Sa mạc…

Ở nơi đâu cũng toàn cát và đá, cái nóng kinh người

Từng cơn gió thổi qua, không làm dịu bớt cái nóng mà như đốt cháy làn da của kẻ lữ hành

1 đoàn xe gần 20 chiếc đã âm thầm di chuyển trong sa mạc này 2 ngày rồi

Ở băng ghế sau của chiếc xe thứ 2, Khải Nguyên đang ngồi đó, tay ôm Nhã Ca, cạnh hắn là Thu Thủy vẫn không biểu lộ vẻ gì mệt mỏi, ánh mắt vô tư dõi theo từng cồn cát.Ở hàng ghế trước là Lana và người lái xe, không biết vô tình hay cố ý Omah lại sắp xếp cho Lana ngồi chung xe với Khải Nguyên.Nét mặt Lana vẫn không có gì khác lạ nhưng ánh mắt lại biểu hiện 1 cảm xúc gì đó rất lạ lùng

Đến trưa ngày thứ 3, họ gặp 1 cơn bão cát sức gió thổi cực mạnh.Cả đoàn xe đành dừng lại chịu trận, chờ cơn bão cát đi qua

Cơn bão cát đi qua, hàng trăm con người chui ra từ đống cát, miệng phun nhổ phì phì, phương tiện di chuyển của họ đã bị bão cát chôn vùi, họ đành thu xếp hành lý, cuốc bộ dưới ánh mặt trời như thiêu đốt

Nhóm của Khải Nguyên có vẻ như rất mau mệt, họ nặng nề lê bước để lại những dấu chân sâu trên mặt cát, trái lại người của Omah có vẻ như quen với điều kiện khắc nghiệt của sa mạc, vẫn bước đi bình thường, họ cũng cử người sang giúp đỡ nhóm người của Khải Nguyên

Omah cầm la bàn trên tay, chau mày nói

“Chúng ta đã vào khu vực từ trường mạnh rồi, căn cứ đó nhất định ở quanh đây, mọi người chú ý xem có nhìn thấy 1 ngọn núi đá kỳ dị trông như đầu quỷ không nhé”

Mọi người dừng lại nghỉ 1 lúc rồi lại khởi hành, lúc này nhóm của Khải Nguyên đã không còn phân biệt được phương hướng nữa, chỉ hoàn toàn dựa vào nhóm của Omah.Thỉnh thoảng Omah lại bắn vào những vật mà anh ta nghi đó là cảm biến, cũng phá hủy được không ít thiết bị cảm biến đó.

Đêm xuống, tất cả tập trung lại nghỉ ngơi, Omah nói

“Phải cẩn thận phòng bị, tối nay chắc chắn chúng ta sẽ bị tập kích”

Vài tiếng sau, bằng ống nhòm hồng ngoại Khải Nguyên nhìn thấy vài chục bóng đen đang âm thầm bò qua các đồi cát tiến đến chỗ họ nghỉ ngơi.Một trận đấu súng ác liệt liền diễn ra, Khải Nguyên cũng sử dụng 1 khẩu AK47, hắn không muốn hao tổn công lực trước khi xâm nhập được vào Khu vực 51.Chừng nửa tiếng sau, nhóm tấn công bèn rút lui, biến mất sau những đồi cát cứ như là những bóng ma.Một tiếng động kỳ lạ theo gió truyền đến, Omah nghe ngóng 1 lúc rồi la lên

“Chết rồi, là lốc xoáy, thứ này còn tệ hơn bão cát nữa, tất cả nằm xuống”

Quả nhiên sau đó là những tiếng gió thét gào, rồi mọi người thấy 1 vòi rồng từ đang tiến rất nhanh về phía họ, sức gió còn mạnh hơn cơn bão cát lúc trưa.Có 1 số người đã bị lốc xoáy cuốn bay đi.Từ dưới mặt đất không ngờ lại có những sợi dây kỳ lạ bị lốc xoáy thổi bay lên, bị cuốn theo quỹ đạo xoắn ốc của cơn lốc tiến thẳng về phía đoàn người.Omah la lớn

“Rắn sa mạc, rất độc, cố gắng không để cho chúng cắn chúng ta”

