Khải Nguyên vừa về đến nhà đã nhìn thấy 3 nữ nhân đang ngồi chờ hắn dáng vẻ vừa sốt ruột lại vừa lo lắng.
Vừa thấy hắn, họ liền nhào đến vây quanh hắn
Nhã Ca hỏi hắn
“Anh đi đâu ?Mau nói thật đi.Đừng nói với em là anh đi luyện công, Thu Thủy đã nói lại với em rồi, cô ấy nói là trước khi cô ấy đi cô ấy có thấy anh anh nhìn ngắm 1 cô gái khác rất kỹ Chắc là tối qua anh đi tìm cô gái đó rồi đúng không ?”
Uyên thi lại mắng hắn
“Lần trước anh đem Kelly về suýt nữa bị cô ta hại chết, chưa chừa tật háo sắc sao ?Nếu như bình thường thì em cũng không quản anh, nhưng anh không nhớ là chúng ta đang bị truy sát sao?”
Mỹ Huyền không nói gì, dùng ánh mắt trách móc nhìn Khải Nguyên.
Khải Nguyên khổ sở giải thích
“Cô gái ấy là người của tổ chức khủng bố Alzead, cô ấy định thực hiện đánh bom.Anh chỉ ngăn cản vụ đánh bom đó thôi.Còn buổi tối anh đi gặp người phụ trách của Alzead, cũng thu hoạch được khá nhiều”
Rồi hắn đem chuyện về Khu vực 51 ra kể.3 nữ nhân liền im lặng.Lát sau, Nhã Ca lên tiếng
“Anh định 1 mình xâm nhập vào đó sao ?”
Khải Nguyên nói
“Không , anh biết rằng nơi đó phòng thủ rất nghiêm ngặt, hơn nữa lại có cả chục tên F8 nữa, vào đó có khác gì tự tìm cái chết.Anh định tranh thủ cảm tình của tổ chức Alzead, cùng họ mở 1 cuộc tấn công vào đó.Nhưng chắc là phải rất lâu sau mới thực hiện được”
Rồi hắn lại híp mắt cười
“Tối qua anh đã để các em chịu thiệt thòi, giờ anh bồi thường các em vậy”
Nói rồi liền chuyển thân đứng dậy, ôm ngay Nhã Ca vào lòng, Uyên Thi và Mỹ Huyền nhanh chân chạy thoát.Khải Nguyên lại cười nói
“Cho 2 em chạy đấy, xem tối nay có thoát nổi không”
Nói rồi liền ôm Nhã Ca tiến thẳng vào phòng, Nhã Ca nét mặt ửng hồng nhìn hắn nói khẽ
“Đang là ban ngày ban mặt mà anh cũng … Nhớ nhẹ tay với em 1 chút nha, em không muốn trở thành mèo lười đâu”
Khải Nguyên đặt Nhã Ca xuống giường, thoát y cô rồi tiến hành chinh phạt.Đến khi Nhã Ca kêu thôi hắn mới dừng lại nói với cô
“Càng lúc em càng xinh đẹp ra, anh thật muốn gần em mãi không thôi”
Nhã Ca ôm lấy hắn nói
“Em cũng muốn ở bên anh mãi mà thôi, nhưng càng gần anh em lại sợ, em sợ sẽ mất anh, em cũng sợ mình sẽ chết, không được ở bên anh nữa”
Khải Nguyên thở dài nói
“Không ai phải chết cả, anh cũng sẽ không chết, chỉ có bọn người đó là đáng chết thôi”
Rồi hắn hỏi Nhã Ca
“Triệu Thiên Quốc là tên của cha em phải không ?”
Nhã Ca giật mình hỏi hắn
“Đúng vậy.Anh tìm ra điều gì về cái chết của cha em phải không”
Khải Nguyên nói
“Anh tìm được 1 bản danh sách những người có liên quan đến Khu vực 51, trong đó có tên của cha em nhưng nó được gạch ngang bằng đường màu đỏ.Rất có thể cha em đã hợp tác với họ trong thời gian đầu nhưng sau đó không hợp tác nữa nên mới bị diệt khẩu”
Nhã Ca lặng im không nói, đôi mắt long lanh như chứa nhiều tâm sự.Khải Nguyên vẫn ôm lấy cô, hắn nói khẽ
“Anh đã từng hứa giúp em trả thù cho cha mẹ, nay lại biết kẻ thù đó là Khu vực 51, anh thề sẽ tiêu diệt tổ chức đó cho đến người cuối cùng”
Nhã Ca nói với giọng xúc động
“Em thực sự muốn sống 1 cuộc sống bình yên bên anh, nhưng số phận chúng ta đã như vậy , chúng ta không thể trốn tránh mãi, đành phải đối mặt với nó”
Khải Nguyên chậm rãi nói
“Sau khi tiêu diệt được Khu vực 51, anh sẽ dẫn tất cả mọi người đến 1 nơi không ai biết chúng ta, không ai có thể tìm ra chúng ta, đến lúc đó chúng ta có thể sống an nhàn cả đời”
Nhã Ca gật đầu, nhìn Khải Nguyên, đôi mắt có những giọt lệ long lanh.Một lúc sau cô mặc đồ vào rồi rời khỏi phòng, tiếp tục với những công việc chăm sóc nhà cửa thường ngày của cô.
