Mãi rất lâu sau, Khải Nguyên mới tỉnh lại …

Cố gắng cử động tay chân, nhưng không thể, hắn phát hiện ra mình đã bị xích chặt vào một bức tường lớn, xám xịt, với những vết máu khô nâu sẫm rải rác khắp nơi.

Nơi đang giam giữ Khải Nguyên trông giống như phần sân thượng lộ thiên của một kiến trúc khá cao, dựa vào rong rêu bám trên hắn đoán rằng kiến trúc này đã được xây dựng từ lâu, rất lâu rồi ...

Trong đầu hắn liền nghĩ

“Có lẽ là một cao thủ nào đó đã đến bên cạnh ta rồi ra tay hạ thủ, thế mà ta vẫn không mảy may hay biết gì cả … Tu vi của những cư dân Vô Thiên luyện ngục quả thật vô cùng đáng sợ …”

Nhìn sang xung quanh, một cảm giác lo lắng bỗng hiện ra trong lòng Khải Nguyên

“Băng Vân đâu … Chẳng lẽ người của cái gã gọi là Phán Quan đó đã bắt cô ta đi rồi sao … Chúng sẽ làm gì cô ta ? Tệ thật … Phải mau nghĩ cách thoát khỏi nơi đây … “

Khải Nguyên nghiến răng, cố vận dụng toàn bộ sức lực để vùng vẫy, bứt đứt những sợi xích. Nhưng sau mấy giờ đồng hồ cố gắng, cổ tay hiện rõ những vết hằn đỏ ửng, hắn nhận ra rằng mình hoàn toàn bất lực.

Hắn liền nghĩ ngay đến dị năng của mình, đôi tay ngùn ngụt phát ra hỏa diễm nóng rực, thế nhưng những sợi xích sắt vẫn không suy suyễn, một chút nóng lên cũng không …

Quắc mắt nhìn về một hướng, từ cổ họng Khải Nguyên bỗng phát ra những tiếng gầm gừ không mấy thân thiện

“Đồ khốn … Ra mặt đi, ta biết là ngươi đang ở đó … “

Một thân ảnh mảnh mai bay vụt đến trước mặt hắn, giọng cười khanh khách của một nữ nhân

“Ha ha ha … Muốn bẻ gãy những sợi xích đó à, đừng nằm mơ giữa ban ngày “

Người vừa xuất hiện là một nữ nhân, thân hình cân đối, gợi cảm, làn da trắng hồng, mịn màng ẩn hiện sau lớp chiến giáp kim loại. Trên tay cô ta luôn cầm chiếc quạt làm từ thép trắng bóng loáng, có khắc nhiều hoa văn tinh xảo, và đó dường như cũng là binh khí của cô ta …

Khác hẳn với bộ giáp của Bất Diệt, giáp trụ của nữ nhân này trông y hệt như một thứ nội y làm từ kim loại sẫm màu, chỉ vừa vặn che đậy những phương vị kín đáo của nữ giới, xuân quang phơi phới lộ rõ ra ngoài.

Mặc dù khuôn mặt giấu sau chiếc mặt nạ sắt, thế nhưng đôi mắt đen huyền của nữ nhân đó quả thật là một đôi mắt đẹp và sắc sảo hiếm có …

Tuy là một tay háo sắc hạng nặng, nhưng trong tình huống này Khải Nguyên chẳng còn tâm trí để thưởng thức nét đẹp đầy dụ hoặc của nữ cao thủ bí ẩn. Nộ khí bừng bừng, hắn nghiến răng tức tối, hỏi

“Đây là nơi nào ? Ngươi là ai ? Ngươi đã giở thủ đoạn gì để ám toán ta ? “

Nữ nhân nhìn hắn không chớp mắt, đáp

“Nơi đây gọi là Vong Hồn tháp, cách Cấm thành khoảng hơn trăm dặm. Những người khác gọi ta là Thiên Hương, lúc ấy ta có việc phải đến Cấm thành, vô tình lại phát hiện ra ngươi và ả Băng Vân đó đang lén lút đột nhập. Ta liền nghĩ ra một ý hay, đi theo và bắt trọn cả hai. Hiện giờ các người là tù binh của ta, ta có toàn quyền xử lý các người theo ý ta. Ha ha ha … “

Ngưng lại một lúc, nữ nhân che mặt – Thiên Hương phe phẩy chiếc quạt, nói

“Ả Băng Vân trông cũng khá xinh đẹp đấy chứ. Nhất thời ta cũng chưa nghĩ ra rằng mình nên làm gì với ả “

