Khu vực Tây Hải cách Tây Vực không xa, Chu Thanh vốn có kế hoạch từ Thục Sơn đến Đại Tự Tại cung, kết quả bị Càn Cơ lão đạo và đám pháp vương lạt ma Mật tông Hiển tông chặn đường, bị ép chạy đến Tây Hải, rồi một chuỗi sự kiện liên tiếp xảy ra, cuối cùng có được tiên phủ và luyện thành thần công cái thế, suy cho cùng Chu Thanh còn phải cảm tạ Càn Cơ lão đạo mới đúng.

Hiện nay Chu Thanh không lo bị chặn đường nữa, Càn Cơ lão đạo đã bị lão yêu quái Hiên Viên pháp vương thu mất nguyên thần, dù Côn Lôn có kéo đến, chỉ dựa vào Lam Thần là đủ giải quyết gọn cả lũ.

Lúc này Chu Thanh vô cùng tự tin, không cần bay trên cao vạn trượng tránh tai mắt nữa, mà hiên ngang cùng với Vân Hà tiên tử bay tà tà dưới những áng mây thong dong ngắm cảnh.

Lam Thần chốc chốc lại chui ra khỏi hư không, bay lượn xung quanh Vân Hà tiên tử làm vệ sĩ, tuy hiện nay công lực Vân Hà tiên tử đạt cảnh giới Phản Hư, lại có Chu Thanh bên cạnh chắc chắn không xảy ra nguy hiểm gì rồi, nhưng làm ra vẻ thì Lam Thần vẫn vui lòng, cứ lấy lòng vị chủ mẫu xinh đẹp này, nói không chừng được nói tốt trước mặt Chu Thanh, ban cho ít lợi lộc.

Quả nhiên, Chu Thanh nhìn thấu ý đồ của hắn, tuy biết rõ hắn làm ra vẻ nhưng cũng rất vui, khen ngợi vài câu. Lam Thần biết chắc sau này sẽ được ban cho đơn dược, chỉ cần hắn tu luyện thêm, công lực đạt cảnh giới thần tiên không phải là không có khả năng, hơn nữa Lam Thần không có tên trong sổ sinh tử, không sợ bị thiên kiếp giáng xuống, chỉ có điều dù công lực cao cỡ nào, Lam Thần không hề dám nảy ý định làm phản, xét về pháp bảo công lực, Chu Thanh cao hơn hắn vài bậc, còn xét về cơ mưu thủ đoạn, dù hắn có luyện 10 kiếp cũng đừng mong bắt kịp Chu Thanh.

“Phu quân, phía trước là núi Côn Lôn kìa, chúng ta có cần đi do thám không?” Vân Hà tiên tử giờ có Khổn Tiên Tác trong tay, đương nhiên không sợ đám lão đạo Hóa Thần hậu kì của Côn Lôn rồi.

“Tông chủ, chủ mẫu nói chí lí đó ạ! Đám đạo sĩ đần độn kia công lực thấp kém, nhưng dám hống hách đắc tội tông chủ, hay là để đệ tử đánh vào Côn Lôn, bắt hết nguyên thần cả bọn cho tông chủ tế Minh Vương kỳ?” Lam Thần vội hùa theo, Lam Thần thành ra thế này là vì Vô Chân lão ni và ba mươi mấy tên đạo sĩ Côn Lôn liên thủ đánh lén, lúc này đương nhiên nóng lòng muốn trả thù.

Chu Thanh im lặng suy ngẫm một hồi, lắc đầu nguầy nguậy, chợt nói một câu chẳng ăn nhập vào đâu: “Lam Thần, ngươi nói thử xem trận pháp cấm chế ta bày dưới Tây Hải thế nào?”

“Tông chủ pháp lực vô biên, trận pháp lợi hại, dù là thần tiên rơi vào trong trận cũng đừng mong chạy thoát!” Lam Thần cung kính trả lời, tuy có vài phần khoa trương nhưng phần lớn đều là sự thật.

“Trận pháp do ta bày mà đã lợi hại đến thế, Côn Lôn tồn tại suốt mấy ngàn năm, mỗi một đời đều có cao nhân xuất hiện, trận pháp phòng hộ suốt mấy ngàn năm qua sao chúng ta có thể phá được trong một lúc chứ? Những năm gần đây tuy đám đạo sĩ kia chả có ai xứng danh cao thủ, nhưng trận pháp trấn thủ thì vẫn còn. Chúng ta không cần phải vội, nguyên thần Càn Cơ lão đạo rơi vào tay lão yêu quái Hiên Viên pháp vương, tin chắc lão ta sẽ không giết chết đâu, mà dùng cực hình gì đó tra khảo Càn Cơ lão đạo khai ra bí mật về Côn Lôn, đến lúc Hiên Viên pháp vương kéo đến xung đột với Côn Lôn, chúng ta sẽ ngư ông đắc lợi còn chưa muộn mà! Hơn nữa Cực Âm lão đạo, Đại Lực Hùng Vương, Cạp Mô mấy tên này cùng liên thủ, Vô Chân lão ni một mình chống không lại sẽ tìm đến Côn Lôn, nói không chừng mụ ta giờ đã trốn trong Côn Lôn rồi, chúng ta cứ chờ xem trận đại chiến của chúng thôi! Đến thời khắc quyết định ta sẽ ra tay diệt sạch cả bọn.”

