Vấn Thiên vừa ra khỏi ngôi biệt thự đã nghe tiếng súng nổ vọng lại từ xa

Tiếng súng rất đặc trưng của loại súng trường chuyên dụng XM29, vũ khí của đặc vụ Mĩ

Chàng vội quay trở lại, nhặt lấy thanh cự kiếm của tên đồ tể làm vũ khí. Thấy thanh kiếm đó quá dài và nặng, Vấn Thiên bèn bẻ gãy một đoạn lưỡi kiếm đi.

Chàng vừa đi được vài bước thì bóng tối đột ngột bao trùm lên tất cả mọi vật, một chút ánh sáng cũng không còn

Điều này cũng được Dạ Lan ghi chép lại

“Mê hồn vụ trận có thể biến hóa thành một trận pháp lợi hại hơn gọi là “Hắc ám hỗn nguyên trận”. Trong không gian hắc ám đó, các pháp sư triệu hồn có thể triệu hồi hàng vạn sinh vật của địa ngục đến để hỗ trợ cho họ. Nếu như mọi vật bỗng trở nên tối sầm lại, điều đó có nghĩa là pháp sư hắc ám đã hiện thân, việc cần làm là tìm cách bắt cho bằng được được những kẻ đó. Chỉ bắt sống và khống chế hắn, không được sát hại. Cánh cửa dẫn vào Huyền giới có thể tọa lạc tại bất cứ nơi đâu, chỉ có các pháp sư hắc ám mới biết vị trí chính xác, phải tìm cách để họ phải nói ra điều đó thì mới có cơ may xâm nhập vào Huyền giới được “

2 giờ sau đó …

Bên trong một biệt thự hoang phế từ lâu đã xuất hiện 4 người

Nguồn ánh sáng duy nhất trong căn phòng đến từ một ngọn nến leo lét được đặt trên một chiếc bàn gỗ

Ngoại trừ Vấn Thiên vẫn còn tỉnh táo, đang ngồi trên một chiếc ghế bành , những người còn lại đều mê man bất tỉnh

3 người kia chính là 3 đặc vụ của chính phủ Mĩ, bao gồm Vương Nhất Long và 2 nữ nhân

Khi Vấn Thiên gặp Nhất Long và 2 nữ đặc vụ, họ đang trong trạng thái gần như điên loạn, xả súng bắn vào mọi vật chuyển động nằm trong tầm bắn của họ. Không còn cách nào khác, Vấn Thiên đành sử dụng tốc độ siêu việt của chàng di chuyển ra phía sau lưng họ rồi xuất thủ đánh họ bất tỉnh. Sau đó, chàng vác Nhất Long trên vai, 2 tay xách 2 người kia, mang họ trở về biệt thự hoang phế nơi chàng suýt nữa thì bị sát hại tại đó.

Vì sao họ lại có mặt ở nơi này ? Đó là một câu hỏi mà Vấn Thiên rất muốn biết đáp án. Hiện tại chỉ có thể ngồi đợi bọn họ tỉnh dậy để hỏi về những gì đã xảy ra.

Vương Nhất Long là người đầu tiên tỉnh dậy, miệng anh ta vẫn còn nói mê

“Quân phiến loạn, xuống địa ngục đi "

Vấn Thiên cười khổ, tát vào mặt Nhất Long mấy cái để anh ta bình tĩnh lại. Vừa nhận ra Vấn Thiên, Nhất Long vội hỏi

“Vấn Thiên … Là anh sao … “

Vấn Thiên nhăn mặt hỏi

“Vì sao các người lại đến nơi đây ?”

Nhất Long cúi mặt xuống, nói lí nhí

“Tôi cho rằng anh có quan hệ gì đó với đám phiến quân. Tôi đã nhận ra cô gái đi cùng anh, cô ta chính là Nina DeSalvo, một nữ phiến quân bị truy nã, con gái của một chỉ huy phiến quân là Alberto DeSalvo. Tôi đã lén gắn thiết bị phát tín hiệu lên người anh và theo dấu tín hiệu đó đến đây”

Vấn Thiên bực bội

“Nghi ngờ cái con mẹ anh … Tôi chỉ có hứng thú với việc phiêu lưu mạo hiểm và đi tìm cổ vật, chẳng thiết tha gì đến mấy cuộc chiến tranh vớ vẩn của các anh. Lại còn nghi ngờ tôi là phiến quân nữa. Hừ …”

Nhất Long ấp úng

“Hành động của anh rất khả nghi... Anh thử đặt mình vào vị trí chúng tôi mà xem ...”