Khải Nguyên mất bình tĩnh, luôn miệng la hét, mắng chửi mãi không thôi …

“Đồ con điếm hạ tiện, có giỏi thì thả ta ra, chúng ta đấu với nhau một trận ra trò xem nào … Chỉ giỏi ám toán người khác … Cái thứ như ngươi dù có ra đứng đường với giá 1 USD 1 đêm ta cũng chả thèm đếm xỉa … “

Những tràng cười khanh khác vẫn tiếp tục vọng ra sau chiếc mặt nạ, đến khi Khải Nguyên chửi bới chán chê, im lặng, Thiên Hương mới lấy trong chiếc túi nhỏ đeo ngang thắt lưng ra một lọ thuốc nước, nói

“Có thả ngươi ra cũng vô ích thôi, tu vi của ngươi vẫn chưa đạt đến Phi thăng chi cảnh, chẳng chịu nổi một chiêu của ta đâu. Thời gian nhàn rỗi của ta cũng khá nhiều, thế nên ta đã dày công nghiên cứu và phối chế ra vài loại thuốc, nhưng khổ thay, lại thiếu vật thí nghiệm ... “

Nghe đến 3 chữ “vật thí nghiệm”, Khải Nguyên cảm thấy sống lưng ớn lạnh. Từ lúc mới được tạo ra, hắn đã là một vật thí nghiệm của người khác, phải trải qua không ít đấu tranh, trả giá bằng máu và sự đau khổ của chính mình mới có thể thoát khỏi thân phận đó, thế mà giờ đây, hắn lại sắp sửa trở thành vật thí nghiệm một lần nữa …

Thiên Hương nói không sai, cô ta quả thật có sức mạnh không thể tưởng, chỉ vài động tác trông có vẻ nhẹ nhàng đã mở rộng xương hàm vốn đã cố ý cắn chặt lại của Khải Nguyên, đem số thuốc nước trong lọ toàn bộ dốc vào miệng hắn.

“Ngoan nào, bé con, đến giờ uống thuốc rồi … “



Xong việc, cô ta ném chiếc lọ rỗng đi, phủi tay, nói

“Tạm biệt nhé, ta đi đây. Hy vọng đến khi ta trở lại ngươi vẫn chưa chết. Ta không thích những vật thí nghiệm của ta chết đi một cách nhanh chóng và dễ dàng đâu … “

Thân ảnh của Thiên Hương càng lúc càng xa dần. Trong mắt Khải Nguyên, những hình ảnh bỗng trở nên méo mó một cách kì lạ, toàn thân hắn dần nóng bừng lên như lửa đốt, mồ hôi vã ra như tắm, bóng nhẫy cả tấm lưng trần

“Là thuốc gì thế này ? Độc dược chăng ? Đúng là cơ thể ta có khả năng tự giải độc, nhưng chỉ ở một mức độ nào đó thôi … Xem ra phen này thì nguy thật rồi … “

Miệng cảm thấy khô khốc, đắng nghét một cách khác thường, Khải Nguyên bất giác lẩm bẩm

“Không xong rồi … Chẳng lẽ ta lại phải chết ở nơi này thật sao … “

Đầu hắn bỗng nhức buốt khó tả, tựa như có hàng vạn sinh vật nhỏ li ti đang thi nhau cắn xé. Tai lại nghe thấy tiếng bước chân, mặc dù cặp mắt đã mờ đi rất nhiều, nhưng Khải Nguyên vẫn có thể nhìn thấy Thiên Hương trên vai vác theo vật gì đó đang tiến đến chỗ hắn

Một tràng cười lại vang lên

“Nhận ra ả này chứ ? Tình nhân của ngươi đây này. Ta đã nghĩ ra rồi, ta sẽ tìm biện pháp để hấp thu công lực của ả, trước khi đem ả trao đổi cho một ai đó, lấy một vài thứ thú vị... Bây giờ thì cứ đem ả giam chung với ngươi, để các ngươi hàn huyên với nhau lần cuối. Ha ha ha … “

Ném Băng Vân đến gần chỗ Khải Nguyên, chỉ vài cái phất tay của Thiên Hương, những sợi xích sắt đã trói chặt Băng Vân vào bức tường. Nở nụ cười đắc ý, Thiên Hương nhanh chóng rời đi.

Băng Vân cố quay đầu sang phía Khải Nguyên, lo âu hỏi hắn

“Ngươi làm sao thế này ? Nữ nhân đó đã làm gì ngươi “

Khải Nguyên không trả lời. Cặp mắt hắn đã trở nên mờ đục, thất thần, toàn thân run lẩy bẩy, nét mặt nhăn nhó tỏ vẻ thống khổ vô cùng.

……….

