Nửa như chất vấn, nửa như đố ky, lại nửa như hết sức quan tâm.

Đối với loại câu hỏi như vậy, Lục Thiên Tình càng không biết phải nên trả lời thế nào.

"Sao vậy? Hỏi khó lắm sao?"
Bên ngoài mưa lớn, âm thanh nước chảy thi nhau rơi trên mái nhà nghe rất to, nhưng cô vẫn có thể nghe rõ mồn một từng lời Thạch Tâm Thất nói.

"Dĩ nhiên là khó.

Vì anh và anh ấy, có vị trí không giống nhau.

"
Lục Thiên Tình nhẹ nhàng nói, âm lượng nhẹ hãng y như trọng lượng con người cô vậy.

"Không giống nhau? Hân là chồng, tôi là anh chồng, vậy có khoảng cách quá lớn không?"
Thạch Tâm Thất đã bắt đầu không kiểm soát nổi tâm trí của mình nữa, cô gái đứng trước mặt, chẳng khác gì một bông hoa có độc, biết rõ sẽ đau nhưng vẫn muốn chạm vào.

"Anh ngớ ngẩn rồi.

Tôi thấy anh say rồi, vẫn nên về phòng ngủ đi"
Lục Thiên Tình không trả lời câu hỏi của Thạch Tâm Thất mà chỉ nói như vậy.

Cô cứ có cảm giác, hôm nay anh ta lạ vô cùng, nói rằng mình không say nhưng lại phát ngôn hết sức vớ vẩn.

"Tôi không say.

Tôi không ngớ ngẩn.

Thêm một điều nữa, tôi đã sớm không xem em là em dâu nữa rồi"
Thạch Tâm Thất bất ngờ giữ chặt tay cô lại, nói lớn, ánh mắt hừng hực lửa đỏ đầy khiếp đảm.

Có lẽ anh đã sai khi uống rượu, nhưng anh tuyệt đối không sai khi nói ra những chuyện thể này.

Rượu có thể khiến tâm trí ngu muội, nhưng làm sao có thể khiến tình cảm ngu muội được kia chứ.

Càng huống hồ, những lời này càng không phải là nhất thời mà bộc phát ra.

Lục Thiên Tình bị câu nói kia làm cho lùng bùng hai tai, cô trợn tròn mắt mà kinh ngạc, lý trí cũng nhảy loạn, căng thẳng tới từng sợi noron thần kinh trong đầu.

Ngay bây giờ, cô chỉ có một suy nghĩ, đó là Thạch Tâm Thất bị điên rồi sao? "Anh buông ra đi.

Anh cả, anh phát ngôn cũng tùy ý quá rồi đấy.

Tôi hy vọng sau này sẽ không nghe thấy những lời nói điên rồ thế này nữa!"
Lục Thiên Tình giật tay ra, Sau câu nói đó, cô cũng vội vã bỏ lên phòng.

Tiếng mưa lớn bên ngoài cũng không át đi nổi tiếng lòng đang gào thét trong trái tim cô.

Nhất định là anh ta say, là do anh ta say! Cô không ngừng thuyết phục mình tin một điều như thế.

Nó lên án cô, cũng là lên án chính anh ta, nhắc nhở rằng đó là một mối quan hệ sai trái cặn bã.

Bấy lâu nay Thạch Tâm Thất luôn trong cái ngưỡng an toàn điềm đạm, kiêu ngạo chưa từng cúi thấp đầu.

Vì vậy dáng vẻ này, thật khiến Lục Thiên Tình phải một phen hoang mang.

Cô không chấp nhận, làm sao có thể chấp nhận được chứ.

Thạch Tâm Thất ở dưới sảnh lớn, cả người cũng rơi vào trạng thái bất động.

Đó thực sự là suy nghĩ của anh ư? Sao có thể để bản thân dây vào loại tình cảm lệch lạc sai trái như thế? Nhưng anh, không thể thuyết phục được mình là do anh say.

Đối diện với ánh mắt trong veo đó của cô, Thạch Tâm Thất biết mình đã lạc vào đó từ lâu, và đã sai từ sớm rồi.

Anh không sai khi nói ra ý lòng của mình, nhưng anh đã sai khi đặt tình cảm không đúng người, ngược lại còn dùng nó để làm cô hoang mang.

Lỗi sai của anh, vì bước đi này đã không thể cứu vãn được nữa.

"Nếu ngày hôm đó trong phòng, tôi không di chuyển cái sofa của em đi.

Thì có phải trong lòng em, tôi cũng đã có một phần nào vị trí!

Tôi sai, là tôi sai rồi! "
Thạch Tâm Thất lẩm bẩm, sau đó anh mở cửa, đi trực tiếp ra ngoài sân mặc cho trời đang mưa lớn.

Mưa ào ạt đổ xuống, chưa đến ba giây đã khiến cả người anh hoàn toàn ướt đẫm.

Thạch Tâm Thất đứng giữa màn mưa trắng xóa, nhắm mắt lại, muốn dùng áp lực nước thế này mà tỉnh ngộ bản thân.

Trong nhà sau, A Bảo thấy chủ của mình dầm dưới mưa, liên tục cào cào vào trong cửa, sủa lớn vài tiếng.

Lục Thiên Tình đứng ở trên cao, cô vén rèm nhìn xuống, thấy cảnh tượng đó cũng không nói thành lời.

