khổ vô cùng …”
Milena lại nhìn Khải Nguyên nói
“Chàng hãy chăm sóc con thật tốt, hãy để nó trưởng thành trong tình yêu thương và hạnh phúc.Chút nữa Dexter sẽ giao đứa bé đó cho chàng, bây giờ thiếp chỉ muốn chàng toàn tâm toàn ý ở bên thiếp trong những giây phút cuối cùng.Chàng có thấy là thiếp ích kỷ không ?”
Khải Nguyên lắc đầu
“Không … Ta hiểu …”
Khải Nguyên bất giác hỏi
“Nàng đặt tên con chúng ta là gì ?”
Milena òa lên khóc, nức nở nói
“Thiếp đặt tên cho con là Vô Hận, trong thâm tâm thiếp vẫn muốn quên hết tất cả oán hận đối với chàng…”
Milena gạt nước mắt, cố nở nụ cười, ôn nhu nói
“Thiếp muốn chàng hôn thiếp, chàng có đồng ý không ?”
Khải Nguyên gật đầu, hắn từ từ đặt lên môi Milena 1 nụ hôn thắm thiết.Trong nụ hôn đó, Khải Nguyên như cảm thấy vị mặn của nước mắt đã tuôn rơi trên khuôn mặt Milena, như cảm nhận được thâm tình sâu nặng mà Milena đã dành cho hắn.Nỗi đau trong lòng hắn dâng lên như sóng đại dương, nhưng trên khóe mắt chẳng có giọt lệ nào cả, hắn không muốn khóc trước mặt Milena, không muốn Milena thêm đau lòng 1 chút nào nữa
Thời gian dần trôi qua, trong căn phòng âm u đó, Khải Nguyên và Milena vẫn đang ôm nhau thật chặt và nhìn nhau bằng ánh mắt chứa chan vô vàn cảm xúc.Tất cả đều yên lặng, không 1 lời nói nào được cất lên, ánh mắt tự thân nó đã là 1 loại ngôn ngữ câm lặng, ngôn ngữ của linh hồn.
Khiết Nhã đứng gần đó, không nói gì, chỉ nhìn 2 người, từ đôi mắt cô 2 dòng lệ tuôn trào như tiếc thương cho 1 mối tình đầy cay đắng và oan trái
Khải Nguyên câm lặng, cổ họng hắn như nghẹn lại, không thể nói thêm lời nào nữa.Hắn bỗng thấy mình trở nên ngu ngốc, không thể nghĩ ra được 1 câu nói nào cho ra hồn lúc này.Nhưng, hắn có thể nói gì đây, an ủi Milena, hay lại nói những lời yêu thương đường mật … Tất cả giờ đây bỗng trở nên vô nghĩa…. Khải Nguyên lại dùng Nguyên thần vấn đọc tâm sự của Milena, nhưng càng đọc những tâm sự u buồn đó, trong lòng hắn càng thêm đau đớn, xót xa.
Rất lâu sau, không biết đã trải qua bao nhiêu thời gian, Milena lại phá vỡ không khí tĩnh lặng, trầm mặc, khẽ nói với Khải Nguyên
“Phía sau lâu đài này có 1 hồ nước rất đẹp, bên bờ hồ có lẽ có vài chiếc thuyền.Đưa thiếp đến đó được không ?”