Khải Nguyên vẫn nằm đó suy nghĩ.Hắn chợt nhớ đến Thiên Ma.Ma thần này dường như có 1 ít thiện cảm với hắn.Không biết chừng nào ma thần này mới phục sinh, không biết khi phục sinh xong hắn sẽ làm gì.Khải Nguyên cũng nảy ra ý định lợi dụng Thiên Ma để diệt trừ Khu vực 51, ma thần này rất thích giết người, chắc chắn nếu hắn đề nghị thì ma thần sẽ đồng ý ngay.Nhưng rồi Khải Nguyên lại thôi, thực sự thì Thiên Ma quá phức tạp, không thể hiểu nổi và cũng không nên dây dưa với ma thần này.
Khải Nguyên đến bên máy tính trong phòng hắn, mở máy gửi mail cho Kỳ Lân tiên sinh, nhờ ông ta mua giúp 1 lô vũ khí cũ gởi cho tổ chức Alzead.Hiện giờ nước Nga đang thanh lý các loại vũ khí của thập niên trước, vũ khí này tuy lỗi thời nhưng tổ chức Alzead đang rất cần nó, Kỳ Lân tiên sinh cũng quen biết không ít tay buôn lậu vũ khí chắc là ông ta cũng thực hiện việc này dễ dàng.Nửa tiếng sau, Kỳ Lân tiên sinh hồi âm nói là đã mua cho hắn 1 lô súng ống và sẽ vận chuyển đến cho Alzead.Khải Nguyên cũng yên tâm, hắn tắt máy tính rồi ra khỏi phòng
Khải Nguyên vừa quay lại đã nhìn thấy Thu Thủy, cô đang đứng ngay cửa phòng hắn.Thu Thủy liền hỏi hắn, vẫn với giọng nói ngây thơ
“Lúc nãy anh và chị Nhã Ca làm việc gì thế?Việc này thực sự rất lạ, trông cứ như là đang đánh nhau nhưng lại không phải.Em thực sự không biết, anh có thể chỉ cho em được không ?”
Khải Nguyên ngớ người ra, lúc nãy vội vã chắc là hắn đã quên đóng cửa phòng, Thu Thủy chắc là đã nhìn thấy hắn cùng Nhã Ca.Thân pháp của cô ta cao hơn hắn, nhất là lúc đó hắn lại đang chú tâm làm việc ấy cùng Nhã Ca nên không phát hiện ra được cô ta.Cũng may mà cô ta không xông vào hỏi trong lúc hắn đang hành sự.
Khải Nguyên bèn cười khổ
“Việc này rất phức tạp, sau này ta sẽ dạy cho cô, không phải bây giờ.À, cô chỉ được học từ ta thôi, không được hỏi hay bảo người khác dạy cô nhé”
Thu Thủy trả lời
“Em biết rồi.Em vẫn còn ngốc quá nên anh không chịu dạy em phải không?Em sẽ cố gắng hơn nữa, nhất định sẽ học được”
Khải Nguyên ngượng đến mức muốn kiếm cái lỗ nào đó dưới đất mà chui vào, hắn bảo Thu Thủy đi ra.Thu Thủy quả thật tiến bộ rất nhiều, tiến bộ đến mức làm hắn bó tay.Hắn thầm nghĩ “Chùng nào cô thực sự giống 1 nữ nhân thực thụ, nhất định ta sẽ cùng với cô, bây giờ thì chưa được”.Nhưng xem ra kế hoạch “dạy vợ từ thuở còn thơ” của Khải Nguyên sắp thành công rồi
Mấy hôm sau, Kỳ Lân tiên sinh gửi email báo cho Khải Nguyên là đã chuyển vũ khí đến cho Alzead.Tổng cộng Khải Nguyên tốn mất hơn 1 triệu USD tiền mua và vận chuyển vũ khí, nhưng để mua được cảm tình của con người thì số tiền đó vẫn còn rẻ.
