Cả hai vừa mới nhìn nhau thì đã đồng thời hiểu ra được chuyện gì.

Bên ngoài, Thạch Tâm Thất vẫn còn trong dáng vẻ mệt mỏi khi vừa mới trở về, thậm chí đến cả trang phục cũng còn chưa thay ra, có chăng điểm khác biệt duy nhất chính là biểu cảm cáu kỉnh thịnh nộ đến mức đáng sợ đó.

Còn gì đáng nóng nảy hơn khi vừa trở về nhà, mở cửa phòng ra thì đã phát hiện trên giường của mình là một người phụ nữ xa lạ không hề quen biết, và đang ngủ một cách vô tư như thể đó là nhà của mình, là giường của cô ta.

Cuộc đời Thạch Tâm Thất anh ghét nhất là phải chung chạ đồ dùng cá nhân cho những thành phần không quen không biết.

Bắt gặp cảnh tượng đó, đã khiến anh phẫn nộ, không nói một lời mà trực tiếp năm lấy tóc cô ta, ném ra ngoài phòng, chỉ hận không thể có khẩu súng ở đây mà bản cô ta cho vỡ sọ! "Á! "
Vị Vân Hạc đang ngủ say giấc, đột nhiên bị nắm lấy tóc mà kéo xềnh xệch đi đã khiến cô ta hoảng loạn mà giãy giụa.

"Anh, anh, có chuyện gì! Lục Thiên Tình cùng Thạch Tâm Hân đồng thời chạy vụt ra, lập tức dán căng mắt vào t&igraave;nh huống trước mặt.

"Đây là ai? Cô ta là ai?"
Thạch Tâm Thất đùng đùng thịnh nộ, chỉ vào mặt Vi Vân Hạc mà gắn giọng.

Thạch Tâm Hân nhìn cô ta, một cái nhìn như muốn đọc thấu hết tất cả mọi chuyện.

Vi Vân Hạc không chịu được cái nhìn đó, lập tức sợ hãi mà lí nhí.

"Xin lỗi, em! Em không biết gì cả! Chỉ là em thấy căn phòng đó đẹp quá, lại sắp xếp quá gọn gàng, không thấy người ở cho nên mới…’ Chưa dứt lời, đã nhận ngay một cái tát đến bỏng cả mặt đến từ Thạch Tâm Thất.

Hành động đó khiến vợ chồng Lục Thiên Tình sững người.

Từ bao giờ Thạch Tâm Thất lại trở nên thô bạo với phụ nữ như vậy chứ? "Không biết gì cả? Chỉ bốn chữ không biết gì cả là có thế tùy tiện trèo lên giường của tôi ư? Rốt cuộc cô là ai? Cô là ai mà lại có cái quyền hạn ngu dốt đó?"
Thạch Tâm Thất trừng mắt, càng nói càng trở nên căng thẳng, ánh mắt kia như có lửa lớn mà nuốt chửng hết can đảm của người ngồi trước mặt.

Vi Vân Hạc bị dọa sợ, đã run cầm cập không thành lời.

Lúc này, Lục Thiên Tình mới lên tiếng.

"Cô ta là Vân Hạc, là một người bạn lâu năm của Hân.

Nhà cô ta xảy ra biến cố nên mới đến đây ở tạm một thời gian.

Anh cả, là cô ta sai nên mới vào phòng ngủ trên giường của anh.

Tôi hứa sẽ không để sự việc này xảy ra thêm một lần nào nữa.

"
"Tôi không cần em hứa.

Tôi chỉ cần cô ta biến khỏi đây!"
Thạch Tâm Thất vẫn trừng trừng nhìn Vi Vân Hạc, thoáng nghĩ sao có thể có dạng phụ nữ tùy tiện vô sỉ như vậy chứ? Thạch Tâm Hân lúc này mới kéo Thạch Tâm Thất đi nói chuyện riêng, khẽ gật đầu ra hiệu cho Lục Thiên Tình ở lại hãy xử lí thỏa đáng sự việc này.

Sau khi họ đi rồi, Lục Thiên Tình mới chăm chú nhìn Vi Vân Hạc, ánh mắt quét qua thân người cô ta, lập tức ngửi được một mùi hương nước hoa mê tình, nói.

"Không phải vô ý, mà là cô cố tình?"
Vi Vân Hạc lúc này mới từ từ đứng dậy, thu lại vẻ mặt sợ hãi như con cừu non của mình, khẽ nghênh đầu về phía trước, trắng trợn nói.

"Tôi cố tình đó thì sao? Hở? Cũng đâu phải là tôi giật chồng chị?"
"Thì ra đây mới là bộ mặt thật của cô.

"
Lục Thiên Tình cũng không ngờ, thứ mà Thạch Tâm Hân đã rước về nhà lại là một con hồ ly trơ trên chính hiệu.

"Nếu không vờ vịt đáng thương, thì anh ta có thu nhận tôi không hả? Mà tôi nói này, chông chị cũng rất tốt, tuy anh ta không nói chuyện được, nhưng vẫn phong độ ngời ngời, gia sản lại kếch xù như vậy.

Anh chồng của chị có vé khó ăn, hay là! "
Chưa nói hết câu, một cái tát cũng in thẳng vào mặt Vì Vân Hạc, đi kèm theo đó là thái độ thách thức của Lục Thiên Tình.