Khải Nguyên gật đầu, nhẹ nhàng bế Milena lên rồi đi theo sự chỉ dẫn của cô ra khỏi lâu đài.Không khó khăn gì để tìm thấy hồ nước đó và 1 chiếc thuyền nhỏ đậu bên bờ hồ.Khải Nguyên dìu Milena xuống thuyền, rồi từ từ chèo thuyền đến giữa hồ
Trời đã về đêm.Trên bầu trời hàng ngàn, hàng vạn vì sao tỏa sáng lung linh, phản chiếu qua mặt nước tạo thành 1 khung cảnh thơ mộng vô cùng.Từng làn gió mát nhẹ nhàng mơn man, làm vơi bớt đi 1 chút phiền muộn trong lòng của Khải Nguyên, hắn vẫn nhìn vào mắt Milena, như thể muốn nói với cô 1 điều gì đó
Milena cười hạnh phúc nói
“Thiếp cảm thấy rất thoải mái.Giờ đây, giữa mặt hồ này, trên chiếc thuyền chỉ còn 2 chúng ta, và tình yêu của chúng ta.Thiếp đã thật sự quên hết những đau khổ, oán hận rồi.Cảm ơn chàng”
Khải Nguyên vẫn không nói được lời nào, chỉ biết ôm lấy Milena, như muốn truyền cho cô chút hơi ấm từ thân thể hắn.Milena lại ôn nhu nói
“Giờ thiếp cảm thấy rất mệt mỏi, thiếp muốn được ngủ trong vòng tay chàng.Thiếp biết, thiếp sẽ không tỉnh dậy nữa, hãy để thiếp được ra đi trong vòng tay của chàng”
Khải Nguyên cố đè nén tất cả đau khổ trong lòng, nhìn Milena, gắng gượng nở nụ cười như muốn lưu lại cho cô hình ảnh tươi đẹp cuối cùng của hắn.Milena mỉm cười hạnh phúc nhìn hắn hồi lâu rồi yếu ớt hỏi
“Chàng sẽ chôn thiếp ở đâu ?”
Khải Nguyên như người mất hồn, thẫn thờ lên tiếng
“Trong tim ta.Khi ta vẫn còn sống thì hình bóng của nàng sẽ luôn hiện diện trong trái tim ta”
Milena nghe xong, vẻ mặt như rạng ngời lên niềm hạnh phúc vô bờ bến, cô thả lỏng cơ thể, dựa vào người Khải Nguyên rồi từ từ nhắm mắt lại.Khải Nguyên cảm thấy nhịp tim của Milena như yếu dần, thân thể cô như lạnh dần trong vòng tay hắn, nhưng hắn vẫn ngồi im bất động, ôm chặt thân thể của Milena vào lòng.
Bình minh đã trở lại, vạn vật như bừng sáng trong 1 sức sống mới.Giữa mặt hồ, trên chiếc thuyền nhỏ, Khải Nguyên vẫn ôm lấy thi thể đã giá lạnh của Milena.
Những tia nắng mặt trời đầu tiên chạm vào da thịt Milena, tức thì, cơ thể Milena bỗng bốc cháy dữ dội, nhưng thay vì tỏa ra mùi khét lẹt, hôi hám lại tỏa ra 1 mùi thơm như hương lan.Khải Nguyên vẫn mặc kệ sức nóng, ôm thi thể rực cháy của Milena đến khi chỉ còn lại 1 chút tro tàn.Hắn nhẹ nhàng rải số tro tàn đó xuống hồ
Khải Nguyên nhìn những bụi tro thi thể Milena đang tan biến trong nước, thở dài tự nói 1 mình
“Mùi hương này, có lẽ chính là bí mật cuối cùng của nàng”
Thân ảnh của 1 nam nhân hốt bỗng hiện ra, lơ lửng trên không trung bên cạnh Khải Nguyên, nói với hắn
“Ngươi cũng thật là biết thương hoa tiếc ngọc đó”
Ánh mắt Khải Nguyên như bừng lên sự phẫn nộ, hắn hằn học nói
“Là ông phải không, Thiên Ma ?”
Thiên Ma gật đầu
“Chính là ta”
Ông ta nhìn mông lung 1 lúc rồi nói tiếp
“Thân phận đầu tiên của ta có tên gọi là Christian Avalanche.Chính bọn hấp huyết quỷ gia tộc Urlan đã cấu kết với giáo hội, vu cho ta là ma quỷ, phù thủy; sau đó lại hại chết toàn bộ gia đình ta, cướp đi toàn bộ gia sản.Gia tộc Urlan đa số chết về tay ngươi, nên bây giờ ta giết người cuối cùng là Milena Urlan, xem như đã trả xong mối hận này”
Khải Nguyên thâm trầm nói
“Kế hoạch báo phục mấy trăm năm của ông giờ đã hoàn thành, ông có thấy vui không ?”