Tất cả như bừng tỉnh, cố gắng tránh né những con rắn đang theo cơn lốc xoáy cuốn đến.Khải Nguyên bất thần cảm thấy thân mình hắn như bị nhấc khỏi mặt đất, liền bị cơn lốc cuốn bay đi, hắn thấy bả vai đau nhói rồi không còn biết gì nữa

Khi tỉnh dậy, Khải Nguyên thấy trời vẫn chưa sáng, hắn đang nằm trong 1 hốc đá, bên cạnh hắn là Thu Thủy, từ đôi mắt xanh xinh đẹp, những giọt nước mắt đang tuôn ra.Khải Nguyên vừa vui mừng vừa kinh ngạc, Thu Thủy đã có thể khóc, lại khóc vì hắn

Khải Nguyên dượng dậy hỏi

“Chuyện gì đã xảy ra thế ?”

Thu Thủy lau nước mắt đáp

“Em không biết nữa, em thấy anh sắp bị cơn lốc cuốn đi nên định kéo anh lại, nhưng cũng bị cuốn theo.Lúc em tỉnh dậy, thấy anh nằm im bất động, hơi thở rất yếu, em gọi mãi anh cũng không tỉnh dậy.Em liền đem anh đến đây để tránh gió cát.Em rất sợ, nếu anh chết em cũng không biết phải làm gì.May mà anh vẫn không sao, em rất vui mừng”

Khải Nguyên kéo áo xuống, trên vai hắn là 1 vết cắn, có lẽ 1 con rắn sa mạc đã cắn trúng hắn lúc hắn bị lốc xoáy cuốn đi, có lẽ loại tế bào đặc biệt trong người hắn đã giúp hắn hóa giải chất độc, nếu không e là mạng hắn cũng chẳng còn.Nhưng vì độc tính khá mạnh, không thể hóa giải ngay nên hắn mới bất tỉnh lâu như vậy.

Khải Nguyên hỏi



“Cô vừa khóc đấy à ?Làm sao cô lại có thể khóc được ?”

Uyên Thi đáp bằng giọng nói trong trẻo và ngây thơ

“Em cũng không biết, thấy anh như vậy mắt em chợt tuôn ra nước mắt, thế là em khóc thôi”

Khải Nguyên ôm lấy Thu Thủy, để cô tựa vào ngực hắn, hắn nói

“Ta không sao, cô cứ yên tâm, giờ ngủ đi, sáng mai chúng ta phải đi tìm bọn họ”

Sáng hôm sau, Khải Nguyên chỉ thấy toàn cát và cát, không 1 dấu vết gì của đoàn người.Không biết Nhã Ca giờ ra sao, lòng hắn chợt nhói đau, hắn dựa vào mặt trời xác định phương hướng rồi dẫn Thu Thủy đi về phía Nam, mong sao có thể tìm thấy Nhã Ca và đoàn người của Omah.

Khải Nguyên đi mãi, đến trưa, hắn đã thấm mệt, cái nóng gay gắt như thiêu đốt, cổ họng khô khốc.Hắn nhìn sang Thu Thủy, cô cũng không khá hơn hắn nhưng vẫn lê bước theo sát hắn.Khải Nguyên cảm thấy hối tiếc vì đã không mang theo chai nước nào bên mình hắn, tất cả nước hắn đã để trong ba lô, đã bị chôn vùi dưới đống cát mênh mông, không sao tìm lại được.Đồng hồ trên tay chỉ 2 giờ trưa, cũng may mà hắn không dùng đồng hồ điện tử, nếu không thì không sao biết được giờ giấc nữa rồi.Cái nóng càng lúc càng ác liệt, ánh nắng chói chang, Khải Nguyên thầm kêu khổ, không lẽ hắn lại phải chết khô trong sa mạc, khi vẫn chưa mảy may đặt chân đến Khu vực 51.

