Khải Nguyên cảm giác được mình đang rơi tự do trong một vực thẳm tối đen như mực, sâu không thấy đáy
Những chuyện cũ như hiện về trước mắt hắn, ánh mắt hắn lai hiện lên vẻ bi thương cực độ …
Hắn nhớ đến Nhã Ca và Milena những người phụ nữ đã để lại trong trái tim hắn những vết thương không thể chữa lành …
Hắn nhớ đến Vấn Thiên, đứa con trai mà hắn đã không dám đối diện suốt hơn 20 năm trời …
Nhã Ca và Milena, tất cả chỉ còn lại sự thương tiếc, hối hận, và nỗi ám ảnh luôn dày vò trong tâm hồn không thể làm gì để bù đắp những lỗi lầm được nữa …
Có đôi lúc, trong đầu Khải Nguyên chợt hiện ra ý nghĩ muốn buông xuôi tất cả, để mặc cho cái chết tìm đến với hắn, như một sự giải thoát.
Hắn cố gắng gạt bỏ những suy nghĩ đó ra khỏi đầu, bằng cách không ngừng tự lặp đi lặp lại với chính mình
“Không … Ta không thể buông xuôi … Ta không thể chết … Vẫn còn có Nhã nhi, Thủy nhi, Vấn Thiên và những nhi tử khác của ta, những người thân của ta … Ta không thể bỏ mặc họ được … Ta phải sống … Ta phải trở về, về bên họ … “
Một luồng ánh sáng chói lóa chợt hiện ra, bao trùm lấy Khải Nguyên. Đôi mắt đã quen với bóng đêm chợt nhắm lại theo một phản xạ của bản năng, hắn biết mình đã đến cuối con đường, sắp sửa rơi vào một thế giới khác …
Khải Nguyên cảm nhận được tiếng gió rít bên tai, và một vài thanh âm không rõ ràng, nghe như tiếng rên rỉ oán than … Cuộc chiến quyết liệt với Nergal khiến hắn hầu như không còn một chút sức lực để xoay sở tiếp đất, hắn đành phó mặc tất cả cho số phận …
Một tiếng động lớn vang lên, bụi bay mù mịt
Khải Nguyên không hề cảm thấy đau đớn, mà trái lại, rất êm ái, dễ chịu …
Hé mở đôi mắt ra, dần dần làm quen với ánh sáng xung quanh, hắn nhận ra mình đang nằm đè lên một người. Song thủ chạm phải một vùng núi non đầy đàn tính, hắn nhận ra đó là một nữ nhân trẻ tuổi. Khi có thể nhìn rõ khuôn mặt của thiếu nữ đó, Khải Nguyên bỗng ngây người ra như tượng gỗ
Một khuôn mặt mà hắn vẫn ngày đêm mong nhớ, một khuôn mặt tưởng như chỉ có thể gặp lại trong giấc mơ
Khuôn mặt mang nét đep dịu dàng, thánh khiết của Nhã Ca …
Bất giác, Khải Nguyên bất chấp những đau đớn đến từ cơ thể đầy thương tích, ôm chặt lấy thiếu nữ mà hắn đang nằm đè lên vào lòng, từ khóe mắt hắn chảy ra những giọt lệ, sống mũi cảm thấy cay cay … Môi chạm môi, một nụ hôn dài và sâu lắng, như thể hiện tất cả sự thương nhớ không nguôi suốt hơn 20 năm trời …
