Lục Thiên Tình chưa thể hết âu lo, hơn nữa nỗi âu lo cứ canh cánh ngày càng lớn trong lòng, cô gửi thông báo hẹn ngày về cho Thạch Tâm Hân xong, liền đi đến trước bàn thờ tổ tiên, thắp một nén hương, thành tâm khấn vái, cô hy vọng Tiểu Chúc sẽ bình bình an an mà sớm ngày trở về dù răng, nỗi bất an kia có thắp tàn cả hương đi cũng không cách nào dẫn xuống nổi.

Xong xuôi, cô vào phòng thăm mẹ, cũng chẳng sợ bà sẽ kích động vì gương mặt này nữa.

Vì mấy hôm trước, cô nhân lúc bà còn bình tĩnh đã thú nhận cả.

Dù khi ấy Đoàn Dịch có vì gương mặt đó của cô mà kinh ngạc, tái lại cơn đau tim, ngất đi dọa cô sợ phát khiếp, nhưng sau khi tỉnh lại, bà cũng đã nhận cô rồi.

Cô thú nhận bởi vì cô biết, trốn chạy mãi cũng chẳng phải là một cách hay.

"Mẹ, hôm nay mẹ thế nào? Trong người có khỏe hơn chút nào không? Khi nãy con vừa nấu xong chút chè hạt sen, chốc nữa nguội một tí con mang vào cho mẹ nhé.

"
Lục Thiên Tình vừa vào phòng, đẩy nhẹ ô cửa sổ nho nhỏ bên vách ra, vừa dịu dàng quan tâm mẹ.

Lục Thiên Tình xắn tay áo, dọn dẹp lại phòng ốc của mẹ một lần nữa, gom tất cả vài chiếc lá khô vừa rơi rụng vào trong phòng, vất ra ngoài hết, xong việc còn xịt thêm một ít hương xịt phòng, thứ mùi thoáng đãng dịu nhẹ này cũng làm cô cảm thấy phần nào dễ chịu hơn.

Cô ngồi xuống cạnh bà, xoa bóp tay chân cho bà, cảm nhận lại thứ tình cảm mẫu tử mà đã lâu cô cách xa.

Vớ lấy chiếc lược ngà có màu đỏ thâm như nhung, cô đỡ bà ngồi dựa vào thành giường, sau đó lại giúp bà chải chuốt lại mái tóc rối.

"Mẹ à, đến nay con vẫn chưa tìm được Tiểu Chúc.

Đã năm ngày trôi qua rồi, con lo lắng lắm, con thực sự rất bất an.

"
Lục Thiên Tình vừa gỡ mái tóc rối cho mẹ, vừa rầu rĩ nói.

Về việc mất tích không rõ nguyên do của Tiểu Chúc, dù chỉ là một giây cô cũng không có cách nào buông xuống được.

Người cũng là do cô mang đi cùng, nay xảy ra việc không rõ như vậy, làm sao có thể không tự trách được chứ.

Đoàn Dịch nghe đến tên Tiểu Chúc, lập tức run rẩy cả người, kích động đến mức liên tục ú ớ khiến Lục Thiên Tình phải ngạc nhiên.

"Mẹ, mẹ sao vậy? Sao lại run như vậy chứ? Mẹ không khỏe trong người chỗ nào? Hay có gì muốn nói với con sao?"
Lục Thiên Tình đỡ lấy Đoàn Dịch, liên tục gặng hỏi bà.

Có vẻ như, mẹ của cô biết gì đó liên quan đến việc Tiểu Chúc mất tích thì phải.

Đoàn Dịch bất lực chỉ có thể ú ớ đến méo xệch cả miệng đi, đôi tay gây hắn rõ lớp gân xanh đầy kích động, ánh mắt của bà ngay lúc này đang nhìn Lục Thiên Tình như có ghim một ngọn đuốc lớn hừng hực trong đó, gấp gáp đến độ như sắp bị bỏng đến nơi.

Đoàn Dịch hận chính mình vô năng vô dụng, ngay cả một câu cũng không thể gặng cho rõ chữ mà phát âm được ra ngoài, chỉ có thể trơ mắt ra đó mà nhìn cô gái nhỏ đó chết đi, mang cả tội ác của Lục Bối Di mà nuốt ngược vào trong thanh quản.

Truyện Nữ Phụ
"Mẹ sao vậy? Đừng làm con sợ mà.

Mẹ đang có bệnh tim, sao lại kích động như vậy chứ"
Lục Thiên Tình lo sợ mà dìu bà nằm xuống, định rót cho bà một cốc nước uống cho bình tĩnh lại.

Đoàn Dịch không nhận nước, chỉ ú ớ, cố gắng thể hiện rằng mình đang có chuyện muốn nói với cô.

Lục Thiên Tình nhận ra phản ứng đó của mẹ, đặt cốc nước xuống, liên hỏi một câu.

"Mẹ!

Mẹ có phải biết gì đó liên quan đến Tiểu Chúc không? Mẹ muốn con biết đúng không?"
Đoàn Dịch ú ớ, lại cố gắng gật đầu.

Đúng lúc Lục Thiên Tình định hỏi điều gì đó, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng gọi của Uyển Nhi, sau đó, cô cũng xuất hiện ngay trước cửa phòng.

"Chị ơi, có thím Lưu hàng xóm sang tìm chị này.

Con dâu thím ấy đang đau bụng sắp sinh, trong lúc chờ xe đi đến bệnh viện, nhờ chị sang bấm vài huyệt sinh môn làm giảm đau đớn""
"Gấp!

có gấp lắm không, chị định!

"Gấp lắm.

Thím ấy đang chờ trước cửa nhà chúng ta, sắc mặt cũng lo lắng đến đỏ bừng, con dâu thím ấy mang thai đôi, cả cái trấn này chỉ có mình chị biết bấm cái huyệt ấy, chị mau lên, thím ấy sốt ruột lắm rồi"
Uyển Nhi thúc giục Lục Thiên Tình, Lục Thiên Tình chậc lưỡi đầy lo ngại, thầm nghĩ rằng tại sao cứ cái gì độc nhất là đều ở trên người cô cả vậy chứ.

Phương pháp bấm huyệt đạo đó, là khi bà nội còn sống đã chỉ lại cho cô, hữu hiệu vô cùng, mà cả cái trấn này đích thực kể từ khi cô đi thì chẳng còn ai biết dùng đến nó nữa cả.

Nhưng không thể chậm trễ, Lục Thiên Tình chỉ đành rời đi cùng thím Lưu, trước khi đi còn không quên nhắn nhủ Đoàn Dịch.

"Mẹ, con đi xem chút nhé.

Chờ con về nhé.

"
Khi cô đi ra ngoài, tình cờ lại va phải Lục Bối Di.

Nhưng Lục Thiên Tình chẳng để mắt tới, vội vã theo chân thím Lưu rời khỏi.

Lục Bối Di nhìn theo bóng dáng Lục Thiên Tình, liền biết rằng cô vừa từ phòng Đoàn Dịch bước ra.

Lục Bối Di đuổi Uyển Nhi đi làm việc của mình, sau đó cô ta lại trở vào phòng người phụ nữ khốn khổ.

Đoàn Dịch trông thấy Lục Bổi Di thì run bần bật, tuy hai gương mặt này đích thực như tượng tạc, nhưng thân là mẹ, bà đĩ nhiên nhìn ra đâu mới là con gái của mình.

"Bà già kia, run cái gì? Tôi đã làm gì bà chưa, hử?"
Lục Bối Di thấy Đoàn Dịch run rẩy như vậy, tuôn ra một câu châm biếm.

Cô ta ngồi xuống giường, bóp lấy căm của Đoàn Dịch, khẽ cúi đầu xuống, mặt đối mặt nhìn thẳng vào đôi mắt đây sợ hãi đó của bà, mở to mắt mà gắn giọng.

"Vừa rôi bà định nói cái gì với con tiện nhân đó? Bà định dùng cái ngôn ngữ phế liệt què quặt của mình mà chỉ cho ả biết hung thủ đoạt mạng con tiện tì đó là ai sao? Bà muốn cho ả biết sự việc đêm hôm đó à? Đoàn Dịch, bà đang đùa với lửa đấy, có biết không hả?"
Nói rồi, Lục Bối Di nhìn thấy chiếc khoanh đuổi muỗi còn đang cháy dở nằm cạnh đó, cô ta cầm lấy, dùng ánh mắt không có chút tính người nào, vén áo Đoàn Dịch lên, châm miếng tàn nhang đó vào bụng bà, chỉ nghe một tiếng xèo nhỏ, Đoàn Dịch đau đớn mà run cả người lên, những ngón chân không chịu thấu cũng co quắp lại, nước mắt ứa ra, ú ớ không thành lời.

Lục Bối Di thì hiển nhiên rất thỏa mãn với hành động độc ác của mình, cô ta nhếch mép cười khoái trá.

Chắc có lẽ Lục Thiên Tình không biết, sau lưng người mẹ đáng thương của mình còn nhiều vết châm bỏng da bỏng thịt như vậy.

"Bà già kia, tôi nói cho bà biết, bà còn sống được bao lâu thì sống, đừng có ngu dại mà hại mình chết sớm hơn nhét Đứa con gái bảo bối của bà sẽ ở lại đây được bao lâu, khi cô ả đi rồi thì bà không nghĩ đến hậu quả sau đó của mình sao? Phế vật rồi vẫn muốn lắm lời như vậy, bà là muốn đôi mắt này của mình thành tàn tật mù lòa luôn đúng không? Hay bà muốn ả cũng có số phận như con người ở đó?"
Nói rồi, Lục Bối Di lại lấy miếng khoanh đuổi muỗi ra, đưa lên ngay trước mắt Đoàn Dịch mà đe dọa.

Đoàn Dịch sợ hãi đến tột độ, tiểu luôn ra quần.

Lục Bối Di trông thấy mà ghê tởm, đứng phắt dậy, mắng nhiếc.

"Con đàn bà ngu này, bà là cái loại gì thế hả? Gớm ghiếc thế sao không chết quách đi? Cũng may nhà này còn có con Uyển Nhi nó ngu nó chăm sóc bà, nếu không tôi đã mang bà mà vất vào rừng cho lũ chó hoang chúng gặm!"
Lục Bối Di dè bỉu, cô ta tức tối, đổ ra một cốc nước, cho vào một muỗng muối, khuấy đều, sau đó ép Đoàn Dịch uống hết.

Nước tràn ra cả khoang miệng, cô ta cũng thô bạo mà lau đi.

"Uống hết đi cho thông đường ruột lại, đồ ngu xuẩn!"
Rồi cô ta ném ly nước ra ngoài ô cửa sổ, rẻ rúng rời đi.

Bỏ lại người phụ nữ tội nghiệp nằm ở trên kia, uất hận dâng cao, nước mắt rơi lã chã.

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play