Thiên Ma lắc đầu nói
“Không vui lắm, ta cảm thấy hoàn toàn trống rỗng.Chẳng hiểu sao giờ ta nhìn bất cứ người nào của nhân loại cũng thấy có nét giống với những cừu nhân của ta ngày xưa.Có lẽ ta và nhân loại không thể nào đội trời chung được”
Khải Nguyên lại hỏi
“Gia tộc Nervy với ông là loại quan hệ như thế nào ?”
Thiên Ma lạnh lùng đáp
“Lợi dụng lẫn nhau thôi, họ đã quy phục, muốn trở thành thuộc hạ của ta, muốn được ta che chở.Ta cũng cần họ làm cho ta 1 số việc”
Trong lòng Khải Nguyên, 1 tia hy vọng bừng sáng lên, hắn vội vã hỏi
“Tôi đang cần 2 quyển bí kíp của gia tộc Nervy, là bí kíp triệu hồi thần tướng, quyển thượng và hạ. Ông có thể cho tôi mượn chúng 1 thời gian không ?”
Thiên Ma đáp 1 cách nham hiểm
“Không thành vấn đề, nhưng đổi lại, ta sẽ được gì ?”
Khải Nguyên bỗng cười lớn tiếng nói
“Ông cũng như tôi, thích nhất là được giao đấu với những đối thủ có thực lực, tôi muốn thách đấu với ông.”
Thiên Ma kinh ngạc, kêu lên
“Ồ, ta hơi ngạc nhiên đó.Ngươi chắc chắn không tiếp nổi 1 chiêu của ta đâu”
Khải Nguyên lắc đầu
“Không phải bây giờ, mà là 1 năm nữa.Quyết đấu sinh tử thật sự.Địa điểm tùy ý ông chọn, nhưng đừng bỏ trốn mất nhé”
Thiên Ma bật cười
“50 năm nữa thì còn may ra.Nhưng ta sẽ không từ chối ngươi đâu.Có thể cho ta biết vì sao không ?”
Khải Nguyên thở dài, nặng nề nói
“Rất đơn giản, cũng giống như ông, tôi đã chán ngán thế gian này, không tìm ra lý do nào để tiếp tục tồn tại nữa.Nhưng tôi vốn là 1 cường giả, tôi muốn thách đấu với 1 đối thủ thực lực cường đại như ông, như thế mới thật là sảng khoái”
Thiên Ma gật gù
“Ta hiểu.Ta chấp nhận.1 năm nữa ta sẽ gặp ngươi ở sa mạc Gobi.Từ giờ đến lúc đó, ngươi vẫn có quyền suy nghĩ lại.Thọ mệnh của ta là vĩnh cửu, ta có thể đợi ngươi bao lâu cũng được.Nếu ngươi thắng được ta, hay đơn giản chỉ cần làm cho ta cảm thấy ngươi là 1 đối thủ thú vị, ta sẽ giao 2 quyển bí kíp đó cho ngươi”
Thiên Ma nói xong, lại biến mất, không lời từ biệt.Khải Nguyên ngồi thẫn thờ 1 lúc rồi chèo thuyền vào bờ, quay trở lại lâu đài.Ở đại sảnh Dexter và 1 số gia nhân khác như đang đứng đợi hắn.
Vừa thấy Khải Nguyên, Dexter đã lên tiếng
“Cô gia, có phải tiểu thư đã qua đời rồi không ?”
