Bởi vì thứ mà anh giết đi, không phải là một con người cùng đường, mà là một tên tội phạm bị cả xã hội truy đuổi tẩy chay trong mọi ngóc ngách.

[Bây giờ thì buông bỏ sự áy náy lương tâm được rồi chứ? Cô biết rồi đấy, không phải tôi giết người, mà pháp luật đã định hẳn cái chết, tôi chỉ góp phần giúp xã hội thanh lọc những thành phần dối trá mà thôi.

Những kẻ dối trá, thì không đáng sống tiếp.

] Thạch Tâm Hân giải thích.

Lục Thiên Tình nghe xong, có chút thất thân.

Hóa ra trong mắt anh, dối trá chính là đáng chết! Vậy thì cô, một ngày nào đó có phải cũng như gã, bị lấy danh nghĩa thanh lọc mà loại bỏ khỏi thế giới này không? Thạch Tâm Hân thấy cô thất thân, liên ra hiệu.

[Giờ thì nói thật, thời gian qua cô đã đi đâu rồi?] "Chuyện đó quan trọng hay sao?"
Lục Thiên Tình cũng chỉ đáp gọn lỏn như vậy, sau đó quét ánh mắt vẫn còn có chút mệt mỏi khỏi người anh.

Sau khi xem xong bản tin, hiểu ra mọi chuyện, cô cũng phần nào gỡ bỏ được một chút uẩn khúc cắn rứt trong lòng.

Đêm đó, tuy mâu thuẫn đã đười giải quyết, nhưng cô vẫn lựa chọn ngủ dưới sàn nhà không cùng một giường với Thạch Tâm Hân.

Anh ta quân tử cũng có quân tử thật, nhưng suy cho cùng thì vẫn là một con sói đói! Sáng ngày hôm sau, đến khi Lục Thiên Tình từ trong cơn mơ mà bần thân tỉnh lại thì đã là hơn chín giờ sáng.

Cô nhẹ nhàng ngôi dậy, thấy Thạch Tâm Hân vẫn còn ngủ thì có chút bất ngờ.

Bình thường anh đều thức từ rất sớm, sao hôm nay lại ngủ trễ như vậy? Là do chuyện đêm qua khiến thần trí mệt mỏi quá sao? Cô nghĩ ngợi miên man, rồi lại thoáng lắc đầu, rũ bỏ đi những thứ suy nghĩ khiến đầu óc nặng trịch.

Nắng bên ngoài đã lọt xuống khung cửa sổ, kẽ lên gương mặt điển trai đang còn ngủ của anh một vài tia sáng mong manh, nhẹ nhàng như một chiếc lông hồng màu vàng rực của thượng đế.

Lục Thiên Tình tiến lại thả rèm xuống, sau đó vào phòng vệ sinh, không lâu sau thì đóng cửa lại, nhẹ nhàng rời khỏi phòng.

Bước đi khoan thai nhưng lòng thì trĩu nặng, bởi lẽ cô biết dẫu có ngủ ngon được một giấc thì khi tỉnh lại vẫn phải đối diện với thứ thực tế tàn nhẫn không thể vứt bỏ kia.

Cô đi xuống phòng khách, ngó đông ngó tây ngoài người làm thì chẳng có một ai cả.

Thiết nghĩ có lẽ giờ này Thạch Tâm Thất cũng đến công ty rồi nên cô cũng không bận tâm gì nữa.

"Chị Lưu, có thấy ba tôi đâu không vậy?"
Lục Thiên Tình chán nản, hỏi chị người làm bừa một câu.

"Lão gia đã đến nhà kho từ sớm ạ""
Chị Lưu kính cẩn trả lời.

Lục Thiên Tình ậm ừ, sau đó cũng rời đi.

Nhưng cô lại nghĩ, Thạch Vũ đến nhà kho để làm gì? Đó cũng đâu phải là nơi ông nuôi thỏ đâu kia chứ.

Nhìn dọc nhìn ngang nơi nào cũng trống rỗng, bước chân Lục Thiên Tình cứ thế trong vô thức mà tiến ra ngoài vườn, tâm trí cứ lan man theo cụm từ nhà kho đầy ma lực đó mà tự nhiên hướng đến căn phòng ẩm mốc nằm gọn phía sau biệt thự.

Nơi đó, chỉ có rác, phế liệu và xác của côn trùng mùa hạ chết khô.

Đi ngang qua một khoảnh vườn rất lớn, đột nhiên cô ngửi được một thứ mùi cháy khét đến buồn nôn xuất phát từ một cái hố rất sâu khuất sau bụi cây lớn um tùm, thứ mùi đó cô chưa từng ngửi qua, nó buồn nôn đến nỗi khiến cô phải lập tức bịt lấy miệng mình, khứu giác căng thắng đến mức khó chịu.

"Mùi gì mà khó ngửi vậy chứ?"
Lục Thiên Tình nhíu mày, sau đó tò mò mà bước về phía trước.

Ngay giây phút cô sắp tiến vào trong bụi cây lớn hơn hai thân người, thì có một cánh tay đã kéo cô lại.

"Thiếu phu nhân! Đừng vào đó! "
Tiểu Chúc sắc mặt có chút nhợt nhạt, kéo cô lại vội vã nói.

Lục Thiên Tình hoài nghi, Tiểu Chúc xuất hiện ở đây từ bao giờ? "Sao vậy? Trong đó đã tiêu hủy thứ gì sao? Em có biết là gì không, sao mùi lại tởm như vậy chứ?"
Tiểu Chúc có chút do dự, nhưng sau đó lại cười tươi, giải thích.

"Nói nhỏ cô biết thôi nha.

Cái hố đó đang tiêu hủy xác thỏ bệnh, là số thỏ lão gia nuôi ấy.

Mùi cô ngửi được là mùi mỡ và lông của chúng, có lẽ là cô mới thấy lần đầu nên chưa quen.

"
Tiểu Chúc nói rồi, mau chóng kéo tay Lục Thiên Tình rời đi.

Lục Thiên Tình nghe qua cũng không nghi ngờ gì cả, vì việc Thạch Vũ nuôi thỏ và cả việc lũ thỏ hay bệnh tật cô đều biết.

Có lẽ ba chồng cô không muốn thứ mùi này ảnh hưởng đến người khác nên mới tiêu hủy ở nơi xa như vậy.

Khi cả hai đi xa rồi, một cơn gió lớn chợt thổi qua, làm lật tung mảnh bao lớn đang trùm lấy thứ gì đó nằm sâu trong hố, chiếc bao lật lên, để lộ một gương mặt người đàn ông đã bị lửa gặm nhấm làm cho cháy đen, lớp mỡ bỏng ra kêu xèo xèo, nhỏ giọt xuống đất.

Một chiếc lá trên cây tình cờ rụng xuống, trùng hợp thế nào lại vô tình trở thành vật cuối cùng tiễn đưa gã ta về với cát bụi.

Sau khi Tiểu Chúc có việc đi trước, Lục Thiên Tình lại như bị ma xui quỷ khiến mà mò mẫm bước đến nhà kho.

Dưới cái nắng chói chang của tiết trời đầu hạ, bóng dáng cô nhỏ bé như một cánh bướm mỏng xinh thấp thoáng giữa rừng cây bạt ngàn.

Cô đi rất lâu mới đến căn nhà kho ẩm mốc nằm ở cuối đường sau biệt thự.

Cô cũng không rõ tại sao lại đến đây, nhưng linh tính mách với cô rằng, cô nhất định phải đi đến đó.

Phía trước mặt là một căn nhà nhỏ được dựng bằng gỗ cứng, xung quanh cỏ mọc um tùm, còn có cả vài cái tổ chim.

Lục Thiên Tình bước về phía trước, chỉ còn cách vài bước chân là đã đến nhà kho rồi.

Đột nhiên, có một tiếng hét lớn từ trong vọng ra, kèm theo đó là vô số từ chửi bới, khiến Lục Thiên Tình đứng cách đó không xa cũng phải nghe thấy mà sững người vì sợ hãi.

"Á! Thạch Vũ, ông tàn ác như vậy không sợ báo ứng sao? Ông không sợ tôi thoát khỏi đây được sẽ mang mọi chuyện nói ra ngoài sao? Huhu! A Vỹ! A Vỹ!

Đó là những tiếng gào khản cả giọng của Triệu Tần, Lục Thiên Tình nghe xong càng thêm kinh sợ, nhưng bản chất tò mò đã khiến cô bị mê hoặc, quên hết sợ hãi mà tiến về phía trước, rất nhẹ nhàng, cô ngó vào một khe hở bên vách, nhìn vào trong.

Nhưng bên trong tối như mực, cô không thể thấy được cái gì.

Tiếp theo đó, tiếng của mụ lại vang lên chói chang.

"Haha, ông giết đi.

Ông giỏi thì ông giết tôi đi.

Nếu không tôi thoát được ra ngoài, dẫu có thịt nát xương tan cũng sẽ cho cả thế giới biết rằng, đồ nghiệt chủng kia là con nuôi, và Âu gia năm xưa vẫn còn sót lại một huyết mạch.

Tin tức lan ra rồi, ông nghĩ lũ người đó sẽ cho Thạch gia ông được sống yên ổn sao! Haha! "
Từng câu nói lọt vào tai Lục Thiên Tình, khiến cô choáng váng.

Cô run rẩy, tự hỏi Triệu Tân nói gì vậy chứ? Ai là nghiệt chủng? Ai là con nuôi? Còn cả Âu gia gì đó, rốt cuộc Thạch gia vẫn còn giấu cô bao nhiêu chuyện? "Ba!

Nghĩ đến đó, cô quên cả hoàn cảnh của mình mà tung cửa đi vào trong, gọi Thạch Vũ một tiếng.

Sự xuất hiện đột ngột của cô khiến cả hai kinh ngạc.

"Con! Con đến đây làm gì? Mau, mau về nhà ngay!"
Thạch Vũ lớn giọng quát.

"Không, con muốn nghe tiếp! Con vừa nghe bà ta nói ba có con nuôi! Người đó là ai?! Cô nói đứt quãng, ánh mắt lại hướng về phía Triệu Tần.

Mụ cười lớn, nhìn cô, bất ngờ gào lên.

"Lão còn giấu mày nhiều thứ lắm.

Để tao nói cho mày biết, con nuôi của lão chính là! "
Chỉ đến đó, đột nhiên "Đoàng"
một tiếng.

Một viên đạn giết người diệt khẩu cảm vào giữa trán Triệu Tân, mụ ngã ra, đến chết rồi vẫn không nhắm mắt.

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play