Vấn Thiên vặn lại

“Thế anh có gặp tên phiến quân nào không ?”

Nhất Long nói

“Có … Nhiều lắm … Phiến quân ở khắp nơi, cứ như là từ trên trời rơi xuống vậy … Tôi ngắm bắn rất kĩ nhưng không hạ được bất cứ tên nào … Rồi bọn chúng bỏ chạy, chúng tôi chia nhau ra đuổi theo …”

Vấn Thiên ngắt lời anh ta

“Chỉ là ảo giác của các người thôi. Chẳng có tên phiến quân nào ở đây cả. Ma quỷ thì có thể có “

Vấn Thiên chỉ tay vào góc phòng nói

“Anh tự đến đó mà xem đi “

Nhất Long cầm lấy ngọn nến trên bàn, dò dẫm bước đến. Khi nhìn thấy tử thi của 2 tên đồ tể, anh ta giật mình suýt nữa thì đánh rơi ngọn nến đang cầm trên tay. Nhất Long nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, ngồi xuống xem xét 2 tử thi một lúc lâu rồi quay lại hỏi Vấn Thiên

“Cái gì thế này ? Bọn họ là ai vậy ? “

“Những tên đồ tể” – Vấn Thiên lạnh lùng đáp

Nhất Long thốt lên

“Thật không thể tin nổi … Ai có thể làm điều này cơ chứ … “



Vấn Thiên làm vẻ thần bí

“Việc mà anh chưa biết còn rất nhiều. Làn sương mù ma quái đó có thể gây ra ảo giác. Kẻ nào lạc vào làn sương mù đó sẽ dần dần trở nên điên loạn, mất hết ý thức. Nhưng có vẻ như những chủ nhân của nơi đây có hơi vội vã một tí, nên họ đã sai bọn đồ tể này đến để hành quyết chúng ta, thay vì để chúng ta tự chết dần chết mòn trong điên loạn “

Nhất Long như tỉnh ngộ

“Bọn phiến quân mà tôi nhìn thấy cứ thoắt ẩn thoắt hiện cứ như là những bóng ma vậy. Thì ra là thế … Đó chỉ là ảo ảnh … “

Vấn Thiên nói tiếp

“Khi các người đã bắn hết đạn và mệt mỏi không thể chống cự được nữa, sẽ có mấy tên như thế này đến và cắt cổ từng người một, thế là các anh toi mạng “

Nhất Long không nói gì, lặng lẽ lấy trong người ra một thiết bị điện tử, loay hoay điều chỉnh một lúc rồi thở dài nói

“Thiết bị định vị hỏng rồi …”

“Trò vui còn nhiều lắm, hãy từ từ mà thưởng thức” – Vấn Thiên hờ hững nói

Chừng 10 phút sau, 2 nữ đặc vụ kia cũng tỉnh lại, Vấn Thiên lại mất cả nửa giờ để giải thích cho họ hiểu về tình cảnh đang xảy ra với họ. Cả 3 người nét mặt hiện lên sự ưu tư, lo lắng, ánh mắt tuyệt vọng nhìn về phía Vấn Thiên.

Trong tình huống này Vấn Thiên vô tình lại trở thành một vị chúa cứu thế trong mắt 3 đặc vụ. Đã kinh qua sự lợi hại của làn sương mù ảo giác, trong lòng họ hoảng sợ vô cùng. Vẻ điềm tĩnh của Vấn Thiên và sự am hiểu của chàng làm cho họ càng tin tưởng chàng hơn bao giờ hết. Có lẽ đối với họ, Vấn Thiên là vị cứu tinh duy nhất có thể dẫn họ ra khỏi khu vực nguy hiểm này.