Khải Nguyên gật đầu, giọng nói có vẻ bi thương
“Ta đã hỏa táng cho cô ấy, không cần phải cử hành tang lễ đâu”
Dexter lại ngập ngừng nói
“Theo di chúc của tiểu thư, toàn bộ tài sản của gia tộc Urlan sẽ giao lại cho cô gia quản lý.Đây là thành ý của tiểu thư, xin cô gia đừng từ chối”
Khải Nguyên đến bên cạnh ông ta, thì thầm 1 lúc lâu, Dexter có vẻ kinh ngạc, nhưng vẫn tỏ ra tuân phục, nói
“Tôi hiểu, thưa cô gia, tôi sẽ lập tức điều tra việc này”
1 cánh cửa bỗng mở ra, 1 bảo mẫu tay bế 1 đứa bé bụ bẫm bước vào, Dexter liền nói với Khải Nguyên
“Cô gia, đây chính là thiếu chủ …”
Khải Nguyên lặng im ngắm nhìn từng đường nét trên khuôn mặt đứa bé.Hắn bất giác đưa tay ôm lấy ngực, trái tim lại nhói đau
3 ngày sau, Khải Nguyên đã về đến New York, hắn thuê phòng tại 1 khách sạn nhỏ rồi gọi điện bảo Nguyệt Ảnh và Max đến gặp
Chừng 1 giờ sau, 2 người đã đến trước phòng của hắn, bấm chuông.
Khải Nguyên ra mở cửa, nhưng chỉ cho Nguyệt Ảnh vào, lại bắt Max đứng bên ngoài đợi
“Anh từng nói, tôi là kẻ yếu đuối, nhu nhược, ko quyết đoán.Sao hôm nay lại giao việc cho tôi vậy”
Khải Nguyên trầm tư nói
“Chính vì cô yếu đuối, đa cảm nên ta mới giao việc này cho cô.Hãy theo ta đến đây”
……….
Khi Nguyệt Ảnh trở ra, Khải Nguyên gọi Max vào phòng, đóng cửa lại rồi nói với anh ta
“Có lẽ cậu chỉ còn sống được 1 năm nữa thôi.Ta nói trước cho cậu biết, hãy tận dụng thời gian còn lại của mình”
Max vừa ngạc nhiên vừa kinh hãi.Anh ta ấp úng hỏi
“Vì sao …lại như vậy ?”
Khải Nguyên thở dài nói
“1 năm sau, ta sẽ quyết đấu với 1 cường giả thực lực rất mạnh, uy lực của ông ta có thể nói là hủy thiên diệt địa.Có thể, ta sẽ phải chết …”
Max nói chuyện thêm với Khải Nguyên 1 lúc rồi đi ra, sắc mặt có vẻ thê lương.Anh ta bỗng ôm lấy Nguyệt Ảnh khóc rống lên như 1 đứa trẻ
…….
Khải Nguyên rời khỏi New York, mang theo 1 nửa tài sản của hắn.Hắn dẫn Thu Thủy và Khiết Nhã theo cùng, lại an bài cho Kane và David ở lại New York
………
6 tháng sau, tại 1 cơ sở nghiên cứu khoa học bí mật, từng là tài sản của gia tộc Urlan
Trong 1 căn phòng lớn, Khải Nguyên đang đứng khoanh tay, sắc mặt ảm đạm, buồn bã.Xung quanh hắn, hàng chục nhà nghiên cứu đeo khẩu trang che kín mặt cũng đang cúi đầu như hối lỗi
1 đồ hình ma thuật được vẽ ra giữa phòng, trong đồ hình đó là 1 chiếc bàn làm bằng thép không rỉ cao cấp.Thi thể của 1 nữ nhân đang nằm trên chiếc bàn đó
Khải Nguyên thở dài hỏi Khiết Nhã đang đứng bên cạnh hắn
“Thất bại rồi sao ?”
Khiết Nhã gật đầu bối rối nói
“Vâng, thiếp xin lỗi …”
Khải Nguyên lo lắng hỏi
“Liệu linh hồn đó có bị tổn hại gì không ?”