Cảm giác đau nhói, lạnh lẽo đến thấu xương đưa Khải Nguyên trở về với thực tại. Thiếu nữ nọ bất thần xuất thủ, đánh một chưởng vào lưng hắn, chân khí băng lãnh từ chưởng tâm của cô ta truyền đi khắp kinh mạch, khiến cho Khải Nguyên cảm thấy khó chịu vô cùng. Sau một chiêu đắc thủ, thiếu nữ uốn người, hất Khải Nguyên văng ra xa, đoạn, đứng dậy phủi sạch bụi đất bám đầy trên y phục
Khải Nguyên gắng gượng ngồi dậy, máu huyết trong người hắn tựa hồ như đã ngưng kết lại, không còn lưu chuyển nữa, có cảm giác như sắp sửa đông cứng lại thành băng. Khải Nguyên cảm nhận được rằng kinh mạch của hắn đang dần dần bị đóng băng, hàn kình không ngừng lan tỏa khắp thân thể, và khi thứ kình khí âm hiểm này đi đến tâm mạch, hắn sẽ lập tức tử vong
Trước đây, trong trận chiến với Veronica, hắn đã từng nếm trải qua cảm giác không mấy dễ chịu này. Không thể phủ nhận rằng những cao thủ mang dị năng công lực băng hệ chính là khắc tinh của Khải Nguyên …
Cảm nhận được nguy hiểm chí mạng đang cận kề, toàn bộ tiềm năng của Khải Nguyên liền bộc phát, từ khối nội đan trong người hắn, một luồng nhiệt khí liền tỏa ra, hóa giải tình trạng đóng băng. Quá trình này chỉ diễn ra trong vòng vài giây, thế nhưng đã khiến cho Khải Nguyên hoàn toàn kiệt sức. Mọi vật trước mắt hắn không ngừng chập chờn nhảy múa, tay chân bủn rủn, toàn thân vô lực. Mặc dù vẫn chưa mất đi ý thức, nhưng trong lúc này, ngay cả một đứa trẻ cũng có thể dễ dàng lấy đi tính mạng của hắn
Thiếu nữ băng giá chậm rãi đưa tay lên trước mặt, ngưng tụ hơi nước trong không khí lại thành một thanh đoản kiếm sắc nhọn. Cô ta lao đến, đâm thanh băng kiếm thẳng vào Khải Nguyên, động tác cực nhanh, nhằm thẳng vào ngực trái của hắn – vị trí của quả tim – một tử huyệt cơ bản của nhân loại …
Mũi kiếm băng giá chạm vào khuôn ngực rắn rỏi của Khải Nguyên, một dòng máu mỏng như sợi tơ trào ra. Trong sát na cuối cùng, thiếu nữ băng giá lại bất ngờ thu chiêu, chỉ để lại trên ngực Khải Nguyên một vết thương nhỏ như bị kim đâm, chứ không hề đâm xuyên qua, như dự tính ban đầu của cô ta.
Khải Nguyên hướng ánh mắt ngạc nhiên về phía thiếu nữ băng giá, như muốn hỏi
“Vì sao lại tha cho ta ? “
Tựa như hiểu được thắc mắc trong lòng hắn, thiếu nữ băng giá thu kiếm về, lạnh lùng hỏi ngược lại
“Vì sao lại không chống đỡ, cũng không tránh né ? Ngươi thật sự muốn chết à ? Thật là một kẻ kì quái … “
Khải Nguyên không trả lời, chậm chạp quay lưng bước đi.