Nhưng người của tổ chức Alzead vẫn chưa đến gặp Khải Nguyên.Hắn lại phải chờ đợi.1 tuần, rồi 10 ngày trôi qua, không có gì xảy ra
Sáng hôm đó, Khải Nguyên cảm thấy buồn bực, hắn đến quán café quen thuộc ngồi giết thời gian.Đang thả hồn trong suy tư, tính toán thì chợt có người đến ngồi bên cạnh hắn.Đó là Lana, lần này cô ta mặc bộ váy trắng có đính kim tuyến trông giống như 1 nàng công chúa.Khải Nguyên cười hỏi
“Cô đến tìm tôi à ?”
Lana đáp
“Đúng vậy, sau vụ đó họ truy tìm chúng tôi rất gắt gao, đến giờ mới có thể ra gặp anh được”
Hiển nhiên là sau vụ đánh bom hụt cảnh sát đã gia tăng phòng bị, họ phải đợi gần nửa tháng đến khi phòng bị của cảnh sát được nới lỏng mới dám lộ diện.
Lana lại nói
“Chúng tôi đã nhận được số hàng anh gửi, chúng tôi rất cảm kích”
Khải Nguyên nheo mắt
“Cảm kích gì, tôi chẳng qua chỉ tiện tay giúp đỡ chút ít thôi, à, còn cái áo của tôi nữa, cô vẫn chưa đền cho tôi đấy nhé”
Lana cười hỏi
“Anh bỏ hơn 1 triệu USD tài trợ cho chúng tôi mà còn phải đòi cái áo 100 USD sao ?”
Khải Nguyên nhăn mặt
“1 triệu đó là cho tổ chức của cô, nợ riêng của cô và tôi vẫn phải tính, chưa kể tôi chưa đòi nợ cô đã cắn lưỡi của tôi đấy”
Lana nói
“Nếu thế thì tôi không trả đấy, anh làm gì nào ?Hôm nay tôi muốn anh dẫn tôi đi đâu đó chơi trong vài tiếng đồng hồ, anh có đồng ý không?”
Khải Nguyên dĩ nhiên là không thể từ chối.Hắn và Lana lái xe ra bãi biển đi dạo 1 lúc, rồi 2 người lại ngồi trên bãi cát ngắm từng đợt sóng đánh vào bờ
Khải Nguyên nhìn vào mắt Lana nói
“Phải chi cô không phải khủng bố thì hay biết mấy”
Lana nói với giọng đầy tâm sự
“Anh biết không, hôm nay là sinh nhật của tôi đấy”
Khải Nguyên nói 1 cách vô thức
“Tôi thì không có cả sinh nhật, tôi cũng không biết mình sinh ngày nào nữa kia”
Lana lại lý sự
“Nếu vậy ngày nào anh cũng có thể tổ chức sinh nhật, không tốt sao.Tôi cũng chưa bao giờ tổ chức sinh nhật cả, hay là anh và tôi cùng tổ chức sinh nhật ngay bây giờ đi”
Khải Nguyên lấy tay vẽ 1 cái bánh kem trên cát, nói
“Ở đây không có bán bánh, tôi vẽ cái bánh này tặng cô đấy, có được không ?”
Lana cũng vẽ 1 cái bánh kem khác đẹp hơn cái bánh Khải Nguyên vẽ 1 tí, cô cười
“Tôi cũng tặng lại anh cái bánh này”
Khải Nguyên lẳng lặng xuất thủ vòng tay ôm lấy chiếc eo thon của Lana, Lana cũng không có biểu hiện gì phản đối, lại dựa đầu vào vai hắn, cô thủ thỉ
“Ở đất nước chúng tôi, phụ nữ không có quyền được chọn nam nhân cho mình, ngay cả khi ra đường cũng phải che mặt, thật là bất công, số phận của chúng tôi lại phải do người khác định đoạt, không được làm theo ý mình.May mà tôi đang hoạt động bí mật ở nước ngoài nên cũng được tự do chút ít”
Khải Nguyên lại nói câu triết lý quen thuộc của hắn
“Sống ở đời, miễn sao phải được tự do thoải mái, dám yêu dám hận thế mới là cuộc sống”
Rồi họ lại im lặng nhìn nhau hàng giờ liền.Ánh mắt tự thân nó đã là 1 thứ ngôn ngữ.
Rất lâu sau, Lana lên tiếng
“Tôi quên mất, ngày mai Sultan muốn gặp riêng anh, chúng tôi sẽ đón anh lúc 7 giờ tối, tại địa điểm cũ.Chở tôi về đi, tôi vẫn còn việc phải làm, hẹn gặp lại anh sau”
Khải Nguyên lấy xe chở cô ta về quán café nơi họ đã găp nhau.Lana lên 1 chiếc xe đợi sẵn và đi mất.Khải Nguyên cũng trở về nhà, suy nghĩ về cuộc hẹn ngày mai.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT