Trong bóng tối, tuy không rõ mặt nhưng cô vẫn nhận ra đôi bàn tay ấy của Thạch Tâm Hân, đang run rẩy đến mức nào, hơn nữa phảng phất trong cự ly gần cô còn ngửi được một chút hương rượu nhẹ.

Lục Thiên Tình bị hành động bất ngờ của Thạch Tâm Hân làm cho điêu đứng, cả tinh thân cũng chững lại mà bất động, cô không hiểu tại sao anh lại như thế.

"Hân, anh! Anh làm sao vậy?", cô ấp úng, khẽ nhích người.

Nhưng anh không phản ứng.

Thạch Tâm Hân lại ôm chặt lấy cô hơn, bất giác khẽ run, mái tóc mềm mại cạ vào cổ cô, vừa nhột vừa ngứa ngáy.

Mọi thứ diễn ra ngay trong bóng tối nên cô cũng không hiếu, rốt cuộc là Thạch Tâm Hân đang có tình trạng qì.

Thấy anh run nhẹ như vậy, Lục Thiên Tình nghĩ rằng có lẽ anh nhất thời sợ bóng đêm mới như vậy, nên cũng yên lặng để bàn tay kia ôm lấy mình thật chặt, không bài xích nữa.

Nhưng bất ngờ, bàn tay nam tính kia đột ngột dịch chuyển, sờ soạng khắp cánh lưng cô, sau đó rất nhẹ mà luôn vào trong lưng áo.

"Hân, dừng lại!"
Lục Thiên Tình nhận ra sự khác biệt, lập tức hét lên.

Bàn tay kia khựng lại, như lấy lại ý chí đứng đắn của mình, xô ngã cô ra, sau đó tự tay bật đèn, phá nát bầu không khí suýt nữa thì không thể.

cứu vãn nổi.

Có ánh sáng, Lục Thiên Tình lập tức bắt gặp gương mặt đỏ gay như say rượu của Thạch Tâm Hân cùng mái tóc rũ rượi xõa bung ra trên trán, phủ phục không vào nếp nữa.

Anh nhìn cô, mặt anh đỏ lại càng thêm đỏ, sau đó cúi nhẹ đầu xuống, mệt mỏi ra hiệu hai từ "Xin lỗi"

Lục Thiên Tình sững sờ.

Dáng vẻ này của anh khiến cô chết trân.

Anh mặc một chiếc sơ mi trắng rộng, cả người có chút rối loạn, hơi thở lại có men, trên bàn lại có một chai rượu không biết là do ai mang đến, đã vơi hơn một nửa.

Lần đầu tiên cô trông thấy Thạch Tâm Hân như vậy, cô nghỉ hoặc, là anh đã dùng rượu, anh đã say ư? Nhưng tại sao, tại sao đang yên đang lành lại uống rượu? Còn làm ra hành động vượt phận như thế? "Anh say sao?", Lục Thiên Tình đề phòng hỏi.

Thạch Tâm Hân nhìn cô, cái nhìn khẽ lay động, đến cả con ngươi trong đó cũng có vài phân ma men, sau đó khẽ gật đầu.

Nhưng Lục Thiên Tình nhìn ra, cái gật đầu kia lại có đến vài phần kích động.

Rốt cuộc là có chuyện gì đã xảy ra đối với Thạch Tâm Hân? Thạch Tâm Hân không để cô kịp phản ứng, lại vớ lấy chai rượu trên bàn.

Lục Thiên Tình lao đến, giật lại từ trên tay anh, kiên định nói.

"Anh không được uống rượu.

Anh cũng biết sức khỏe mình không được tốt kia mà.

"
Thạch Tâm Hân sau đó cũng không biết có để tâm hay không, mà không ương bướng nữa.

Anh mệt mỏi nằm phịch xuống đệm, thở dài ra một hơi đầy phức tạp, sau đó chậm rãi nghiêng người sang phía cô, vỗ nhẹ xuống mặt đệm trống còn lại bên cạnh mình.

Ý muốn rằng cô hãy nằm xuống cạnh anh.

Lục Thiên Tình hoang mang, ý như vậy có nghĩa là gì? Muốn cô ngủ cùng anh sao? Nhưng nghĩ đến việc vừa rồi, cô lại không dám, lo sợ căng thẳng liền lảng tránh cái nhìn của anh.

"Không cần đâu.

Tôi vẫn như mọi hôm! Ngủ dưới sàn là được rồi"
Lục Thiên Tình ấp úng, Thạch Tâm Hân lại lặng lẽ nhìn cô một cách đăm chiêu.

Chạm phải ánh mắt kia, nhịp tim của cô càng có thêm vài phần loạn xạ, cô cũng không biết bản thân là lại đang sợ hãi điều gì? Chỉ là năm chung một giường, chưa làm gì thì sao có thể gọi là mờ ám? Hơn nữa nếu ngẫm kỹ lại, cả hai trên danh nghĩa lại là là vợ chồng nhưng chưa từng có hành động gì gần gũi, lại cưới được gần một năm nên nếu thực có xảy ra chuyện gì thì cũng rất bình thường.

Hoặc là Thạch Tâm Hân sống lại bản chất đàn ông, hoặc là chính cô đã nhạy cảm căng thẳng quá mức.

Nhưng Thạch Tâm Hân như vậy, thì có thể làm được gì? Nghĩ thế, cô cũng nhẹ nhõm đi được đôi chút mà tự trách mình nghĩ linh tinh.

"Anh! Tôi có thể nằm chung giường với anh, nhưng anh không được vượt phận như vừa rồi đâu đấy-, Lục Thiên Tình nhắc nhở.

Anh chỉ nhìn cô, ngoài mặt không phản ứng điều gì nhưng trong lòng đã sớm cười lớn.

Anh chỉ say có một chút, vừa rồi đúng thực là hoàn cảnh đã làm anh mất trí, nhưng anh vẫn chưa đến mức đánh mất mình.

[Hóa ra cô ta sợ chuyện đói! Lục Bối Di ơi là Lục Bối Di, dẫu chúng ta có thân thì trước mắt tôi cũng không đến mức ham muốn như vậy đâu.

]Lục Thiên Tình nói xong, mới an tâm nằm xuống giường.

Bất giác cả người cô cứng đờ, như không thể thở nổi.

Vì đây là lần đầu mà cô nằm chung giường với Thạch Tâm Hân, lại còn trong một đêm tối tịch mịch như vậy.

Cô khẽ nghiêng mặt, bắt gặp ánh mắt đang nhìn mình trân trân không rời của Thạch Tâm Hân, má cô không say nhưng lại càng thêm đỏ.

Cô cứ thế nằm yên không dám động đậy, mắt nhìn lên trần nhà, còn anh cứ ngẩn ngơ mà quan sát cô.

Không rõ nghĩ gì mà ánh mắt càng lúc càng dịu lại.

"Ngủ! Ngủ thôi.

"
Lục Thiên Tình lên tiếng phá vỡ bầu không khí đang hết sức trầm mặc, cố gắng tìm một lý do hợp pháp để né tránh cái nhìn kia.

Nhưng bất ngờ, Thạch Tâm Hân lại đưa tay sờ nhẹ lên má cô.

Sau đó lấy từ dưới gối của mình ra một tấm ảnh, thu ánh mắt lại, chăm chú nhìn.

Tấm ảnh thu hút sự chú ý của Lục Thiên Tình, khiến cô cũng phải nhìn lấy.

Cô có chút kinh ngạc, bởi đó là chính là bức ảnh mà lần trước Thạch Tâm Hân vì nó mà đã làm bị thương cô.

[Trong bụng bà ấy, là em gái của tôi.

], Thạch Tâm Hân diễn giải.

Lục Thiên Tình trông thấy cũng nhìn theo, phát hiện ánh mắt anh dịu nhẹ vô cùng, nhìn tấm ảnh kia bằng một sắc thái vô cùng trân trọng, lại có rất nhiều sự tiếc nuối xót xa mà cô không thể nhìn rõ được.

Nhưng nhìn kỹ lại, người đàn ông trong ảnh lúc trẻ lại nhìn chẳng có nét giống Thạch Vũ hiện tại chút nào.

Chẳng lẽ là thời gian đã làm thay đổi và bào mòn đi ngoại hình của một con người nhanh như vậy ư? "Em gái? Anh đang nhớ cô ấy sao?", Lục Thiên Tình nghi hoặc hỏi.

Em gái mà Thạch Tâm Hân nhắc đến ngoài Tiểu Phong ra thì còn ai nữa chứ.

Mắc nợ ân tình lớn tới như vậy, cảm xúc trong lòng chắc chắn không chỉ đơn giản là nhớ.

[Tôi bây giờ còn không rõ em äãy có hình dạng như thế nào.

Cũng đã hai mươi hai năm rồi, nhớ kiểu nào chứ?], Thạch Tâm Hân thể hiện.

Lục Thiên Tình trợn tròn mắt? Cái gì mà hai mươi hai năm? Chẳng phải ba chồng đã nói với cô Thạch Tiểu Phong rời đi vào năm hai mươi tuổi thôi sao? Đến nay cũng chỉ mới bảy năm, tại sao Thạch Tâm Hân lại nói ra những hai mươi hai năm? "Anh! Anh có nhớ sai lệch thời gian không vậy?".

Lục Thiên Tình nghi hoặc.

Thạch Tâm Hân lại thở dài, cất tấm ảnh vào dưới gối, gác lại suy tư đi.

Trong lòng anh lại nghĩ quả thực không nên nói cho cô nghe làm gì.

Vì cô cũng chỉ là một người ngoài, căn bản cũng không hiểu thứ anh đang nói là điều gì cả.

[Ngủ đi], anh ra hiệu, sau đó kéo chăn kéo lên người cô.

Trong đêm tối tĩnh mịch, câu nói của Minh Cửu từ sáng sớm hôm nay vẫn còn nằm đó, sâu trong tâm trí anh như một loại kim độc đang từng giây từng phút thấm vào từng mảnh tế bào "Nhị thiếu, đã có một chút tin tức về Âu tiểu thư, tuy không xác định ra được người truyền tin là ai nhưng có thể chắc chắn rằng cô ấy có lẽ vẫn còn sống! Còn tung tích, vẫn như mò kim đáy bể, trước mắt chưa thể tìm ra!"
[Tư Kỳ, em còn sống.

Em thực sự vẫn còn sống! Chỉ cần còn một tia hy vọng, anh nhất định sẽ tìm được em Chờ anh, em phải chờ anh hai đấy, Tư Kỳ! ].

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play