“Tông chủ anh minh, đệ tử nhất thời bị thù hận làm mê muội đầu óc, nếu đã vậy hãy để Vô Chân lão tặc ni sống thêm vài ngày, đệ tử thề sẽ bắt lấy nguyên thần mụ già đó dâng lên cho tông chủ tế Minh Vương kỳ!” Lam Thần hậm hực nhìn về phía núi Côn Lôn rít lên, rồi bám theo Chu Thanh tiếp tục lên đường.

“Vân Hà, tại sao Đại Tự Tại cung của nàng lại xây dựng ở nơi khỉ ho cò gáy thế này nhỉ?” Chu Thanh dừng chân ở trên không, bên dưới là sa mạc cát vàng.

“Thiếp nghe nói là năm xưa tổ sư dùng pháp lực khai phá một không gian ở trong sa mạc này, chắc do nơi đây yên tĩnh thích hợp để tu luyện chăng? Trải qua mấy đời, Đại Tự Tại cung bây giờ non xanh nước biếc, cảnh vật còn đẹp hơn cả Thục Sơn động thiên ấy chứ! Hơn nữa ở sa mạc ban ngày nắng nóng, ban đêm lạnh lẽo, là nơi hội tụ nhật nguyệt tinh hoa, phù hợp cho các đệ tử Dẫn Khí kì tu luyện thân xác.”

“Ờ, thảo nào lần trước thấy các nữ đệ tử của Đại Tự Tại cung đều là Dẫn Khí hậu kì, thế mà so với đám tu sĩ trung thổ thì mạnh hơn nhiều.”

“Phu quân, chúng ta đến nơi rồi, để thiếp gọi các tỉ muội mở trận pháp cấm chế cho chúng ta vào!”

“Đợi đã!” Chu Thanh kịp thời kéo lấy Vân Hà tiên tử, Lam Thần cũng phát hiện ra điều bất thường: “Thưa tông chủ, ở phía Tây Bắc ngoài 300 dặm có sóng năng lượng dữ dội đang dao động, hiển nhiên có người đang đánh nhau, chúng ta có cần đi xem thử không ạ? Nơi này là địa phận Đại Tự Tại cung, e rằng chuyện này có liên quan đến chủ mẫu.”

Lam Thần và Chu Thanh công lực cao hơn nên dễ dàng nhận ra bất thường, còn Vân Hà tiên tử phải vận thần niệm quan sát một hồi mới biết, đột nhiên sắc mặt trở nên nghiêm trọng, kêu lên: “Có người đang sử dụng đạo pháp của Đại Tự Tại cung, nhất định là tỉ muội trong cung đang chiến đấu với người khác rồi.” Nói xong, Vân Hà tiên tử nôn nóng lao về phía xảy ra trận chiến, Chu Thanh và Lam Thần cũng nhanh chóng bay theo sau. Truyện "Phật Đạo "

Ngoài 300 dặm, tuy mắt thường không thể nhìn thấy, nhưng với công lực của 3 người chỉ phà hơi là tới nơi. Chỉ thấy phía trước hào quang bắn tới tấp vào nhau, cuồng phong cuốn mịt mù che hết mặt mũi những người đánh nhau.

Chu Thanh nhìn thấy rõ đó là một cây Lượng Thiên thước, một đôi móc Bạch Ngọc, một cây phất trần, hai chiếc vòng hoàng kim, 5 món pháp khí cùng liên thủ đấu với một cây dù. Cây dù tỏa hào quang sáng rực, phẩm chất tốt hơn 5 món pháp bảo kia nhiều lần, dù một chống năm vẫn không lép vế, chỉ là bị vây khốn tạm thời không thoát ra được.

“Chính là Bát Bảo Thiên La Tán của Nghệ Hồng đại tỉ, ai mà to gan đến vây đánh người của Đại Tự Tại cung chúng ta thế hả?” Vân Hà tiên tử vội lấy ra Định Phong Châu xua tan cuồng phong, 6 bóng người hiện ra, trong đó có một cô gái xinh xắn, tà áo phấp phới đang sử dụng cây dù chống lại 5 người còn lại, hiển nhiên đó là Nghệ Hồng đại tỉ mà Vân Hà tiên tử đã nói.

Chu Thanh lúc này đã nhìn rõ 5 người kia, 3 tên đạo sĩ và 2 tên hòa thượng, tất cả đều là người quen, chính là Tây Vực Ngũ Tán Nhân lần trước bị Chu Thanh đánh đến te tua phải cụp đuôi bỏ chạy.

