Có lẽ Tô gia lẫn chính bản thân Tô Úc Khanh sẽ chẳng hay biết điều gì, nhưng Phó Dung thì biết thừa, sắp tới đây sẽ có một màn tàn sát đẫm máu.

Xe chạy hơn ba giờ đồng hồ thì tới khu rừng nhiệt đới Võng Lan.

Phó Dung bước xuống xe, trước mắt ghé vào một khách sạn cổ điển lớn mọc ngay cạnh đó, sau đó khiêm tốn chỉ lấy hai vé phòng tâm trung, một cho mình, một cho A Thiệu.

"Hai vị tiên sinh đây nhìn khí chất như vậy, chắc có lẽ là xuất thân từ hào môn thế gia, tại sao không chọn phòng vip cho tiện lợi?"
nhân viên lễ tân khó hiểu nói, bình thường khách du lịch đến đây, đều tranh nhau chọn phòng vip, nhưng hai vị khách này nhìn cao quý nhưng lại đạm bạc như vậy, thật có chút khác biệt lớn! Phó Dung không buồn giải thích mà về phòng trước, A Thiệu ở lại đáp lời thay.

Anh tiến về phía nhân viên lễ tân, ra vẻ dè chừng nhìn ngó xung quanh rồi mới nói khẽ.

"Tôi vì nghĩ cho việc làm ăn của các người nên mới nói đấy.

Chúng tôi là thám tử bên phía cảnh sát, đang theo dõi một tay tội phạm ma túy đang lẩn trốn ở đây.

Gã chính là Tô Úc Khanh, người vừa đặt phòng trước chúng tôi tầm ba phút trước.

Nói như vậy, cậu hiểu rồi chứ?"
A Thiệu không ngại bịa ra một câu chuyện, nhưng lời nói dối kia từ sớm đã được sắp đặt cả rồi.

Nhân viên lễ tân nghe đến cụm từ "tội phạm ma túy"
thì hồn bay phách tán, lại nghe thấy người đàn ông trước mắt biết rõ cả tên khách hàng của mình thì liên tin sái cổ, sợ đến cầm cập, mặt mũi trắng xanh.

"Nhưng cậu đừng làm ồn sẽ động đến hắn, cứ xem như không có gì cả nhé! Chúng tôi cần bắt sống hẳn mang về, vì vậy cân khách sạn hợp tác một chút"
Tên nhân viên nghe xong, gật đầu lia lịa, hứa sẽ giữ kín chuyện này, vì nếu truyền ra tin tức khách sạn có chứa tội phạm, hắn ta biết mình sẽ bầm dập với ông chủ mất.

A Thiệu tỏ vẻ hài lòng rồi rời đi, thuận tiện mua luôn hai chai sâm panh cùng chút thức ăn vặt, nhìn sang căn phòng vip mang số hiệu 298, cười khinh bỉ một cái.

Đêm đó, phòng 298 của Tô Úc Khanh thực sự xảy ra chuyện.

Nhưng ngoài kẻ đột nhập ra, thì chính bản thân hắn ta cũng không hề hay biết mình đang vướng vào một đại âm mưu gì.

Đã hơn mười hai giờ khuya, Tô Úc Khanh vừa say rượu bê tha cùng đám bạn vương tôn công tử trở về, hắn vừa vào phòng đã không bật đèn mà nằm vật xuống đệm, ngủ không màng trời đất.

Ít phút sau, có một bóng đen từ bên ngoài phòng mở cửa đi vào, tiếng động di chuyển vô cùng nhẹ.

Bóng đen bỏ vào ngăn tủ cạnh giường hắn một gói bột màu trắng khá lớn, sau đó âm thầm bỏ đi như chưa từng có chuyện gì.

Hôm ấy là ngày nắng rất chói chang, nhóm người Phó Dung ở lại Võng Lan ấy thế mà cũng được ba ngày.

Ba ngày này, anh sống rất nhàn nhã, có thời gian còn ra ngoài chụp ảnh thiên nhiên, tâm trạng rất tốt như thể đã quên mất mục đích mình đến đây là gì.

"Phó tổng, sáng sớm hôm nay, nghiệt chủng họ Tô kia đã xuất phát vào rừng rồi.

Chúng ta cũng nên hành động đi thôi, không nên phí quá nhiều thời gian nữa.

"
A Thiệu vừa cầm trên tay chiếc ống nhòm, vừa nói với Phó Dung.

"Nôn nóng làm gì.

Cậu xem, trời còn chưa lên cao, nhiệt độ chưa đủ nóng!"
Phó Dung chỉ cười mỉm mà nói như thế.

Hơn ba giờ nữa, lần này Phó Dung mới đặt quyển sách trên tay xuống, nói với A Thiệu.

"Có tra được giống sư tử hắn tiếp cận là loại thế nào không?"
"Là một con sư tử đực bạch tạng hiếm, lại rất hung tàn, tuy hắn đi một mình, nhưng lại có hai cây roi điện công suất lớn, e răng nó cũng chẳng thể làm gì hắn được"
A Thiệu tường thuật lại.

Phó Dung nghe qua, liền lắc đầu cười A Thiệu quá ngốc.

"Chẳng phải còn ma túy sao? Sư tử, cũng khát nước vậy.

A Thiệu nghe xong mà điếng người.

Nhưng lập tức hiểu ra dụng ý trong đó.