Thu Thủy chợt kêu lên

“Nước kìa, em thấy những ngôi nhà nữa, ở đằng kia”

Khải Nguyên nhìn theo hướng cô ta chỉ, hắn chợt hiểu đó chỉ là những ảo tượng tạo thành do hiện tượng khúc xạ ánh sáng.Hắn thở dài

“Không phải đâu, đó chỉ là những ảo tượng thôi, đừng để ý đến chúng nữa”

4 giờ chiều, Thu Thủy lại nhìn thấy một ốc đảo, theo phản xạ cô liền chạy như bay đến, Khải Nguyên cũng không ngăn cản kịp, đành thu hết sức chạy theo cô ta.Ốc đảo càng lúc càng rõ dần.Khải Nguyên đã nhìn thấy những thực vật đặc trưng, những cây xương rồng, chà là, những bụi cỏ úa màu, hắn liền tăng tốc độ.Ốc đảo này là thật, hơn nữa lại có người sống ở đó.Khải Nguyên thấy 1 thị trấn nhỏ có vẻ im lìm vắng lặng

Thị trấn dường như bị bỏ hoang, những ngôi nhà có vẻ điêu tàn và bám đầy cát bụi, Khải Nguyên cũng nhìn thấy 1 máy bơm nước kiểu cũ vận hành theo nguyên tắc đòn bẩy, hắn liền tiến lại thử.Sau khi kéo đẩy 1 hồi, 1 dòng nước liền tuôn ra, Khải Nguyên liền nhào đến uống thật thỏa thích, Thu Thủy cũng vậy, họ cứ tiếp tục bơm nước lên uống đến khi không thể uống nổi nữa.

Khải Nguyên đi vào thị trấn, những ngôi nhà trong thị trấn có kiến trúc của thập niên 50, 60 gì đó, đồ đạc trong nhà cũng cùng phong cách này.Khải Nguyên mở cửa tiến vào 1 ngôi nhà, Thu Thủy cũng theo sát hắn, hắn đặt tay lên 1 chiếc bàn, xem xét 1 lúc rồi nói

“Có người ở đây”

Tai Khải Nguyên chợt nghe thấy 1 tiếng động nhỏ tựa như là tiếng bước chân phát ra từ phía sau nhà, hắn liền tiến đến, phát hiện 1 bóng người.Khải Nguyên đến gần người đó, rồi chợt la lớn lên

“Ôi trời ơi”

Người này có đủ tay chân, nhưng khuôn mặt lại méo mó biến dạng đến đáng sợ, trên chiếc đầu trọc của ông ta, nhiều khối bướu lớn mọc lên, đôi mắt ti hí và **c ngầu.Khải Nguyên hơi hoảng sợ, không lẽ lại là 1 thú quái vật của Khu vực 51

Từ những căn nhà khác, hơn chục người nữa bước ra, họ đều trông rất kinh dị, có người da dẻ lở loét, thỉnh thoảng lại rỉ nước vàng, có người miệng méo xệch, hàm răng không khép lại được, nước dãi chảy lòng thòng, có người lại không có mũi, ở vị trí đó là 2 cái lỗ sâu hoắm.Khải Nguyên rút súng ra, chĩa vào họ nhưng vẫn chưa bóp cò

Từ đám người dị dạng đó, 1 ông lão đi ra, ông ta đi bằng đôi nạng gỗ, đôi chân như teo tóp lại, nhưng mặt mũi nhìn giống người bình thường.Ông lão nói

“Đừng bắn, họ cũng chỉ là những con người thôi, không phải ma quỷ hay quái vật đâu”

Rồi ông ta lại nói

“Trông anh không giống bọn họ lắm.Đã lâu lắm rồi, ngoài bọn họ ra, không ai đến đây cả”

Khải Nguyên cất súng vào bao, hỏi ông lão

“Chuyện này là thế nào vậy ?Những người này sao lại bị như thế?Còn “bọn họ” là ai?”



Ông lão đưa tay mời Khải Nguyên vào 1 ngôi nhà, chỉ cho hắn 1 chiếc ghế để ngồi, rồi ông ta bắt đầu câu chuyện

“Chúng tôi đang chết dần mòn ở đây, hiện tại chỉ còn bấy nhiêu người, nhưng 1 năm sau chắc chẳng còn ai”

Ông lão với tay lấy chiếc tẩu thuốc gần đó, vấn thuốc hút mấy hơi rồi lại tiếp

“Cha ông chúng tôi đến lập nghiệp ở đây từ đầu thế kỳ 20, nơi đây vốn là 1 thị trấn nhỏ, rất ít giao tiếp với bên ngoài.Nhưng hơn 40 năm trước họ đã đến.Họ mang theo rất nhiều công nhân, hàng chục ngàn người.Lán trại của công nhân cách đây vài cây số.Thị trấn trở nên nhộn nhịp hẳn lên, nhưng đó lại là bắt đầu của sự hủy diệt”

Khải Nguyên hỏi ông ta

“Có phải những người đó xây dựng 1 căn cứ dưới lòng đất không ?”

