Ngân quang chợt lóe, quả ngân cầu kia hóa thành linh khí rồi nhè nhẹ biến mất vào không khí, mọi người thấy vậy đều trợn mắt há hốc mềm.

"Thiên Cương phá lôi thủ, phá trừ toàn bộ lôi hệ ma pháp trong thiên hạ! Sao ngươi lại biết được tuyệt học tối cao của Long Hổ sơn chúng ta?" Cô gái tên Đới Cẩm Dung nãy giờ không nói gì tiến lên, lạnh lùng hỏi Hiên Viên pháp vương.

"Đại đạo kiền nguyên kinh của ngươi đã luyện đến tầng thứ hai rồi à? Không tồi, ở tuổi này mà có thể luyện tới cảnh giới đó đúng là không dễ dàng gì! Trong số bốn người thì công lực của ngươi là cao nhất." Hiên Viên pháp vương không trả lời mà hỏi lại.

"Sư muội, sao muội lại có thể sử dụng được thần lôi tầng thứ chín? Mấy ngày hôm trước muội mới phát ra tầng thứ sáu thôi mà, muội đã tới Dẫn Khí hậu kỳ rồi à?" Vẻ mặt Hoàng Thiên Ba kinh ngạc. Lý Dung chỉ biết là hình như có quan hệ tới người trẻ tuổi cổ quái kia, nhưng mà lại không rõ là vì sao, đành nghi hoặc lắc lắc đầu.

Đới Cẩm Dung nhìn người thanh niên cổ quái sâu không lường được này, cũng không biết phải nói gì lúc này, nhất thời không khí vô cùng xấu hổ.

"Ha ha! Chu đạo hữu!" Một tiếng cười sang sảng phát ra từ phía sau, Chu Thanh nhìn lại, người trẻ tuổi tầm hai tám hai chín đó không phải Lăng Phi thì là ai? Vội vàng tới nghênh đón: "Lăng Phi đạo hữu, sao ngươi lại ở chỗ này?" Chu Thanh biết rõ rồi mà vẫn hỏi, không khí xấu hổ bởi vì cuộc nói chuyện của bọn họ mà bị phá vỡ.

"Này, ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của ta đó." Đới Cẩm Dung cố lấy dũng khí hỏi Hiên Viên pháp vương, Lý Dung đi tới vội vàng hơi kéo cô lại một chút.

Lăng Phi lúc này mới phát hiện ra Hiên Viên pháp vương: "Chu đạo hữu, vị này là..." "À, vị này là một bằng hữu ở hải ngoại của ta, lần này cũng đang đi du lịch một phen..." Chu Thanh liên tục âm thầm nháy mắt với Hiên Viên pháp vương, dù sao thì không thể cứ kêu lên cái tên Hiên Viên pháp vương ra được, như vậy không đủ dọa chết người sao? Truyện "Phật Đạo "

"Vương Trung!" Hiên Viên pháp vương miệng lạnh như băng nói ra hai chữ. "À, hóa ra là Vương Trung Vương chân nhân à!" Lăng Phi biết rằng những vị hải ngoại tán tu này tính tình cổ quái, nhiều năm không ra khỏi sơn môn, có bảo thủ một chút cũng là chuyện bình thường, vì thế nên làm ra một lễ nghi chính tông của Đạo môn, cúi đầu chắp tay một cách tiêu chuẩn: "Tại hạ Côn Lôn Lăng Phi ra mắt Vương chân nhân!"

Hoàng Thiên Ba cùng Lý Kiệt hai mặt nhìn nhau nói không ra lời, mọi người hôm nay sao cứ cổ cổ quái quái thế nhỉ? Ngay cả Lăng tổ trưởng cũng khách khách khí khí với hai người kia.

Tuy rằng Lăng Phi không còn là tổ trưởng, nhưng mà các thành viên vẫn thích gọi như vậy. Thật ra thì đệ tử các đại môn phái căn bản là không nghe theo lời Hướng Huy, ngoại trừ đệ tử Thục Sơn thì Hướng Huy chẳng chỉ huy được một ai, cũng chẳng dám làm gì bọn họ. Mặc dù tu vi của các thành viên thấp nhưng mà thế lực gia tộc lại bất phàm, mà kẻ không có thế lực thì tu vi lại cực cao, Hướng Huy cũng không còn biện pháp nào. Nếu không phải có sức ép từ cấp trên, thì có thể những tổ viên này đã giống như Trư Bát Giới chia hành lý - mỗi người một ngả!

Đới Cẩm Dung cùng Lý Dung thấy bộ dáng buồn cười của Lăng Phi cũng phì cười ra tiếng: "Lăng đại ca, muội đang hỏi hắn mà, huynh không cần ngắt lời có được không?" Đới Cẩm Dung cùng Lý Dung vẫn luôn gọi Lăng Phi là đại ca, chưa bao giờ gọi là tổ trưởng.

Chu Thanh liên tục thở dài: Quả nhiên là một kẻ không biết sợ, ngươi ta là lão yêu quái lâu năm, tâm ngoan thủ lạt, một lời không hợp là có thể bầm thây đối phương ra làm vạn đoạn, chuyện gì cũng làm ra được, lại còn dám nói với hắn ta như vậy. Có điều là, hình như ta và lão yêu quái này đã bị buộc cùng một chỗ rồi, hiện giờ đều mang thân phận hải ngoại tán tu, nếu như hắn giết người, rồi lại phủi tay bỏ đi, thì ta phải làm sao bây giờ? Nhỡ đâu phải chịu trách nhiệm hết thì sao?