Vấn Thiên thầm nghĩ

“Mình tin chắc có thể tìm được đường ra. Cứ dẫn bọn họ ra khỏi thị trấn cho đỡ vướng bận tay chân rồi mình sẽ quay trở lại để tìm cách xâm nhập vào Huyền giới sau vậy “

Chàng quay lại nhìn 3 đặc vụ nói

“Tôi sẽ cố gắng dẫn các người ra khỏi đây. Hãy hứa với tôi, lập tức đi càng xa khỏi thị trấn này càng tốt. Tốt nhất là hãy tìm cách quay về căn cứ của quân chính phủ Mexico đi, xem như nhiệm vụ của các người thất bại rồi “

Một nữ nhân ngập ngừng nói

“Thế còn những người khác …”

Vấn Thiên “hừ” một tiếng, cáu kỉnh nói

“Thân mình còn lo chưa xong còn đòi lo cho ai được nữa. Họ chết cả rồi, cứ nghĩ như vậy đi “

Những lời nói của Vấn Thiên quả là bạc bẽo, vô tình. Nhưng trong tình huống này tất cả đều phải công nhận rằng chàng nói có lý.

Vấn Thiên nhìn 1 nữ đặc vụ, hỏi

“Cô tên gì ?”

“Bích Vân – Tiêu Bích Vân “ – Nữ nhân đó trả lời

“Lâm Tuyết Ngọc” – Nữ nhân còn lại cũng lên tiếng

Vấn Thiên cười nham nhở

“Bích Vân, Tuyết Ngọc, tôi nhớ rồi. Các cô nợ tôi một món nợ ân tình, sau này phải trả đủ cho tôi đấy. Hắc hắc, phải lấy thân tương báo nhé”

2 nữ nhân cùng chửi thầm “đồ vô lại” nhưng vẫn gật đầu, đồng thanh nói

“Chỉ cần thoát được khỏi nơi này, sau đó anh muốn gì cũng đều được cả “

Trong lòng họ thầm nghĩ

“Non xanh còn đó lo gì thiếu củi đốt. Trong tình thế này đành phải chịu lép vế trước hắn thôi, nhưng khi thoát được khỏi cái nơi quỷ quái này thì khác … Nhất định phải dạy dỗ tên xấu xa này một bài học thật đích đáng, để hắn chừa thói khi phụ nữ nhân”

“Còn tôi thì sao ?” – Nhất Long vội vã hỏi

Vấn Thiên cười khì

“Tạm thời chưa nghĩ ra. Có lẽ sau này anh chỉ cần dẫn tôi đi uống một chầu thật sảng khoái là đủ”

Không để mất một chút thời gian nào, họ lập tức lên đường. Ngoài trời tối đen như mực, không thể nhìn thấy gì. Vấn Thiên và 3 đặc vụ quyết định sử dụng đèn pin. Kính hồng ngoại cũng là một trang bị điện tử, đã sớm trở nên vô dụng. Họ không thể biết được những gì đang chờ họ đằng sau bóng tối đó, trong lòng mỗi người không tránh khỏi lo âu, hồi hộp

Vừa ra khỏi cửa, Tuyết Ngọc nhìn Vấn Thiên, kinh hoàng kêu lên

“Cơ thể của anh đang phát sáng kìa “

Vấn Thiên gắt lại

“Ảo giác đấy. Tập trung nhìn về phía trước đi“



Tuy nói vậy nhưng Vấn Thiên vẫn tò mò nhìn lại cánh tay của mình. Từ cánh tay chàng, một luồng sáng màu hồng nhàn nhạt thỉnh thoảng lại phát ra. Vấn Thiên không biết đó thật ra là thứ gì, đành mặc kệ, tiếp tục đi theo trí nhớ của mình để tìm lại con đường núi cheo leo dẫn vào thị trấn, cũng là đường lui duy nhất.

Trải qua mấy giờ mò mẫm đi lòng vòng trong bóng đêm, cuối cùng Vấn Thiên cũng tìm được con đường dẫn ra khỏi thị trấn. Chàng vội chỉ cho 3 đặc vụ xem con đường đó. Cả 4 con người mừng rỡ, chạy hối hả trên con đường núi quanh co. Tiễn Phật phải tiễn tới Tây Thiên, Vấn Thiên cũng theo sát 3 đặc vụ. Đèn pin chiếu sáng lóa cả một vùng.