Muốn ngủ nhưng không thể ngủ nổi, cuối cùng cô đành uống một viên thuốc ngủ, nằm xuống đệm mà trùm chăn kín lấy cả người mình.

Cô muốn quên đi tiếng chó sủa inh ỏi kia, càng muốn quên đi cuộc nói chuyện vừa rôi với Thạch Tâm Thất.

Trời thì mưa lớn như vậy, nhưng cũng không lớn bằng những đợt sóng ngầm đang dâng trào âm ỉ trong tim cô.

Từ sau sự việc đó diễn ra, Thạch Tâm Thất không còn ở nhà thường xuyên nữa.

Mỗi ngày đều đến công ty từ sớm, đi đến hơn nửa đêm mới lặng lẽ về nhà.

Vê đến nhà rồi một tiếng động cũng không tạo ra, đèn cũng không bật, lầm lũi trở về phòng của mình, cứ như thể anh muốn mượn bóng tối và sự lặng yên để khiến cô quên đi sự hiện diện của mình, phần nào để cô không còn cảm thấy ngột ngạt.

Khi không có việc, Thạch Tâm Thất cũng không có ở nhà, anh sẽ tụ tập bạn bè cùng đi uống rượu, bắn bida, đi bơi hoặc đi thu mua cổ phiếu online để đầu tư thêm vài phần bất động sản.

Chỉ bản thân anh hiểu, anh cố gắng bận bịu như thế là vì ai.

Biệt thự Thạch gia bây giờ, ngày cũng như đêm chỉ còn một mình Lục Thiên Tình ở nhà, một mình làm chủ cả căn biệt thự rộng lớn, cô độc như một chiếc lá héo tàn, đợi qua ngày dài chỉ để thấy một tia nắng ấm chiếu qua.

Thứ cô trông đợi bây giờ, chỉ có một chuyện, đó là mong mỏi Thạch Tâm Hân mau chóng trở về.

Anh đã đi được sáu ngày rồi, hôm nay chính là ngày thứ bảy.

Vào lúc hai giờ chiều, điện thoại Lục Thiên Tình nhận được một tin nhắn.

Là của Thạch Tâm Hân.

[Khoảng ba giờ nữa anh sẽ về đến nhà.

Vợ ơi, đường đi xa, anh thực sự nhớ em lắm.

] Lục Thiên Tình đọc xong tin nhắn mà ngồi cười suốt nữa giờ, chữ vợ kia thực sự rất có năng lực, khiến cô cảm thấy vui vẻ ấm áp vô cùng.

Chỉ cần trong lòng anh có cô, thì chuyện người phụ nữ kia là ai cô cũng đã không còn xem là quan trọng nữa.

Cô tin tưởng anh, tin rằng đến lúc rồi anh nhất định sẽ nói cho mình biết.

Qua thời gian dài, tình cảm cả hai đã dần dần chớm nở, anh đã chấp nhận cô, đã cười với cô, và cô cũng không còn xem anh là người chồng miễn cưỡng như định kiến trước đây nữa.

Thạch Tâm Hân có yêu hay không thì Lục Thiên Tình không rõ, nhưng cô rõ là cô yêu anh.

Dù anh không nói chuyện được, cô vẫn yêu anh như thế.

Sau đó cô cất điện thoại đi, bắt đầu xuống bếp nấu nướng.

Cô muốn nấu những món ngon nhất để đợi anh trở về, không khí gia đình đoàn viên mới là loại cảm giác mà cô mong chờ nhất.

Kể cả khi người khác có muốn giúp đỡ, cô cũng gạt ngang.

Vì cô muốn mọi thứ phải là chính tay mình làm.

Nấu xong hơn sáu món thì cũng hơn hai giờ đồng hồ sau, cô sắp xếp tất cả lên bàn, trưng ra một gương mặt hết sức hạnh phúc, vui vẻ như một đứa bé được kẹo mà ngồi chờ anh.

Đã hơn năm giờ chiều, nắng chiều cũng đã dần tắt, Lục Thiên Tình cứ mãi ngó ra ngoài cổng lớn, cực kỳ háo hức mà chờ đợi một tiếng động cơ xe quen thuộc.

Hơn năm giờ rưỡi, một chiếc xe cũng dừng lại trước cổng lớn Thạch gia.

Lục Thiên Tình nghe thấy âm thanh, lập tức cười tươi mà vội vã ra ngoài mở cổng.

Thạch Tâm Hân đã về, anh cuối cùng cũng đã về với cô.

Xe vừa vào trong, Thạch Tâm Hân đã là người đầu tiên đi ra ngoài.

Lục Thiên Tình trông thấy, lập tức ôm chầm lấy anh.

Anh cũng ôm lấy cô, xoa tóc cô, gánh nặng trong lòng cũng giảm đi rất nhẹ.

"Hân, anh đi đường mệt lắm đúng không?"
cô cười tít mắt hỏi.

Anh chưa kịp trả lời, cửa xe lại lần nữa mở ra, từ bên trong một cô gái xinh đẹp bước xuống, nhìn cô với một vẻ mặt chiến thắng đầy kiêu ngạo.

[Di Di, nghe anh nói.

Cô ấy là Vân Hạc, cô ấy, sẽ ở lại nhà chúng ta một thời gian.

] Thạch Tâm Hân năm lấy tay cô, khẩn trương giải thích.

Giây phút trông thấy câu nói "ở lại nhà chúng ta một thời gian"
đó, cánh môi của cô đã tắt hẳn nụ cười.

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play