Vốn luôn mang tâm lý ngồi ngoài xem diễn, giờ lại nghĩ đến mối quan hệ này, sắc mặt của Chu Thanh trở nên rất khó coi. Có điều Chu Thanh lại chẳng làm gì được, sợ lão ma này trở mặt với mình, đến lúc đó có khi cả mình hắn cũng giết, vậy thì hết nói.

Vô luận như thế nào cũng không thể để cho người này làm ra chuyện không hay! Chu Thanh chủ ý đã quyết, Hóa Huyết thần đao trong cơ thể rục rịch, chỉ cần Hiên Viên pháp vương nổi cáu lên là sẽ cho hắn một đao luôn.

Hiên Viên pháp vương như là cảm giác được cái gì đó, hơi vô ý liếc mắt nhìn Chu Thanh một cái. Ánh mắt đầy thâm ý khiến cho Chu Thanh trong lúc nhất thời không dám có hành động gì thiếu suy nghĩ.

"Không phải ta vừa mới nói đó sao? Ngươi không nghe thấy à?" Ngữ khí của Hiên Viên pháp vương bình thản, lời nói cũng không hề khách khí.

"Ngươi!" Nhìn nam tử cổ quái lãnh khốc trước mặt này, cả hai nữ tử đều có một loại suy nghĩ muốn chém hắn một cái. Đới Cẩm Dung tức giận đến mức giậm chân, chỉ vào Hiên Viên pháp vương nói không ra lời, Chu Thanh lại đang ở một bên toát mồ hôi lạnh thay cô. Truyện "Phật Đạo "

"Cha cha, chuyện gì mà khiến cho Đại tiểu thư của chúng ta phải tức giận như vậy." Xem ra lại có thêm một vị khách không mời mà đến, một đạo kiếm quang hỏa hồng từ đầu con đường xi măng vọt lại đây, mang theo từng trận gió lớn, khiến cho những cây dương cao lớn hai bên đường kêu lên xào xạc, những cành lá héo úa tới tấp rơi xuống.

Chu Kiếm Vũ hừ lạnh một tiếng, hai tay xát vào nhau, không gian lại rung rung lên, ngọn gió to kia biến thành vô hình, những cành lá khô héo úa mắt thấy sắp rớt xuống đất lại biến mất ở giữa không trung. Ngoại trừ Hiên Viên pháp vương, những người ở đây, ngay cả Chu Thanh cũng phải tán thưởng không thôi.

"Thuật khống chế không gian của Chu đại ca càng lúc càng tinh thuần đó!" Lăng Phi tiến lên vỗ vai Chu Kiếm Vũ liên mồm nói lời khen. Truyện "Phật Đạo "

Kiếm quang hỏa hồng vừa thu lại, lại là một người trẻ tuổi nữa hiện ra giữa sân. Chu Thanh chưa thấy thì không sao, vừa thấy đã kinh hãi, đây không phải là nam tử tên là Hướng Huy hồi ở Liên minh yêu quái đã tập kích mình sao? Ngàn tính vạn tính, lại tính thiếu cái này, Hướng Huy này nhận ra được mình, thế mà mình lại quên mất. Càng thêm kì quái chính là, lúc đó Hướng Huy có vẻ như mới ở Dẫn Khí trung kỳ, hiện tại đã có thể ngự kiếm, tức là đã bước vào Dẫn Khí hậu kỳ rồi, tiến bộ như vậy không phải quá nhanh sao? Chẳng lẽ là ăn được thiên tài địa bảo? Chu Thanh âm thầm suy nghĩ đối sách.

Có điều Hướng Huy lại không chú ý tới hắn, chỉ nhìn vào Hiên Viên pháp vương cổ quái kia, sau đó lại chuyển sự chú ý sang người hai nữ tử.

Đới Cẩm Dung thấy là Hướng Huy, lập tức lạnh lùng nói: "Ta còn tưởng là ai mà lại kiêu ngạo ngự kiếm như vậy, hóa ra là Hướng đại thiếu gia à. Công lực tăng mạnh là có thể không coi ai ra gì sao?"

Đới Cẩm Dung nói chuyện rất là không khách khí, Hướng Huy dường như là đã quen rồi, cũng không thèm để ý tới: "Ở nơi công cộng, muội hẳn là nên gọi huynh là tổ trưởng, ở chỗ riêng tư lại gọi tên huynh cũng không muộn mà, sao lại nóng nảy như vậy, ha ha!"

Nói vậy càng khiến cho Đới Cẩm Dung nổi cáu thêm, Lý Dung vội vàng nhỏ giọng: "Không cần phải chấp nhặt với hắn, coi như là bị chó cắn đi!" Thanh âm tuy rằng rất nhỏ, nhưng vẫn bị Hướng Huy nghe rõ ràng. Cho dù Hướng Huy hàm dưỡng cũng khá, nhưng khuôn mặt vẫn co rúm lại, mắt bắn ra hung quang.

Hoàng Thiên Ba cùng Lý Kiệt thấy tình thế không ổn liền ngay lập tức bước lên bảo vệ hai nàng. Keng! Trên tay Hoàng Thiên Ba xuất hiện một khối lệnh bài vàng óng ánh, có những ký hiệu ẩn hiện, pháp lực cường đại phát ra làm thổi tung bay tà áo những người ở đây. Mà Lý Kiệt lại là một cái pháp bảo giống như bánh xe, hai luồng khí một đỏ một trắng phát ra từ bánh xe vọt lên trên đỉnh đầu ba thước, giống như hai con giao long quấn vào nhau


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play