Nhưng chưa mừng rỡ được bao lâu thì tất cả đều cảm thấy hụt hẫng khi nhìn thấy ở nơi tận cùng mà ánh đèn có thể chiếu tới là một bờ vực. Dường như có một vụ sạt lở vừa xảy ra và con đường duy nhất dẫn ra khỏi thị trấn ma quái đã bị đứt đoạn. Thấp thoáng trong ánh đèn, bên bờ vực là một bóng người với biểu hiện kì lạ

Vấn Thiên ra hiệu cho 3 đặc vụ dừng lại, một mình chàng chậm rãi tiến từng bước lại chỗ bóng người đó. Chiếc đèn pin được cầm chắc bằng một tay, trên tay kia của chàng là khẩu súng ngắn – “quà tặng” của viên sĩ quan Mexico, thanh cự kiếm đoạt đuọc của tên đồ tể vẫn đeo sau lưng.

Một nữ nhân lõa thể đang nằm quằn quại bên bờ vực, y phục được cởi ra vứt khắp nơi, đôi tay cô ta không ngừng tự vuốt ve nơi thầm kín của chính mình một cách thô bạo. Gần đó là một tên đồ tể 2 tay cầm chiếc rìu lớn dính đầy máu đang chầm chậm tiến lại, định ra tay kết liễu con mồi.

“Đoàng” – một tiếng súng vang lên

Phát đạn chuẩn xác của Vấn Thiên đã cắm vào giữa trán tên đồ tể. Hắn ngã người ra sau, rơi thẳng xuống vực. Vấn Thiên vội bước đến gần để xem xét tình trạng của nữ nhân lõa thể đó.

“Nina – lại là cô sao …” – Vừa nhìn thấy mặt nữ nhân đó, Vấn Thiên kinh ngạc thốt lên

Nina vẫn điên loạn la hét

“Đừng cưỡng gian tôi … Á … Xin nhẹ nhàng một chút … Đau quá …”

Vấn Thiên chau mày, nhanh chóng xuất thủ đánh ngất Nina. Nina vừa ngất xỉu thì chàng lại nghe tiếng súng nổ vang rền từ phía 3 đặc vụ của Nhất Long. Vấn Thiên vội bế Nina phóng nhanh đến chỗ 3 đặc vụ.

“Có chuyện gì thế “ – Vấn Thiên bỏ Nina xuống, lên tiếng hỏi. Chàng cũng chuẩn bị sẵn sàng để tiếp tục đánh ngất 3 đặc vụ nếu cần thiết

“Ma quỷ … Rất nhiều ma quỷ …” – 3 đặc vụ đồng thanh đáp, nghe giọng họ không có vẻ mê loạn chút nào

Vấn Thiên nhìn về hướng 3 đặc vụ đang ngắm bắn. Chàng sững người nhận ra hàng ngàn người đang lê từng bước nặng nhọc tiến đến. Họ trông giống những cái xác khô méo mó với hốc mắt trống rỗng vô hồn và khuôn mặt thối rữa, ghê tởm. Những phần cơ thể mục nát bị đạn bắn xuyên qua, văng tung tóe, cảnh tượng không giống ảo ảnh một chút nào. Vấn Thiên lập tức hiểu ra: đây chính là những sinh vật đến từ địa ngục mà Dạ Lan đã nói đến.

Từ lúc nhìn thấy tên đồ tể, Vấn Thiên thường xuyên dùng Huyết nhãn để kiểm tra mọi động tĩnh xung quanh nhằm phát hiện những kẻ địch đang ẩn mình, nhưng không phát hiện được gì. Hàng ngàn cương thi đã lặng lẽ xiết chặt vòng vây mà Vấn Thiên vẫn không hay biết gì. Chàng cho rằng nguyên nhân chính là vì những cương thi này hoàn toàn không có máu huyết lưu thông trong cơ thể, không hề có sự sống, bởi vậy Huyết nhãn của chàng không thể phát hiện được

Vấn Thiên nhớ lại những gì Dạ Lan đã viết

“Những sinh vật đó gần như không thể bị giết một lần nữa. Có thể phá hủy cơ thể của chúng để tạm thời tránh được những phiền toái do chúng đem lại. Chỉ khi khống chế được tên pháp sư triệu hồn mới có thể vô hiệu hóa những sinh vật đó. Quyển sách trên tay bức tượng ở quảng trường trung tâm chính là linh vật quan trọng nhất trong trận pháp, tên pháp sư triệu hồn chắc chắn không thể tùy tiện di chuyển, hắn phải ở gần chỗ bức tượng để bảo vệ quyển sách đó“

