Lục Thiên Tình trông thấy phản ứng khác lạ của Thạch Tâm Hân, cô cũng nửa tỉnh nửa mê, không biết lý do tại sao Thạch Tâm Hân lại trở nên lãnh đạm như vậy.

Cô rất muốn nói, nhưng lại không thể nói.

Phó Dung chẳng những là người có quen biết cũ với cô, mà còn nắm giữ trong tay rất nhiều bí mật mà cô không thể tiết lộ, anh ta liên can đến rất nhiều điều, nếu nói tất cả ra, Lục Thiên Tình sẽ không biết còn gây nên phong ba gì nữa.

Nên cuối cùng, cô chọn cách giữ im lặng.

Cứ như vậy cả hai cứ giữ một sự im lặng với nhau trong suốt đoạn đường trở về nhà.

Cô không buồn giải thích, mà Thạch Tâm Hân anh cũng chẳng màng quan tâm.

Hơn nữa Lục Thiên Tình nghĩ rằng, giữa cô và Thạch Tâm Hân chưa cụ thể được là quan hệ gì, cô cần gì phải rõ ràng nhọc tâm như vậy.

Có khi sự nhiệt tình của cô, trong mắt anh lại trở thành một điều buồn cười ngu ngốc.

Sau khi trở về Thạch gia, mọi thứ rất nhanh đã trở về vị trí cũ.

Thạch Tâm Thất vẫn cứ ít nói như vậy, dường như sau lần lượt những sự việc diễn ra trong chuyến hành trình đó, đã khiến anh phần nào cảm thấy ác cảm với Lục Thiên Tình nhiều hơn.

Trong lòng anh luôn nghĩ, Phó Dung quỷ quyệt thủ đoạn như vậy, lại có thể không màng cả mạng sống mà lao xuống biển cứu người, rốt cuộc giữa anh ta và Lục Thiên Tình đã thân thiết đến mức độ nào đây? Và cô đã dùng đến kế sách bẩn thỉu gì mới khiến Phó Dung bất chấp cả việc cô đã là người có chồng như vậy chứ? Chỉ cần nhớ đến cái cụm từ "Tiểu Lục"
kia, anh càng trách cô là loại phụ nữ không có liêm sỉ.

Ngày hôm đó, trong lúc Lục Thiên Tình đang làm chút điểm tâm trong bếp, thì ngoài sảnh lớn vọng lại âm thanh giày cao gót gay gắt vô cùng.

Hôm ấy là ngày họp cố đông lớn của công ty, từ sớm Thạch Vũ và Thạch Tâm Thất đã không có mặt ở nhà, hôm nay cả Thạch gia đêu do hai vợ chồng Lục Thiên Tình làm chủ.

Thạch Tâm Hân ngồi trên xe lăn cạnh chiếc bàn ăn lớn, bên cạnh là một cốc sữa ấm mới được pha xong.

Mặc dù anh chưa buông bỏ được nút thắt khó gỡ kia, nhưng cũng không phải là cự tuyệt giao tiếp hẳn.

"Thơm thế nhỉ?", bên ngoài truyền lại một giọng nữ quen thuộc, thanh âm nhẹ như gió nhưng lại như có mật ngọt, làm lay động lòng người.

Lục Thiên Tình nghe thấy tiếng người, lập tức ngó ra ngoài.

Phát hiện người đến là Lam Thanh Sương.

Cô càng không biết cô ta đến đây là vì lý do gì.

Nhưng khách đến nhà chủ nhà sao có thể ngó lơ, huống hồ Thạch Tâm Hân lại không thể nói chuyện, cô đành miễn cưỡng tiếp.

"Hóa ra là cô Lam.

Cô đến tìm anh cả sao? Anh ấy đã đến công ty từ sớm rồi!"
Lục Thiên Tình cười tươi, nhiệt tình nói.

"Tôi không đến tìm Thất Thất!"
Lam Thanh Sương tỏ vẻ không quan tâm lắm, đặt chiếc túi xách lên trên bàn, vẫn âm thanh giày cao gót chói chang kiêu kỳ đó, cô ta tiến vào trong phòng bếp, cầm lấy một chiếc bánh còn nóng hổi, bàn tay thon dài một màu sơn đỏ rực, khẽ bĩu môi, không nói lời nào liền ném miếng bánh xuống đất, thốt ra một câu.

"Từ xa thì thơm, lại gân thì thật khó ngửi!"
Hành động kia khiến Thạch Tâm Hân để ý, vẫn gương mặt lạnh lão khó coi đó, quan sát kỹ Lam Thanh Sương.

"Cô Lam, cô làm vậy là ý gì?", Lục Thiên Tình đã bắt đầu thay đổi thái độ, nói chuyện lại lớn hơn một chúi.

Chỉ thấy cánh môi Lam Thanh Sương khẽ cong, sau đó chát một tiếng, tát vào mặt Lục Thiên Tình.

Hành động nhanh đến nỗi, khiến cả hai vợ chồng đều chết trân.

Móng tay Lam Thanh Sương lại dài, đánh vào mặt cô, đã vô tình xước một vết đỏ dưới má, rướm máu.

"Cái tát này, là trả cho nỗi ấm ức bị hủy hôn của Mẫn Ái Lục Bối Di, cô làm người thật không biết xấu hổ!", Lam Thanh Sương đánh người xong, mở to mắt chỉ vào mặt Lục Thiên Tình.

Hóa ra Lam Thanh Sương, là bạn thân từ bé của Tô Mẫn Ái.

Chuyện cô ta đã gặp phải trên tàu khiến Lam Thanh Sương biết được mà phẫn nộ, quyết định thay bạn thân đi dạy dỗ "tiểu tam".

Lục Thiên Tình còn chưa kịp hiểu đã xảy ra chuyện gì, lại nhận một cái tát rách cả da như vậy, nhất thời không thể nhịn được, nén lấy cơn bỏng rát trên da mặt, lấy lại bình tĩnh mà đáp trả một cái tát mạnh gấp đôi vào mặt Lam Thanh Sương bằng sức lực cha sinh mẹ đẻ của mình, khiến mặt cô ta cũng bị bầm tím.

"Vậy thì cái tát này, là tôi thay mặt cho Lam lão gia, vì đã dạy ra một đứa con không có giáo dục!", Lục Thiên Tình không hề nhẫn nhịn mà thẳng thắn nói.

"Tiện nhân, mày biết tao là ai không mà đánh tao hả? Dụ dỗ Phó Dung hủy hôn, lại còn để Thất Thất lao xuống biển cứu mày.

Tiện nhân như mày Lam Thanh Sương tao đã sai vì quá xem nhẹ!"
Lam Thanh Sương không nghĩ được sẽ xảy ra tình huống đó, liền phẫn nộ nói lớn, sau đó lao tới nắm lấy tóc Lục Thiên Tình, kéo cô ngã quật ra nền nhà.

"Buông ra Lam Thanh Sương, cô bị điên rồi ư?", Lục Thiên Tình nói lớn, điên cuồng tách người ra khỏi Lam Thanh Sương.

"Mẫn Ái chịu nhục nhã như vậy còn không phải vì mày? Nếu mày không cho tao một lời giải thích rõ ràng, tao sẽ rạch nát mặt mày rail"
"Đừng có mà ngậm máu phun người.

Chỉ cần tự tôi biết, tôi đối với chồng, chưa từng làm gì sai! Cô càng không có tư cách bắt tôi phải giải thích!", Lục Thiên Tình giằng co, nhất thời mà hét lớn, dùng chân đạp ngã Lam Thanh Sương đang nắm lấy tóc cô ra khỏi người mình.

Câu nói "Tôi đối với chồng, chưa từng làm gì sai"
kia khiến Thạch Tâm Hân đang ngồi thảnh thơi quay clip từ nãy đến giờ cũng phải nhất thời sững người.

Anh ngồi trên xe, lúc đầu còn định gọi người giúp đỡ.

Nhưng sau đó khi hiểu ra vụ lùm xùm ẩu đả kia xuất phát từ Phó Dung, thì lại ra lệnh cho tất cả người làm lùi xuống.

Anh cũng lấy lại bình tĩnh ngồi đực mặt ra xem như chẳng có việc gì, còn lùi xe lại một đoạn nhường chỗ trống cho hai người phụ nữ cấu xé nhau, sau đó thảnh thơi lấy điện thoại ra quay clip lại, ung dung uống sữa.

Có lẽ làm chồng được như Thạch Tâm Hân, trên thế giới chẳng dám có nhiều người, dám mượn tay người khác dạy dỗ vợ mình một bài học.

Quay được một đoạn clip kéo dài mười phút, Thạch Tâm Hân lại lén chộp lấy vài bức ảnh người không ra người của vợ, lén lút lưu đi.

Sau đó, anh gửi đoạn clip kia cho Thạch Tâm Thất kèm một dòng chữ khôi hài.

[Clip 10 phút, Lục, Lam bất phân thắng bại] Gửi xong, lại tiếp tục ăn bánh, nhàn nhã.

Căn bản chẳng bận tâm vợ mình đang bị người ta đánh ghen cho túi bụi.

Đây xem như là một bài học sáng mắt cho cô, Thạch Tâm Hân nghĩ trải qua chuyện lần này, có khi cô vợ của anh sẽ biết an phận thủ thường mà tránh xa đàn ông khác thêm một chút.

Quả nhiên đoạn clip vừa được gửi đi, chưa kịp xem hết thì 1 phút sau đã có một cuộc gọi thẳng đến máy Lam Thanh Sương, khiến cuộc ẩu đả giữa hai người phụ nữ phải gián đoạn lại.

Cả hai buông nhau ra, đầu bù tóc rối không còn ra bộ dạng gì.

Thạch Tâm Hân nhìn Lục Thiên Tình, dáng vẻ đó thật khiến anh suýt nữa phải bật cười thành tiếng.

"Con tiện nhân.

"
Lam Thanh Sương nghe điện thoại, vẫn không quên mắng người, mặc kệ bộ dạng mình đang cực kỳ hài hước, không kém gì những ả đào hát mua vui cho khách thưởng nghệ.

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play