Vật bằng kim loại đó là một đôi giày ống, cao đến tận đầu gối, mũi nhọn như một lưỡi dao, xung quanh được khảm lên vô số gai nhọn tua tủa …

Kẻ ám toán ra tay rất nhanh, tưởng như đầu của Vấn Thiên sẽ lập tức vỡ nát dưới một cước chí mạng ấy …

Thiết hài còn cách đầu Vấn Thiên chừng vài tấc bỗng dừng lại, một sợi xích sắt đã quấn chặt bắp chân của kẻ ám toán, gã này bị giật văng ra, đập mạnh vào mặt đất, từ miệng rỉ ra một dòng máu tươi.

Bất Diệt lắc đầu tỏ vẻ không hài lòng

“Nhân lúc người ta sa cơ thất thế mà ra tay hạ sát, thừa nước đục thả câu … Ta ghét loại người này … “

Kẻ ám toán đã hiện nguyên hình là một nam nhân khoảng 30 tuổi, khuôn mặt khá điển trai. Người này nghiến răng nói

“Được làm vua, thua làm giặc … Chớ nói nhiều, muốn giết thì cứ giết đi … “

Bất Diệt xoa cằm

“Cá đã nằm trên thớt, không cần vội … Cứ đợi tên tiểu tử ấy tỉnh lại rồi giao cho hắn xử lý vậy … “

Tàn cục nhanh chóng được thu dọn … Những kẻ trung thành với Vô Minh như rắn mất đầu trước sự thất bại của thủ lĩnh, đầu hàng vô điều kiện

Sau vài giờ hôn mê, cuối cùng Vấn Thiên cũng tỉnh lại.

Chàng phát hiện ra mình đang nằm trong một khoảng sân rộng, Bất Diệt và Sát thần đang một trái một phải ở bên cạnh, còn xung quanh là một số lượng đông đảo người của U Minh tuyệt địa, từ những chỉ huy cao cấp cho đến kẻ hạ nhân tầm thường …

“Chuyện gì thế này ? “ – Vấn Thiên bất giác hỏi

Sát thần nhe răng cười

“He he he … Chúc mừng … Một kiếm đánh bại Thiên Tà lão tổ, giờ thì trong lòng họ, ngươi đã trở thành người hùng … à không … là 1 vị thánh sống thì đúng hơn “

Vấn Thiên chống tay đứng dậy, số đông nhân thủ của U Minh tuyệt địa cũng đồng loạt cúi đầu tỏ vẻ kính phục. Chàng hít một hơi dài, lớn tiếng nói



“Từ giờ, tất cả mọi người đã được tự do, hãy sống thật thoải mái và chan hòa với nhau, gạt bỏ những ân oán của quá khứ sang một bên “

Tiếng reo hò vang dội đất trời …

Đến khi Thiên Hương trở lại, cô ta nhìn thấy Khải Nguyên bất động, đầu gục xuống, mái tóc bạc trắng lòa xòa rũ xuống che kín cả khuôn mặt, da dẻ trên người hắn đã chuyển sang màu xanh xám ...

Thiên Hương hờ hững dùng mũi quạt xỉa vào người Khải Nguyên, hỏi

“Này tên kia, chết rồi à ? “

Không một câu trả lời …

Không tránh khỏi sự tò mò, Thiên Hương liền động tay kiểm tra. Cô ta nhận thấy toàn thân Khải Nguyên đã lạnh giá, cơ bắp căng cứng lại, rõ ràng là đã trải qua một thời gian dài vô cùng thống khổ ...

Thứ mà Thiên Hương đã điều chế ra dĩ nhiên là độc dược, và lúc này cô ta rất muốn trông thấy nét mặt đau đớn của nạn nhân của mình, bèn vén mái tóc của Khải Nguyên lên, nhưng cô ta lại trông thấy một thứ mà cả đời cô ta không thể quên đi được …

Một đôi mắt sáng rực tựa như ngọn lửa, đôi mắt của tử thần …

Toàn thân Thiên Hương tựa như cứng đờ, nỗi kinh hoàng tột độ xâm chiếm trọn cả tâm hồn cô ta

Những sợi xích bỗng rời khỏi Khải Nguyên và Băng Vân, kêu leng keng trên sàn, chỉ trong nháy mắt họ đã được tự do

Băng Vân mở to đôi mắt, cô ta hoàn toàn không hiểu những gì đang diễn ra, vài lần mở miệng toan hỏi gì đó, nhưng lại thôi …

Vứt bỏ tất cả y phục đang mặc trên người xuống đất, đôi tay nổi đầy gân guốc của Khải Nguyên mạnh mẽ gỡ sạch tất cả giáp trụ trên người Thiên Hương, đến khi thân thể mĩ miều, căng tràn sức sống đó hoàn toàn lộ rõ mồn một trước mặt hắn

Tựa như hiểu được chuyện gì sắp xảy đến với mình, cơ thể Thiên Hương trở nên run rẩy, như một chú cừu non đứng trước mãnh thú hung bạo.