"Thử mà xem!"Cùng lúc đó, cả hai người đàn ông đi ra, Vi Vân Hạc lại trưng ra gương mặt đáng thương, ôm lấy một bên mặt mà khóc lóc.

"Không cần hỏi, là em đánh ả ta!"
Lục Thiên Tình thẳng thắn, mà Thạch Tâm Hân đối với sự thú nhận của vợ, cũng không có thay đổi gì.

Vì anh biết, cô sẽ không tùy tiện ức hiếp người khác nếu không có lý do.

"Em sắp xếp nhanh chóng, sau đó để cô ta rời khỏi đây đi! Nhà chúng ta không có thói quen chứa người lạ, đặc biệt là những loại người dày đặc tâm cơ như cô ta.

"
Thạch Tâm Thất đi phía sau Thạch Tâm Hân, vừa nói xong cũng khó chịu mà quay người rời xuống phòng khách, gọi lớn.

"Quản gia, mang gas giường trong phòng tôi đi thay mới, khử trùng chăn gối cho sạch sẽ vào.

"

Nói rồi, anh lại mở tủ lạnh lấy ra một lon bia lạnh, rời đi ngay.

Khi chỉ còn lại ba người, Thạch Tâm Hân mới ra hiệu cho Lục Thiên Tình rời đi trước, anh có vài thứ cần nhắc nhở lại riêng cô ta.

Lục Thiên Tình hoang mang, cô ta đâu phải là cô, sao có thể hiểu anh thể hiện thứ gì, nhưng nhìn ánh mắt kiên định đó của anh, cô thầm nghĩ có lẽ trên đường về đây cô ta cũng đã hiểu được ít nhiều đôi chút.

Cô tin tưởng anh, vì vậy đã rời khỏi đó, ra sân vườn đi tắm cho A Bảo.

Khi chỉ còn lại hai người, Thạch Tâm Hân mới đưa Vi Vân Hạc vào trong thư phòng riêng, cánh cửa vừa đóng sầm lại, anh đã lên tiếng.

"Chút thủ đoạn ngu xuẩn đó, cô đánh giá mình quá cao rồi sao?"
Vị Vân Hạc nghe thấy Thạch Tâm Hân nói chuyện, cũng kinh ngạc không thành lời.

"Anh không câm?"
"Tôi chưa từng nói là mình bị câm!"
Thạch Tâm Hân ngồi xuống sofa, thuận tiện chỉ tay vào chiếc ghế đối diện.

Vi Vân Hạc ngồi xuống, cười nguy hiểm.

"Anh không sợ tôi nói điều này cho vợ của anh? Cho cô ta biết, anh lừa dối cô ta lâu như vậy rồi.

Là người đầu ấp tay gối, nhưng anh lại tiếc ra nửa chữ với cô ta"
Thạch Tâm Hân lại cười như không cười, thâm đánh giá cô ta suy nghĩ quá non nớt.

"Cô cứ nói, chỉ có điều, sau đó người câm sẽ là cô!"
Lời vừa thốt ra đã khiến Vi Vân Hạc cứng họng.

Nhìn biểu cảm ấm nhưng lại lạnh đó, cô ta biết anh không nói đùa.

"Sở đĩ hôm nay tôi phải lên tiếng, là vì tôi muốn cô rõ một chuyện cô xuất hiện ở đây là vì điều gì.

Lúc đầu tôi nghĩ tôi cần thông tin mật từ cô, nên mới cho cô ở lại.

Nhưng cô, lại có ý nghĩ quá phận.

"
"Hừ, anh vĩnh viễn cũng đừng mơ tôi sẽ nói ra nửa chữ cho anh biết.

Bí mật của anh! "
Nói đến đó, Vi Vân Hạc dừng lại.

Thạch Tâm Hân bất giác thoáng qua một nụ cười đắc ý, lại hết sức điềm tĩnh mà trả lời.

"Bí mật gì? Bí mật của tôi là gì cô nói xem? Vi Vân Hạc, cô vốn dĩ chẳng hề biết điều gì.

Hôm qua tôi đã bảo Minh Cửu đi điều tra một chút, và phát hiện sau khi ba cô mất, cô mới trở lại trấn Vỹ và ở cùng Tô Ngọc Vân cách đây năm ngày mà thôi.

Trong thời gian đó, cô biết được gì chứ?"
Vi Vân Hạc kinh ngạc nhìn Thạch Tâm Hân, cảm thấy được rất rõ ràng ánh mắt mềm mại kia lại như có phép thần thông mà thấu hết mọi thứ trong thiên hạ.

Đúng vậy, những lời anh nói chẳng sai một chữ nào.

Là sau khi người ba Vi Duẫn mất, Vi Vân Hạc không còn người nhà mới trở về cái trấn tịch liêu đó mà sống cùng Tô Ngọc Vân.

Từ lúc đó cho đến khi trận hỏa hoạn xảy ra, vừa đúng năm ngày! "Thì sao chứ? Trong thời gian đó, mẹ đã nói với tôi những gì anh rõ hết sao?"
Vi Vân Hạc vẫn cãi cố, cô ta dĩ nhiên là muốn chừa lại một chút mặt mũi cho mình.

"Vậy ư? Vậy cô có biết, Tô Ngọc Vân không phải mẹ ruột của mình hay không? Nếu chuyện đó cô còn không rõ được, thì cô còn biết được chuyện hay ho gì?"
Lời nói của Thạch Tâm Hân, như một con dao mà làm hóa đá trái tim Vi Vân Hạc.

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play