Thấy cuồng phong bị xua tan, Nghệ Hồng tiên tử giật mình kinh hãi, Định Phong Châu lơ lửng trên cao, nàng biết vật này không phải thuộc về sư môn mình, tưởng đối phương lại được tăng viện, trong lúc hốt hoảng phân tâm, Bát Bảo Thiên La Tán phát hào quang lợt đi, Ngũ Tán Nhân lại không hề quan tâm biến cố xảy ra, điên cuồng tiếp tục tấn công, tên nào tên nấy như sói đói muốn ăn tươi nuốt sống Nghệ Hồng tiên tử.

Uỳnh! Mấy món pháp bảo bị chấn động dội ngược về, Bát Bảo Thiên La Tán cũng rơi xuống, Nghệ Hồng tiên tử sắc mặt trắng bệch, bị tổn thương nguyên khí, Ngũ Tán Nhân trọng thương phun máu nhưng lại điên cuồng gào to vung pháp bảo xông lên lần nữa, hình như chúng muốn liều mạng.

“Kỳ lạ! Ngũ Tán Nhân bị trúng tà pháp hay sao mà điên hết cả thế này? Hình như chúng bị người khác điều khiển?” Chu Thanh trong lòng nghi hoặc.

Vân Hà tiên tử lấy ra chiếc gương đồng tạo thành lớp hào quang bảo vệ chụp lấy Nghệ Hồng tiên tử, Ngũ Tán Nhân tung pháp bảo đập vào đó đều bị dội ngược, cả bọn lăn ra xa mười mấy trượng, phun máu xong rồi lại lao tới, chỉ là không sao phá nổi hào quang bảo vệ, may mà Vân Hà tiên tử không có ý giết chúng, chứ với công lực hiện nay của nàng chỉ búng tay là đủ lấy mạng Ngũ Tán Nhân rồi.

“Vân Hà muội muội! Sao muội lại ở đây? Muội không phải đã đi trung thổ sao?” Nghệ Hồng tiên tử giờ đã nhận ra người quen, biết ngay công lực Vân Hà tiên tử cao hơn mình đến mấy bậc, vừa mừng vừa kinh ngạc, chợt chú ý đến Chu Thanh và Lam Thần đang lơ lửng trên cao, liền hiểu ra nguyên nhân, mở lời trêu chọc: “Thất Thái muội muội đã quay về nói muội tìm được lang quân như ý rồi, người kia chính là Chu chân nhân tông chủ Thiên Đạo tông lừng lẫy đó à? Muội muội hay quá, ngay cả con cái cũng lớn thế rồi cơ à, mà chỉ một năm thôi, sao đứa bé này như 8. 9 tuổi nhỉ?” Truyện "Phật Đạo "

“Tỉ tỉ nói bậy quá!” Vân Hà tiên tử đỏ mặt xấu hổ, hiển nhiên Nghệ Hồng tiên tử đã nhìn nhầm thân xác bé gái của Lam Thần là con của Vân Hà.

“Ngũ Tán Nhân bị điên hay sao mà vây đánh tỉ tỉ ở đây?” Vân Hà tiên tử lái sang chuyện khác.

“Chủ mẫu không cần ra tay! 5 tên này bị thao túng thần trí rồi, để đệ tử bắt chúng!” Lam Thần biết ngay là cơ hội tốt để thể hiện mình, vội phóng xuống hóa ra bàn tay xanh lè khổng lồ chụp vào Ngũ Tán Nhân.

“Hí hí! U Minh Thu Hồn Trảo của đệ tử chuyên bắt hồn phách đấy ạ! Lát nữa chủ mẫu cứ tra hỏi chúng là được!”

“Đứa bé này pháp lực cao thâm quá! E rằng ngay cả sư phụ cũng không làm được!” Nghệ Hồng tiên tử trầm trồ khi thấy Lam Thần trổ tài.

“Í! Có người phá đám!” Lam Thần đột nhiên hét to, hai cánh tay chui lên từ dưới đất, một chụp lấy Ngũ Tán Nhân lôi xuống biến mất dạng, tay còn lại ngăn cản Lam Thần truy kích. Uỳnh! Lam Thần đánh tan bàn tay kia, bàn tay nổ tung phân hóa thành năng lượng ngũ hành kim mộc thủy hỏa thổ hòa tan vào hư không.

Chu Thanh đang quan sát bàn tay moi lên từ dưới đất, đột nhiên cảm thấy ý thức bị xâm chiếm từ từ. “Muốn chết!” Chu Thanh hét lớn, thần niệm dữ dội phá tung luồng ý thức xâm nhập, vung tay đánh ra một quả cầu sét vào mặt cát bên dưới, cát văng tung tóe, lại không hề có bóng người nào hiện ra.

Chu Thanh nhíu mày nghĩ ngợi, Lam Thần bay tới, kinh ngạc hỏi: “Tông chủ! Đây là đạo pháp gì thế ạ? Có thể cùng lúc điều khiển năng lượng ngũ hành, đệ tử chưa gặp bao giờ.”

Chu Thanh gằn giọng: “Đó không phải là đạo pháp, mà là thủ pháp của bọn Vu môn thượng cổ!”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play