Thiếu nữ băng giá dậm chân tức tối, chỉ trong chớp mắt đã biến mất rồi xuất hiện trước mặt Khải Nguyên, chĩa mũi kiếm vào cổ hắn
“Tên kia, ngươi bị câm à ? Hay là đầu óc có vấn đề ? Mau đứng lại, nói cho rõ ràng, nếu không ta sẽ giết ngươi “
Khải Nguyên ung dung ngửa cổ ra, như muốn nói
“Muốn giết thì cứ giết, tùy ý cô … “
Hai người cứ thế đứng bất động hàng nửa ngày trời, cánh tay cầm kiếm của thiếu nữ băng giá thỉnh thoảng lại run rẩy, khóe mắt co giật, tựa như muốn biểu hiện những cảm xúc rất phức tạp
Băng kiếm bỗng tan thành hơi nước, biến mất, thiếu nữ băng giá thở dài, nói
“Ngươi hãy đi đi, đừng xuất hiện trước mặt ta một lần nữa … “
Nói đoạn, thân ảnh cô ta khẽ lay động rồi biến mất, như thể chưa từng xuất hiện
Khí trời rất oi bức, nếu như có một cái nhiệt kế, chắc chắn là vạch thủy ngân sẽ chỉ một con số nào đó lớn hơn 40
Trước vách núi thẳng đứng, lộ ra một miệng hang vừa đủ rộng để một người đi vào
Kì lạ hơn nữa, hang động này lại được bao phủ bởi một lớp băng dày vài tấc …
Trái ngược với cái nóng khiến người ta muốn phát điên ở bên ngoài, bên trong hang động lại rất lạnh lẽo, có thể ví von không sai rằng hang động này giống như ngăn đá của một cái tủ lạnh khổng lồ …
Nơi đây chính là “nhà” của thiếu nữ băng giá, hay chính xác hơn, là nơi trú ẩn yêu thích nhất của cô ta
Một nam nhân cao lớn, trên người chỉ còn lại chút y phục tả tơi, cháy sém nặng nhọc bước từng bước vào hang động, đi thẳng đến nơi tận cùng rồi ngồi lên một tảng băng bằng phẳng, động tác rất tự nhiên, không hề biểu lộ dù chỉ một chút e ngại
Mái tóc bạc trắng, khuôn mặt vô cảm, chỉ có thể là Khải Nguyên …
Thiếu nữ băng giá đang nằm trên chiếc giường băng của cô ta, đôi mắt nhắm hờ. Vừa cảm nhận được sự xuất hiện của kẻ lạ mặt, cô ta liền bừng tỉnh, vung tay toan động thủ
Vừa nhìn thấy khuôn mặt của Khải Nguyên, thiếu nữ băng giá “hừ” một tiếng lớn, cáu kỉnh nói
“Lại là ngươi đấy à … Làm sao ngươi có thể tìm đến đây ? À … ta quên mất, ngươi bị câm … Để ta đoán nhé, có phải ngươi đã đi loanh quanh một lúc rồi tình cờ phát hiện hang động đặc biệt này chăng ? Nếu đúng, hãy gật đầu xác nhận … “
Khải Nguyên vẫn ngồi bất động, mục quang dán chặt vào thiếu nữ băng giá không rời.
Thiếu nữ không hề chú ý đến điều đó, cô ta độc thoại một mình
“Bó tay rồi … Hình như tên này vừa bị câm lại vừa bị điếc … Hắn là ai nhỉ ? Ta chưa từng nhìn thấy hắn trước đây … Có lẽ là một kẻ mới đến … Thật đặc biệt, đã lâu lắm rồi chẳng có kẻ nào đến nơi này cả …Thôi mặc kệ, hắn có vẻ không nguy hiểm, ta luôn tin vào trực giác của chính mình … “
Thiếu nữ băng giá lại bỏ ra cả ngày trời hoa tay múa chân trước mặt Khải Nguyên, như thể muốn dùng các động tác diễn tả để “nói chuyện” với hắn. Thế nhưng Khải Nguyên vẫn bất động như một bức tượng, thậm chí đến chớp mắt cũng chẳng buồn …
Thiếu nữ băng giá vò đầu bứt tai, tỏ vẻ cáu giận, lệ chảy thành dòng trên đôi mắt, đôi tay vung lên, đánh liên tục vào Khải Nguyên
“Đồ người gỗ vô dụng … Ta ghét ngươi … Vì sao ngươi lại lặng im như vậy …. Vì sao … “
Vừa đánh được mấy cái, cô ta đột ngột thu tay về, thảng thốt kêu lên
“Trên người ngươi có thứ quái quỷ gì thế ? Là lôi điện à ? Làm cho tay của ta tê rần cả lên rồi này … “