Tách đôi chân ngọc thon dài của Thiên Hương ra, Khải Nguyên nằm đè lên người cô ta, hung hăng cắm thanh nhục thương cự đại vào nơi riêng tư của nữ nhân, động tác vô cùng cuồng dã, vùi hoa dập liễu một cách không thương tiếc. Đôi mắt Thiên Hương mở to, ngập tràn kinh hoàng và uất hận, trước khi nhắm lại, từ khóe mắt bất giác ứa ra những giọt lệ trong vắt …

Không một tiếng la hét, hay rên rỉ, chỉ có âm thanh của nhục thể va chạm mạnh mẽ vào nhau, cũng như những tiếng thở gấp của Khải Nguyên. Chân khí trong người hắn lưu chuyển liên tục, theo khẩu quyết của một loại song tu công pháp mà Khiết Nhã đã từng dạy cho hắn …

Băng Vân dán chặt mắt vào cảnh tượng đang diễn ra trước mặt cô, trong lòng bất giác dấy lên một cảm giác rạo rực trước nay chưa hề có, đôi tay như mất tự chủ, một cách vô thức lần mò đến những vị trí nhạy cảm trên người …

Sắc mặt Khải Nguyên biến đổi liên tục, từ màu xanh xám như một tử thi dần chuyển sang sắc thái hồng hào, khỏe mạnh. Hắn cong người thực hiện một đợt tấn công mạnh mẽ, rồi nằm phục trên người Thiên Hương, hạ thể run nhè nhẹ, một luồng dịch thể nóng ấm phun trào vào nơi sâu nhất của nhục động …

Vài phút sau , Khải Nguyên đứng dậy, nhanh chóng mặc lại y phục, rồi tiến đến, vỗ vai Băng Vân đang đứng sững người như trời trồng

“Đừng chần chừ nữa, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi nơi này. “

Không đợi Băng Vân trả lời, hắn ôm chặt cô vào lòng, sau đó phóng người lên không trung. Bàn tay Khải Nguyên xòe rộng ra rồi từ từ nắm lại, một vật gì đó phá tường bay vụt ra, rồi yên vị trên bàn tay hắn, binh khí của Khải Nguyên – Hận Huyết kiếm …

Một tay cầm kiếm, tay kia ôm Băng Vân, Khải Nguyên hóa thành một quầng lửa, bay vụt đi với tốc độ rất nhanh. Sau nhiều giờ ngự không phi hành, hắn dừng lại ở Khô Cốt hoang nguyên.

Chui vào trong một hộp sọ khổng lồ, Khải Nguyên tìm thấy một địa đạo hẹp, hắn liền dẫn Băng Vân vào.

Phía sau lớp cát khô khốc là một tầng đá dày với vô số hang động thiên nhiên ăn thông chằng chịt với nhau. Đây chính là lý do chính khiến việc truy bắt một ai đó đang ẩn náu tại Khô Cốt hoang nguyên trở thành bất khả thi …

Sau một lúc mò mẫm trong bóng tối, Khải Nguyên và Băng Vân đến được một chỗ rộng rãi hơn, hai người quyết định dừng lại để nghỉ ngơi đôi chút.

Khải Nguyên dựa người vào vách đá, mắt nhắm lại, dùng Thiên nhãn cẩn thận quan sát xung quanh. Đã kinh qua việc bị ám toán ở Vô Thiên luyện ngục, hắn luôn tự nhắc mình phải tuyệt đối cẩn thận, không được phép phạm sai lầm lần thứ hai. Đến khi đã cảm thấy an tâm rằng trong bán kính quan sát của Thiên nhãn không có sự xuất hiện của kẻ lạ mặt, hắn mới mở mắt ra.

Cùng lúc, Khải Nguyên cảm nhận thấy một vật sắc nhọn lạnh lẽo đang kề sát cổ hắn, hắn liền phát hiện ra Băng Vân tay cầm đoản kiếm ngưng tụ từ băng giá, đang nhìn chằm chằm vào hắn bằng ánh mắt rất khó hiểu

“Nàng làm gì thế ? “ – Hắn liền hỏi

Băng Vân dán chặt mục quang vào Khải Nguyên, giọng nói đầy ngờ vực

“Ta đã thấy vũ khí bí mật của ngươi, nó rất lợi hại, đã làm cho nữ nhân đó chết đi sống lại … Nói cho ta biết, ngươi có ý đồ gì với ta. Nếu ta nhớ không lầm, ngươi đã từng có ý định sử dụng thứ vũ khí đó với ta … Ta đối tốt với ngươi như vậy, vì sao ngươi lại định hãm hại ta … “

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play