Anh trở về phòng, lấy ra một gói bột nhỏ, sau đó như kế hoạch, âm thầm lên xe tiến vào rừng.

Phó Dung ngồi trên cao, gió thổi làm bay bay mái tóc màu nâu sẫm.

Anh câm lấy ống nhòm, thấy A Thiệu đã tiến vào trong rừng thì mới đặt xuống, bình thản tiếp tục xem báo, đột nhiên hôm nay anh cảm thấy tiết trời thật trong, thần trí thoải mái vô cùng.

Tô gia.

"Lão gia, phu nhân!

Trời ơi, có chuyện lớn!

Đại họa ập xuống rồi! "
giữa một bầu không gian đang hết sức yên bình, đột nhiên lão quản gia nhà họ Tô mặt cắt không còn giọt máu mà chạy như ma đuổi vào trong, gấp gáp báo.

Vợ chồng Tô Tuấn đang ngồi xem tin tức, nghe thấy thì khó chịu mà cằn nhằn.

"Lão gia, phu nhân, hai người phải bình tĩnh!

Vương thiếu gia đi cùng đại thiếu gia vừa báo về một hung tin! Đại thiếu gia! Đại thiếu gia trong lúc huấn luyện sư tử hoang dã, đã bị nó phát điên xé xác mà chết rồi.

Cả thi thể không còn nguyên vẹn nữa!

"Cái gì?"
vừa nghe xong, tách trà trên tay Tô Tuấn rơi xuống, bệnh tim tái phát mà khuyu xuống sàn nhà, lập tức ngất đi.

Còn vợ lão, cũng thân hôn bay hết mà rú lên, sau đó cũng bất tỉnh nhân sự.

"Mau, mau gọi cấp cứu! Mau lên đi!"
Ngay bây giờ, trên dưới Tô gia đã trở thành một đống hỗn loạn đến mức không còn chỉ huy được.

Một đại gia tộc, cứ thế mà đi vào ngõ cụt của sự tuyệt tự suy tàn.

Trở về thành phố, Phó Dung rất hài lòng với câu nói của cảnh sát đến khám nghiệm: "tàng trữ ma túy, cho cả động vật hoang dã sử dụng nên đã khiến mình chết không toàn thây.

"
Lúc Phó Dung rời đi, thì khách sạn đã bị cảnh sát vây kín.

Họ lục soát phòng Tô Úc Khanh, phát hiện ra một gói ma túy lớn, lại kiểm tra thấy trong nước uống của sư tử có ma túy, thì liền khẳng định rằng chính hắn ta đã thần trí bất minh mà độc điên sư tử, cuối cùng chết thảm dưới móng vuốt của nó.

Cái chết thê thảm của Tô Úc Khanh, cứ như vậy chẳng những không được xót thương mà còn khiến người ta phải vì cụm từ "sư tử bạch tạng"

kia mà phẫn nộ! Tự mình chơi thuốc thì thôi đi, còn độc cả động vật quý hiếm, bảo sao chết là xứng đáng rồi! Nhưng chỉ Phó Dung biết, sự thật vốn không phải như vậy.

Tô Úc Khanh chết đi hoàn toàn nằm trong kế hoạch giết người không đối chứng được của anh, nhìn sự lụn bại gân đi đến hồi kết của Tô gia, anh cực kỳ thỏa mãn! Mà chuyện lớn kinh khủng như vậy, dĩ nhiên là lên đầu các trang tin tức nhanh như gió.

Trong vòng một giờ, Tô gia trở thành cái tên đại cấm kỵ của toàn bộ thành phố Giang.

"Thật kinh khủng!"
dưới phòng khách, Lục Thiên Tình xem xong bản tin mà thốt lên, cô rùng mình, một cảm giác lạnh buốt lan truyền lên toàn bộ tứ chi của cô.

Thạch Tâm Thất ngôi bên cạnh, vừa bóc ra một ít trái cây, vừa cười mỉa biểu cảm của cô.

"Sao? Sợ à?"
"Chết như vậy, chẳng lẽ không nên sợ sao?"
Cô đáp lời, lại chăm chú mà nhìn vào tivi, hiện trường được cánh phóng viên hết sức có tâm mà quay lại, tuy đã được làm mờ phần nào nhưng cô vẫn thấy được một sắc đỏ, đỏ đến chói chang! Còn con sư tử kia giết người xong lại chẳng hề hấn gì, ngược lại còn được tung hô, đưa đi vào vườn quốc gia để cải tạo lại trạng thái sức khỏe.

"Hắn là con sâu nhơ nhớp bại hoại có tiếng! Ai ai cũng mong hắn sớm chết đi, bây giờ hắn chẳng những chết không toàn thây, mà còn bị mang danh là cặn bã với cả động vật!"
Thạch Tâm Thất điềm tĩnh nói, ánh mắt dịu dàng lại hướng về phía cô.

Nghe xong, Lục Thiên Tình có chút ngậm ngùi.

Một mạng người bị cướp đi, ấy vậy mà xã hội lại nhất quyết nghiêng về con sư tử màu trắng không may đó.

Nhưng không trách họ được, vì hắn ta sớm đã sống sai rồi.

Trong cái thế giới tàn khốc này, cặn bã thì đều không xứng đáng được sống, không phải sao? "Tô gia tuyệt tôn, cái vỏ rỗng kia rồi sẽ sụp đổi".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play