Khải Nguyên bỗng cười phá lên một cách rất tự nhiên, thiếu nữ băng giá dứ nắm đấm trước mặt hắn
“Có gì đáng cười kia chứ ? Gã câm này, ngươi bị điên à ? “
Khải Nguyên chậm rãi nói rõ từng chữ một
“Ta không bị câm … “
Thiếu nữ băng giá hỏi vặn lại
“Thế vì sao lại chẳng nói gì cả ? Lỡ như ta giận quá mất khôn, giết ngươi đi thì sao ? “
Khải Nguyên bình thản nói
“Trúng một chưởng âm hàn lạnh lẽo của cô, cái lưỡi trong miệng ta cứng đờ lại, mãi đến bây giờ mới nói được “
Sự thật hiển nhiên không phải là như vậy, thế nhưng những cảm xúc phức tạp trong lòng Khải Nguyên nào có thể để cho người khác biết được, thế nên hắn bèn dùng sự thông minh vốn có để tìm ra một lý do có vẻ hợp lý
Hắn ngưng lại vài giây, quan sát nét mặt của thiếu nữ băng giá, rồi nói tiếp
“Ta tin rằng cô sẽ không giết ta … “
Thiếu nữ băng giá chau mày hỏi
“Vì sao ngươi lại dám chắc là ta sẽ không làm hại ngươi ? “
Khải Nguyên ung dung đáp
“Cô đã có một cơ hội tuyệt vời để giết ta, nhưng cô đã không làm như thế “
Thiếu nữ băng giá ưu tư nói
“Trong thế giới này, con người có thể sát hại lẫn nhau mà không cần một lý do nào cả … Đúng là ta đã từng có ý định hạ sát ngươi, nhưng một thứ gì đó trong ta đã ngăn cản ta lại … Ta quả thật không thể lý giải nổi, khi nhìn thấy ngươi, trong lòng ta bỗng hiện ra một cảm giác rất thân thiết … Thật là kì lạ … “
Khải Nguyên nhìn thiếu nữ băng giá bằng ánh mắt ẩn chứa nhiều cảm xúc phức tạp
“Ta cũng cảm thấy như vậy … Cô quả thật rất đặc biệt đối với ta … Ta sẽ không bao giờ làm bất cứ điều gì gây tổn thương đến cô … “
Thiếu nữ băng giá trầm tư suy nghĩ hồi lâu, rồi bỗng vỗ tay đánh “bốp” một tiếng, như vừa phát hiện được một điều gì đó rất thú vị
“Có lẽ đó là tình bằng hữu, một thứ mà ta đã từng nghe nói đến, nhưng không biết cụ thể nó là như thế nào … Hay là ngươi hãy ở lại đây, làm bạn với ta nhé, ta sẽ chia sẻ với ngươi những gì ta có, nếu như gặp cường địch, chúng ta sẽ cùng hiệp lực chống trả, hoặc là cùng nhau trốn chạy … Ý ngươi thế nào ? “
Khải Nguyên cười khổ, thầm nghĩ
“Cô gái này thật sự rất đơn thuần … “
Nghĩ đoạn, hắn liền gật đầu
“Chủ ý không tệ, ta đồng ý “
Thiếu nữ cúi người, làm một động tác khách sáo, nói
“Chào mừng đến với Vô Thiên luyện ngục, ta không có tên, những người khác gọi ta là Băng Vân, ngươi cũng có thể gọi ta như vậy. Tên của ngươi là gì ? “
Khải Nguyên ngồi trầm ngâm một lúc, rồi nói
“Diệp Khải Nguyên, cô có thể gọi ta như vậy … “
Với vẻ tò mò, khác hẳn với tác phong thường ngày của hắn, Khải Nguyên đưa ra một loạt câu hỏi
“Cô đã sống ở nơi này được bao lâu rồi ? Cô biết những gì về Vô Thiên luyện ngục ? Trước khi đến nơi này, cô đã ở đâu ? Vì sao cô lại đến đây ? “
Băng Vân thở dài
“Ta không rõ nữa, chỉ biết là ta đã ở đây từ rất lâu rồi … Ngươi có tin không, thật sự ta không nhớ một chút gì về quá khứ của mình, cũng chẳng biết vì sao mình lại đến nơi này … Ta cũng không biết quá nhiều về nơi này, chỉ đủ để có thể tồn tại … Đại khái, thế giới này là nơi giam giữ những kẻ đã phạm những tội ác không thể tha thứ … Những cư dân ở nơi đây là những kẻ cực kì hung ác và nguy hiểm, thế nhưng họ cũng có những nguyên tắc riêng của mình … Thôi, không nói nữa, từ từ rồi ngươi sẽ biết “
Tại gian đại sảnh của Huyết cung, đèn đuốc thắp sáng rực, những cánh cửa lớn được đóng chặt lại.