Ông lão đáp

“Phải.Hàng đoàn xe tải và máy bay của quân đội chở vật liệu đến, khuấy động cả sa mạc.Chỉ trong 3 năm, công trình đã hoàn thành.Họ cũng tổ chức 1 buổi tiệc cho công nhân nhưng lại hạ độc trong đó, chỉ sau 1 đêm hơn 10 ngàn công nhân không ai còn có thể thức dậy nữa.Họ cũng đến đây bắt chúng tôi chích 1 thứ thuốc, họ nói đó là vắc xin phòng bệnh.Nhưng sau đó, hơn một nửa số người trong thị trấn đã chết, những người sống sót mắc phải những căn bệnh quái lạ như anh đã thấy, chúng tôi đang chết dần ở đây.Họ không cho chúng tôi ra ngoài, cũng như không ai trong chúng tôi có thể ra ngoài được.Thỉnh thoảng họ lại đến cho chúng tôi ít lương thực, lấy mẫu máu rồi lại đi.Chúng tôi như những con chuột thí nghiệm vậy.40 năm trôi qua, chúng tôi đã chết gần hết, chỉ còn lại 1 số, nhưng họ cũng đang chết dần”

Khải Nguyên thở dài nói

“Chúng tôi đến đây để tấn công và phá hủy khu căn cứ đó, nhưng không có tiếp viện từ nó, mọi người ở đây sẽ chết, đúng không ?”

Ông lão nét mặt u uất nói

“Căn cứ đó là hang ổ của quỷ dữ, nếu có thể thì các anh cứ phá hủy nó đi.Còn chúng tôi, anh cũng đừng quan tâm, thật ra chúng tôi đã chết từ 40 năm trước rồi, ở đây không ai còn sống đúng nghĩa cả”

Khải Nguyên thở dài nói

“Sau khi chúng tôi phá hủy khu căn cứ, có lẽ chúng tôi sẽ để lại cho các ông 1 ít lương thực, đó là tất cả những gì chúng tôi có thể làm”

Ông lão như nhớ ra điều gì, ông ta liền nói

“Nếu anh muốn tiến vào căn cứ đó an toàn, tôi có biết 1 đường hầm có thể vào được bên trong khu căn cứ, đó là 1 trong những lỗ thông hơi của khu căn cứ đó.Có vẻ như bọn họ không để ý đến cái lỗ thông hơi này cho lắm”

Ông ta đưa tay chỉ cho Khải Nguyên 1 dãy núi

“Ở phía trên đỉnh ngọn núi này, anh sẽ tìm thấy nó”

Khải Nguyên cảm ơn ông lão rồi ra ngoài tìm Thu Thủy

Khải Nguyên và Thu Thủy mang theo 1 số nước uống rời khỏi thị trấn, đến gần tối họ đã tiếp cận được chân núi.Họ tìm 1 hốc đá để trú thân, định bụng sáng mai sẽ leo lên, bắt đầu cuộc tìm kiếm.

Chợt Khải Nguyên chau mày chỉ tay vào 1 vách đá ở đằng xa, nói rất nhỏ

“Ở phía kia có người, lúc nãy hình như họ có sử dụng đèn, ta thấy ánh sáng lóe lên.Chúng ta hãy đến đó, nhưng phải thật nhẹ nhàng, vẫn chưa rõ đó là địch hay bạn”

Trong đêm thanh vắng của sa mạc, Khải Nguyên và Thu Thủy lẳng lặng leo lên vách đá đó.Hắn nhìn thấy khoảng vài chục người đang nghỉ ngơi tại đó.Trong đêm tối lờ mờ, Khải Nguyên nhìn thấy 1 bóng dáng trông khá quen, hắn liền mở miệng nói

“Omah đó phải không ?”

Người đó liền trả lời, đúng là giọng của Omah

“Là Khải Nguyên đấy, tôi nói không sai mà, anh ta vẫn còn sống, mọi người mau đến đây”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play