“Có lựu đạn hay chất nổ gì không ?” – Vấn Thiên hét lớn hỏi Nhất Long

“Có” – Nhất Long lấy trong người ra một quả đạn HE đường kính 40 milimet, nạp vào ống phóng lựu của khẩu XM29 của anh ta

Vấn Thiên thấy thế, gật đầu nói

“Sử dụng chất nổ, súng trường tự động không ăn thua gì với bọn này”

2 nữ đặc vụ nghe vậy liền lấy ra từ trong người họ những quả đạn HE khác một cách máy móc. 3 tiếng nổ lớn vang lên, đám cương thi ngã rạp xuống.

Vấn Thiên hô to, ra lệnh

“Xông lên, cố gắng vượt qua chúng, tốc độ của chúng rất chậm, chỉ hơi đông một chút thôi”

Vấn Thiên vác Nina trên vai, vung cự kiếm tả xung hữu đột giữa đám cương thi. Những bộ phận cơ thể thối rữa văng ra tung tóe. Điều đáng sợ hơn cả là đám cương thi này không hề biết đau đớn, cho dù bị chém cụt tay, đứt chân, hay thậm chí đầu rời khỏi cổ chúng vẫn lao về hướng mục tiêu tấn công một cách vô thức. Dù động tác chậm chạp nhưng đối phó với hàng ngàn cương thi cùng lúc không phải là chuyện dễ dàng chút nào. Dường như sau rất nhiều năm bị chôn vùi dưới lòng đất, trong đầu chúng chỉ có một ý nghĩ duy nhất : Ăn. Và thứ mà chúng đang thèm thuồng muốn thưởng thức chính là nhóm người của Vấn Thiên, những sinh vật sống duy nhất có mặt tại hiện trường

Vấn Thiên lao nhanh như một cơn lốc, kiếm ánh loang loáng chém nát cơ thể những tên cương thi cản đường chàng. Phút chốc đội hình cương thi đã bị tách làm đôi, Nhất Long và 2 nữ đặc vụ vắt chân lên cổ chạy như bay xuyên qua con đường vừa được khai mở đó, không quên dùng báng súng hất ngã những tên cương thi đang chồm đến định bắt lấy họ. Chỉ 15 phút sau, họ đã bỏ xa đám cương thi một đoạn vài trăm mét, tạm thời thoát khỏi sự truy đuổi của chúng

Vừa chạy thoát khỏi đám cương thi ghê tởm, nhóm người Vấn Thiên nhanh chóng chui vào một ngôi nhà bỏ hoang, thở hồng hộc như sắp đứt hơi. 2 nữ nhân chống tay lên tường, cúi mặt nôn thốc nôn tháo, Nina vẫn mê man bất tỉnh. Vấn Thiên và Nhất Long có vẻ khá hơn, nhưng vẫn còn nét kinh hoàng lưu lại trên khuôn mặt.

“Chúng ta nên làm gì đây ?” – Nhất Long mệt mỏi lên tiếng

Vấn Thiên suy nghĩ một lúc, trầm tư nói

“Giờ chỉ còn một cách. Chúng ta phải đến được quảng trường trung tâm thị trấn, phá hủy một bức tượng được đặt ở đó, sau đó tìm bắt tên pháp sư triệu hồn. Không được giết chết hắn, phải bắt sống “

Nhất Long trợn mắt, hỏi lại

“Pháp sư triệu hồn ?”

Vấn Thiên gật đầu

“Chính là kẻ đang điều khiển bọn cương thi đó, hắn cũng ở gần quảng trường trung tâm đó.”

Bích Vân chợt nhìn qua cửa sổ rồi hét lớn

“Nguy rồi, bọn chúng lại đến”

Vấn Thiên nhìn theo hướng Bích Vân chỉ. Khắp nơi ngập tràn cương thi, bọn chúng đã vây kín căn nhà hoang mà chàng đang trú ẩn, đang hung hăng xô cửa, dường như chuẩn bị tấn công vào nhà.

Chàng thở dài, tỏ vẻ mệt mỏi

“Không xong rồi …”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play