Toàn bộ nhân thủ đều hiểu rõ rằng cung chủ của họ đang tiếp kiến một nhân vật rất quan trọng, và nếu không có lệnh của Vấn Thiên, không ai được phép tiến vào gian phòng đó …
Khiết Nhã tỏ vẻ khẩn trương, chẳng màng đến việc y phục trên người đang ướt đẫm, vội hỏi
“Vấn Thiên, ngươi vẫn còn giữ vật mà cha ngươi đã đưa cho ngươi trước khi rời khỏi học viện Marshall chứ ? “
Vấn Thiên cố ý đùa giỡn, bèn làm ra vẻ khổ sở nói
“Sợi dây chuyền có viên tinh thể xấu xí đó phải không ? Nhã nương, con làm mất nó rồi … Có lẽ nó đã bị rơi ra ở đâu đó trong thời gian con bị sát thủ truy sát … “
Khiết Nhã bàng hoàng
“Mất rồi sao … Chẳng phải là cha ngươi đã dặn ngươi giữ gìn vật đó thật cẩn thận sao … Ngươi có biết đó là vật gì không ? Vì sao lại bất cẩn như vậy ? “
Vấn Thiên cười nhăn nhở, tiện tay lấytrong người ra một viên thủy tinh màu xám nhạt, để lên bàn
“Đùa tí thôi mà … Nó vẫn còn đây … Vật này thật ra là thứ gì mà quan trọng thế ? “
Khiết Nhã ôm ngực, thở phào nhẹ nhõm
“May quá … Ta nói cho ngươi biết, vật này gọi là pha lê kí ức … Trên đó lưu lại những lời dặn dò của cha ngươi, ông ấy đã làm ra thứ này, để đề phòng vạn nhất có chuyện không hay xảy ra … Không ngờ hôm nay … “
Giọng nói của Khiết Nhã dần nghẹn lại, nước mắt tuôn rơi như mưa.
Vấn Thiên cảm thấy như sét đánh ngang tai, mọi vật trước mắt nhất thời nhòa đi, chàng phải cố gắng lắm mới có thể lên tiếng
“Phụ thân đã xảy ra chuyện rồi sao … Nhã nương, hãy nói cho con biết tất cả đi “
Khiết Nhã chưa kịp trả lời thì từ trên xà nhà, một giọng nói vang lên
“Để ta nói cho ngươi biết vậy. Về chuyện của cha ngươi, có lẽ ta còn biết nhiều hơn là nữ nhân này “
Khiết Nhã theo thói quen ngước mắt lên nhìn, rồi kinh hãi thốt lên
“Bất Diệt … Tên trời đánh không chết … “
Bất Diệt buông tay, rơi phịch xuống trước mặt Vấn Thiên. Hắn chẳng buồn ngồi dậy, nói
“Chính là ta đây, ta đã lẻn đi theo cô ngay sau khi cô vừa rời khỏi khu phế tích. Yên tâm, ta không có ác ý gì đâu … Chỉ là cuộc sống của ta quá nhàm chán, ta muốn làm chút gì đó để thay đổi … “
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT