Tình huống chó má này, Lục Thiên Tình có nghĩ nát cả óc cũng không tin được sẽ có ngày nó xảy đến với chính bản thân cô.

Nắm lấy bàn tay mẹ, Lục Thiên Tình thoáng chút run, cô gục đầu vào bàn tay xanh xao của bà, chỉ hận bản thân quá yếu thế, khuyết điểm lại lớn tới như vậy, đối với mẹ kế lại không thể phản kháng được gì.

Với tình trạng hiện tại của Đoàn Dịch, cô không thể mang cùng bà ra ngoài mà chịu dãi nắng dầm mưa cùng cô, chỉ có thế sống chết bám lấy nhà họ Lục chịu đủ mọi loại lăng mạ mà không thể có chút phản kháng.

Đoàn Dịch dường như cảm nhận được sự thay đổi khác lạ của con gái, ngón tay gây mòn khẽ động, chạm vào tay cô.

Ánh mắt ươn ướt như muốn cầu xin Lục Thiên Tình hãy nói sự thật cho bà biết.

"Mẹ, không sao! Con không sao cả, thật đấy! Nhìn mẹ như vậy là con an tâm rồi.

Mọi thứ ngoài kia con sẽ gánh vác, mẹ đừng lo.

Bây giờ mẹ ngủ một chút đi nhé, con ra ngoài làm việc!"
Lục Thiên Tình trấn an mẹ, cô không muốn phô bày sự yếu đuối ra trước mặt bà.

Suốt bao nhiêu năm qua, Lục Thiên Tình đã đóng tròn vai người con gái tháo vát mạnh mẽ, sẵn sàng xù lông để bảo vệ người mẹ tàn phế đáng thương của mình.

Cô vỗ về bà, đắp chăn lên người, đặt lên trán bà một nụ hôn cách biệt qua lớp khẩu trang kín, sau đó thống khổ mà rời đi.

Phía bên ngoài, vẫn rả rích vài giọt mưa đượm buồn như thể, mưa nhỏ trên sông, tí tách thành giọt, hương nhang thơm phảng phất trong gió làm khắc khoải hồn người.

Sáng hôm sau, khi Lục Thiên Tình vừa tỉnh lại, mẹ kế đã ném một xấp tiền dày cộm vào mặt cô.

"Cầm lấy xấp tiền này, đi mua vài bộ trang phục ra dáng một chút mà mặc, học cách sống như một thiên kim mà ngẩng cao đầu một chút đi.

Đừng làm xấu mặt con gái tao qua cái gương mặt nồng nặc mùi tiền đấy!"
Lương Hương Hảo quắc mắt nói, vì để thành công gả Lục Thiên Tình đi qua mắt Thạch Vũ, bà ta thực sự đã vì cô mà tổn rất nhiều tiền.

Số tiền này, đợi khi cô gả vào Thạch gia, bà ta đĩ nhiên sẽ đòi lại gấp bội! "Tôi không muốn gả!"
Lục Thiên Tình vẫn lặp lại câu nói đó.

Gương mặt cô lúc này còn lạnh hơn cả băng ở Bắc Cực, dẫu có là dụng mạo Lục Bối Di hơn người thì cũng không thể che đậy nổi khí sắc u uất của một Lục Thiên Tình nằm ẩn sâu bên trong.

"Được thôi, vậy thì xem như mẹ của mày bạc phước!"
Lương Hương Hảo nhấn mạnh.

"Có tôi ở đây, có cha, bà đám sao?"
Lục Thiên Tình đứng bật dậy, dáng vẻ thịnh nộ đối diện với mẹ kế.

Người đàn bà này, phải chết bao nhiêu lần mới hết tàn ác đây? "Chỉ cần tao muốn, thì cha của mày có là gì.

Tao nghĩ bây giờ tao chỉ cần mang cái gương mặt đắt tiền này của mày đến trước mặt mụ ta, sau đó kể cho mụ nghe toàn bộ sự việc.

Mụ yêu thương mày như vậy, chắc hẳn nghe xong sẽ tự xuống hoàng tuyền mà chẳng cần tao ra tay đâu!"
"Tiểu nhân!"
Lục Thiên Tình mắng một tiếng, liền ăn một cái tát từ Lương Hương Hảo.

"Cẩn thận cái miệng xinh đẹp của mày đấy! Nếu không phải lão già họ Thạch kia quá giàu, thì mày nghĩ mày có được cái phúc phần mà mạo nhận thành con gái của tao không? Đồ cặn bã!"

Nói rồi, liên lấy từ trong túi áo ra một viên thuốc được nén trong vỏ rất kỹ, quãng về phía Lục Thiên Tình.

Cô nhặt lên xem, vỏ thuốc chính là thuốc độc, có tác dụng suy hô hấp làm ngưng tim.

"Tao có rất nhiều những viên như vậy.

Nếu mày không đồng ý, Lục gia ta mà bị diệt thì mày cũng đừng mong mụ ta được sống.

Một viên thuốc thôi sẽ tiễn mụ xuống hoàng tuyền, nó có thể pha trong nước, pha trong thức ăn, hoặc là tao sẽ trực tiếp nhét vào miệng sẽ cho mụ chết nhanh hơn, đỡ phải chứng kiến đứa con vô năng như mày mà thêm phần tức tưởi! Lục Thiên Tình, mày nghĩ mày bên cạnh mụ mãi hai mươi tư giờ được sao?"
Sau đó, Lương Hương Hảo quay người đi.

"Để mẹ tôi được yên.

Tôi sẽ! gả!"
Câu nói thất thân thốt ra từ miệng Lục Thiên Tình.

Lương Hương Hảo nở một nụ cười, nhặt lấy viên thuốc kia, ném vào lò sưởi.

Cuối thu năm đó, Lục gia có hỷ sự lớn, giấy đỏ dán đầy nhà, thức ăn trà nước gia nhân làm không xuể.

Hôn lễ lớn tới nỗi phải làm cả trấn Tô Thanh xúm xuýt tấm tắc mà khen lấy khen để.

Những người không hiểu chuyện, đều ngưỡng mộ Lục gia đã may mắn vớ phải một chĩnh vàng ăn cả đời cũng không hết.

Càng may mắn hơn là Lương Hương Hảo, chuyến này được gả con gái đi vào chốn danh giá hào môn, kết được thông gia với người mà cả đời bọn họ cũng không dám mơ tới.

Những cô gái trong trấn, kẻ ngưỡng mộ, người ganh ty, ghen ghét ra mặt đối với cô dâu.

Tại sao cùng một phận con gái như nhau, mà số của Lục Bối Di kia lại quá tốt? Gả cho Thạch Tâm Thất, đại mỹ nam điển trai giàu có nức tiếng ở thành phố Giang hưng thịnh hoa lệ nhất vùng.

Chỉ có điều trong ngày cưới, tuyệt không thấy bóng dáng chú rể cũng như chị gái Lục Thiên Tình.

Hàng xóm xung quanh có hỏi thì đều được Lương Hương Hảo bảo rằng, Lục Thiên Tình đã tìm được một mối công việc tốt cách trấn rất xa nên không thể về tham dự được.

Còn về phần chú rể, thì mụ bảo rằng lên thành phố sẽ gặp được ngay, Thạch Tâm Thất bị dị ứng với đám đông nhiễu loạn, nên Thạch Vũ nói rằng nghi thức rước dâu này anh không có mặt cũng không sao.

Câu trả lời ngoa nguýt lấp liếm như vậy, ấy thế mà bọn họ cũng tin là thật lòng.

Lương Hương Hảo lướt nhìn đám người đang tung hô đoàn người rước dâu, hoa hòe bay đầy trời mà bĩu môi khinh bỉ.

Thật là một lũ ngu mài Chú rể là một kẻ phế nhân bại liệt, thì làm sao có thể đến rước dâu? "Đã đến giờ rồi, chúng ta phải trở về thành phố.

Hôn lễ chính thức vẫn còn đang đợi ở sảnh lớn nhà họ Thạch, chỉ còn hơn ba giờ đồng hồ!"
Thạch Vũ nhìn đồng hồ trên tay, cười vui vẻ nói.

Lục Động cũng gật đầu vui vẻ, hòa cùng dòng người, tiễn con gái rời đi.

Cô dâu trong trang phục sườn xám đỏ truyền thống có chút run, nói gì đó với Thạch Vũ, sau đó quay ngoắt vào nhà, trên đầu vẫn còn trùm chiếc khăn cưới khá ngắn màu đỏ, tuyệt chỉ đủ để lộ ra đường đi ở dưới chân, không ngẩng cao đầu.

Bước vào căn phòng nhỏ nằm khá xa nhà chính, cô dâu bước đến cạnh bên chiếc giường người phụ nữ đang nằm, quỳ xuống, nắm lấy bàn tay mẹ.

Lục Thiên Tình bây giờ, thân phận đã là Lục Bối Di "Mẹ.

.

"
Cô gọi một tiếng, không kìm được dòng lệ.

Nhưng vẫn giấu mặt dưới lớp khăn cưới màu đỏ thẫm, không để lộ ra gương mặt đáng xấu hổ của mình, càng không dám nhìn người phụ nữ.

Bàn tay người phụ nữ run lẩy bẩy, khiến Lục Thiên Tình nhận ra được, bà đã kích động đến thế nào.

"Mẹ à.

Hôm nay là hôn sự của con, con đã tìm được một người phù hợp để gả, từ đây về sau mẹ không phải âu lo con sẽ sống trong cảnh mẹ kế con chồng.

Người mà con lấy có gia thế rất sang giàu, mẹ đừng lo con sẽ khổ cực! Con gái hứa với mẹ, đợi đến lúc phù hợp, con nhất định sẽ đón mẹ đi, tận tâm báo hiếu đến cuối đời!"Lục Thiên Tình vừa nói, nước mắt cô rơi lã chã trên tay bà.

Cô không nhìn được, khóe mắt bà cũng đã tuôn nước mắt.

Thanh quản ú ớ cùng cực, muốn nói mà không thể nói ra lời.

Nhìn thấy trạng thái của mẹ, Lục Thiên Tình không kiềm được mà khẽ ngẩng đầu, để lộ ra cánh môi đỏ thẫm màu son trang nhã.

Đoàn Dịch trông thấy thì càng thêm kích động, bởi lẽ đôi môi đó tại sao lại không giống con gái của bà? "Mẹ à, con đi nhé! Con sẽ trở về sớm đón mẹ đi nhanh thôi, khoảng thời gian này, mẹ hãy tịnh dưỡng cho tốt, nếu không con ở xa phải thêm bận lòng rất nhiều.

Chút tiền này, mẹ giữ lấy, nếu có lúc nào đó bất trắc hãy đưa nó cho Uyển Nhi nhà chúng ta, trong đó có địa chỉ tên họ nhà chồng của con, cô ấy sẽ biết tìm đến! Có cô ấy chăm sóc mẹ, con cũng an tâm phần nào!"
Uyển Nhi là nô bộc nhà họ Lục, đã tận trung tận nghĩa với hai mẹ con Lục Thiên Tình suốt bao nhiêu năm qua.

Lục Thiên Tình trước khi rời đi, vẫn không quên để lại sự căn dặn cuối cùng.

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play