Khiết Nhã suy nghĩ hồi lâu, ưu tư nói
“Không thể tránh khỏi, tuy nhiên, linh hồn đó vẫn chưa bị hủy diệt.Hiện giờ nó đã trở về thế giới của người chết, chắc là lần sau chúng ta khó mà triệu hồi được linh hồn đó 1 lần nữa”
Trái tim Khải Nguyên lại nhói đau, ánh mắt như biểu lộ vẻ bi ai khó tả, hắn nắm tay Khiết Nhã chậm chạp ly khai khỏi căn phòng
…………….
Ngày tháng dần trôi, 6 tháng nữa lại trôi qua
Đêm xuống, ở 1 thị trấn nhỏ nằm trong 1 ốc đảo của sa mạc Gobi, không gian như tĩnh lặng
Nhưng trong 1 căn phòng của 1 khách sạn nhỏ lại không như vậy
Khải Nguyên và Khiết Nhã đang triền miên quấn lấy nhau, trên cơ thể họ không hề có 1 mảnh vải
Đêm sa mạc rất lạnh nhưng lòng người lại nóng
Đã hơn nửa đêm, Khiết Nhã có vẻ mệt mỏi, yêu kiều nói với Khải Nguyên
“Chúng ta nên dừng lại thôi, ngày mai chàng phải quyết đấu với Thiên Ma mà”
Khải Nguyên nở nụ cười tà dị nói
“Tại sao lại phải ngưng lại ?Ta vẫn còn muốn mà.Nàng quả thật diễm lệ, hễ nhìn thấy nàng là ta cứ bị nàng câu dẫn làm cái việc ấy mãi mà thôi.Việc ngày mai, cứ để ngày mai hãy tính”
Khiết Nhã nhăn mặt nói
“Chàng thật là sắc ma tái thế, gần nửa năm nay, ngày nào chàng cũng cùng thiếp và Thu Thủy hoan ái phong cuồng, đến giờ vẫn còn chưa thấy đủ sao”
Khải Nguyên động tay vuốt ve ngọc nhũ ướt đẫm mồ hôi của Khiết Nhã, rồi lại đùa nghịch với khe suối huyền bí ẩm ướt của cô.Cuối cùng, Khiết Nhã không thể chịu đựng thêm nữa, kiều mị rên rỉ
“Phu quân … yêu thiếp nữa đi …”
Khải Nguyên lại cùng Khiết Nhã hòa vào làm một, hắn bất chợt nói khẽ
“Xem ra, nàng vẫn còn yêu đời lắm, nếu ngày mai nàng phải chết cùng ta, nàng có hận ta không ?”
Khiết Nhã vẫn còn chìm đắm trong mê tình, ôn nhu nói
“Không, được chàng yêu thương chăm sóc, được đồng sinh cộng tử cùng chàng, thiếp rất mãn nguyện”
Khải Nguyên nở nụ cười hạnh phúc, lại tiếp tục ôm lấy Khiết Nhã hưởng thụ hoan lạc ân ái đến tận sáng
9 giờ sáng hôm sau, giữa sa mạc Gobi
Khải Nguyên ngồi trên 1 đồi cát lớn, Khiết Nhã đang nằm cạnh hắn, toàn thân mềm rũ vô lực
1 lúc sau, từ trong không trung, thân ảnh của Thiên Ma dần hiện ra
Ông ta nói
“Ngươi vẫn còn giữ ý định đó à”
Khải Nguyên gật đầu nói
“Phải”
Thiên Ma quan sát 1 lúc, lại hỏi
“Thanh kiếm của ngươi đâu ?”
Khải Nguyên cười nhạt nói
“Tôi không mang theo.Chỉ cần đôi tay này là đủ rồi”
Thiên Ma cười lớn, nhìn Khải Nguyên không nói thêm gì nữa
Khải Nguyên cũng bật cười ha hả, hỏa diễm và tà khí cuồn cuộn bốc lên từ toàn thân hắn
Bầu trời tối sầm lại.
Từng tia sét ngang dọc như muốn rạch nát cả bầu trời
Cuộc chiến kinh thiên động địa giữa 2 tuyệt thế cường giả cuối cùng đã bắt đầu
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT