Người phụ nữ trước mặt anh ngay lúc này, đã trở thành một người khiến anh phải tránh xa ngàn dặm.

Lòng dạ độc ác của cô ta, tuy rằng chưa có chứng cứ rõ ràng nhưng cũng phải khiến người ta phát sợ.

"Anh nói vớ vẩn cái gì thế? Anh say sao? Tại sao cách nói chuyện của anh hướng tới em cứ như em là kẻ thù của anh vậy?"
Lục Bối Di rất khó chịu trước cái nhìn đăm chiêu không rời kia, chau mày phản đối.

"Anh chỉ đang thắc mắc, rõ ràng hai người các em là vợ chồng, vậy tại sao em lại không thể mở lời ngăn cản nó được? Một câu chân thành khó đến thế sao?"
"Là anh ấy đột nhiên muốn uống rượu, em cản cách nào được? Hân cũng đâu phải là một đứa trẻ lên ba đâu mà cần người khác dỗ dành?"
Lục Bối Di phản ứng, lại liên tục giục Thạch Tâm Thất mau chóng trở về nhà.

"Anh về nhà, vậy thì em đi đâu? Bây giờ đã trễ rồi đấy, em còn muốn đi đâu nữa?"
"Em đi có chút chuyện, một mình anh ở nhà là được rồi, sao cứ phải cò kè có mặt em mới chịu?"
Lục Bối Di nói rồi lại nhìn vào chiếc đồng hồ trên tay, thấy đã trễ, cô ta không nói nữa, lập tức bắt một chiếc taxi, không quên nhìn Thạch Tâm Thất một cái, lên xe rời khỏi đó, tốc độ nhanh như một ngọn gió thoáng qua vậy.

Khi người đi rồi, anh vẫn còn đứng ngẩn ngơ, mãi đến khi Đường Bắc Ái vỗ vai một cái, chầm chậm lắc đầu đầy chán nản, anh mới ý thức được hiện tại.

"Nhìn dáng vẻ đó của của cô ta, tôi đoán là đi bar đấy.

Thất, bây giờ thì cậu có thể tin vào sự thật được rồi chứ? Còn tôi, tôi dám cam đoan với cậu người phụ nữ này hiện tại, chắc chắn không phải Lục Thiên Tình!"
Đường Bắc Ái chắc nịch một câu, lại đột nhiên bị say, nôn một trận.

Thạch Tâm Thất thấy cũng không thể ở lại nữa, liên rời khỏi Đường gia, quay trở về nhà.

Bầu trời trên cao lúc này rất ảm đạm, mây đen che từng đợt từng đợt, thu vào đôi mắt đầy sóng gió đó của anh, có thể sà xuống cùng lúc bất cứ khi nào.

"Tiểu Phong!"
Về đến nhà, Thạch Tâm Thất gọi lớn một tiếng, nhưng xung quanh hoàn toàn vắng lặng, không có tiếng ai trả lời anh.

Anh nhìn dáo dác một lượt, cả căn nhà rộng lớn quen thuộc này, tại sao bây giờ lại trở thành một dáng vẻ cô đơn không một bóng người như thế? Sự vui vẻ tràn ngập tiếng cười của lúc trước, bây giờ đã chẳng thể nào tìm lại được nữa.

"Tại sao lại uống rượu? Có biết mình đang trong giai đoạn phục hồi không?"
Vào đến phòng, Thạch Tâm Thất nhẹ nhàng giảng lấy chai rượu đã vơi đi một nửa từ tay Thạch Tâm Hân, đặt xuống bàn một tiếng cạch, không quên nghiêm khắc.

"Vừa rồi em đã thấy cô ấy!

Đang thân mật với một gã làm vườn, chính là ở dưới ngay sân vườn, em chỉ cần nhìn xuống là thấy.

Tại sao!

Tại sao lại lẳng lơ như vậy?"
Thạch Tâm Hân lè nhè nói, trong giọng điệu không giấu nổi sự đau lòng.

Thạch Tâm Thất lúc đầu cũng có chút ngạc nhiên, nhưng rất nhanh đã trở lại trạng thái bình thường, anh nhìn em trai của mình một lúc, dáng vé này đích thực là đã bị tình yêu làm cho tàn tạ.

Thạch Tâm Thất suy nghĩ, có lẽ cũng đến lúc anh cho em trai biết tất cả mọi chuyện rồi.

Do dự một lúc, cuối cùng anh cũng kể cho Thạch Tâm Hân biết đầu đuôi mọi chuyện, kể cả những nghi vấn vẫn còn chưa có đáp án trong lòng anh.

Thạch Tâm Hân nghe xong muốn tỉnh rượu, thậm chí đang rất tỉnh táo mà vẫn cảm thấy đầu óc mình quay cuồng, trái tim và cả cánh môi cũng đồng thời muốn khô lại.

Trong mắt anh những lời này thật huyễn hoặc biết bao! "Có phải anh cũng uống rượu nên mất trí không? Anh đang nói thật hay đang bịa ra một câu chuyện hoang đường?"
Thạch Tâm Hân quảng vào mặt anh trai một câu hỏi, anh không tin được.

Làm sao mà tin được người gắn bó với mình bao nhiêu năm qua, cuối cùng lại là một người giả được thay thế.

"Anh biết em rất khó tin nhưng em bắt buộc phải tin!Đang trong giai đoạn nước sôi lửa bỏng, không có lý gì anh lại dựng lên một câu chuyện huyễn hoặc thế này"
Thạch Tâm Hân nghe xong thì trầm mặc, trong đầu cũng đang liên kết lại những chuyện đã xảy ra gần đây.

Có vẻ như, đây chính là đáp án tốt nhất cho những dấu chấm hỏi to lớn trong lòng.

Về sự thay đổi ngày càng lớn của người vợ mà anh hết mực tin tưởng.

"Là thật sao? Mọi thứ đều là thật sao? Nếu là thật thì chẳng phải em đã sống như bù nhìn suốt hơn hai năm qua, còn ngu ngốc hơn khi không nhận ra được người hiện tại không phải vợ của mình"
Thạch Tâm Hân vừa nói xong, lại được dịp cười lớn.

Hàng loạt thứ suy nghĩ lại được dịp lấp đầy tâm trí anh, như một mê cung quẩn quanh không có cách nào thoát ra được.

"Chuyện nghiêm trọng không chỉ dừng lại ở đó, vấn đề mà chúng ta cần được biết chính là nguyên nhân thật sự sau cái chết của ba, và Lục Thiên Tình đang ở đâu.

Hân à, người phụ nữ hiện tại bên cạnh em đang rất nguy hiểm, tuy chúng ta biết được thân phận cô ta, nhưng muốn để người khác tin cũng cần phải có chứng cứ, càng không thể manh động, sẽ hại đến Thiên Tình.

"
Thạch Tâm Thất lại nói, nhắc đến Thạch Vũ, một nỗi bi thương lại quấn lấy trái tim.

Thạch Tâm Hân không nói gì, đột nhiên chộp lấy chai rượu ném thẳng vào vách tường phía trước, một tiếng vỡ toang, một giọt nước mắt lăn xuống nhưng lại được lau đi, anh bất lực vô cùng.

"Tại sao? Tại sao mọi chuyện lại thành ra như thế? Lục Thiên Tình, Lục Bối Di, chị chị em em, giả giả thật thật, đúng là kiếp nạn của Âu Tư Tôn này mà"
Anh dẫn vặt chính mình, lại không ngừng nhìn lấy đôi chân còn bất động một chỗ của mình mà phẫn nộ.

Nhưng người vợ mất tích càng khiến anh phẫn nộ nhiều hơn, nhưng rất nhanh chóng, anh đã lấy lại được bình tĩnh, từ từ tiếp nhận sự thật, dẫu rằng bản thân không hề muốn.

Vực dậy tinh thần, anh lại kể cho anh trai biết câu chuyện của Lương Dung Gia, về manh mối mà mình đã nắm được.

"Vậy có nghĩa em đang nghi ngờ, Lương Hương Hảo chính là Lương Dung Gia sao?"
Thạch Tâm Hân gật đầu, khổ sở: "
Rất có khả năng đó, nhưng em mong đây không phải là sự thật.

Vì nếu đúng thật là bà ta, vậy thì món nợ năm đó của gia đình em sẽ phải trả bằng cuộc hôn nhân này, em làm sao đối mặt với Thiên Tình đây?".

"Mọi chuyện cần phải có thời gian, em phải tìm hiểu kỹ một chút, xem năm xưa động cơ là do đâu.

Còn rất nhiều điều chúng ta bắt buộc phải tìm hiểu kỹ để không làm tổn thương người khác.

Anh cũng rất muốn biết tại sao Lục Bối Di lại bắt cóc chính chị gái của mình? Cô ta muốn gì ở chúng ta?"
Thạch Tâm Thất nói, anh lại nghĩ đến Lục Thiên Tình, thầm trách ông trời rằng tại sao bi kịch vẫn cứ luôn không buông tha cho gia đình họ chứ? "Chuyện đó em chắc chắn sẽ điều tra.

Bây giờ quan trọng nhất chính là tìm ra manh mối của Thiên Tình, xem cô ấy đã ở đâu trong khoảng thời gian này.

Nhưng hỏi thẳng thừng, Lục Bối Di chắc chắn sẽ không nói.

"
Thạch Tâm Hân tiếp lời, tình cảm vợ chồng mách bảo anh rằng, chắc chắn vợ mình vẫn còn ở trong thành phố này, không ở đâu xa xôi cả.

"Trước mắt em hãy xem như chẳng biết gì, vì sự an toàn của Thiên Tình, em bắt buộc phải như vậy"
Thạch Tâm Thất nói rồi, nhận mình có một chút đau đầu, muốn về phòng nghỉ ngơi trước.

Tấn bi kịch liên hoàn không lối thoát này đã khiến anh cảm nhận, dường như mình cũng muốn già đi.

Thạch Tâm Hân nằm vật vã trên giường, đau lòng đến độ thương tâm.

Nhưng anh không biết rằng, Phí Mỹ trong lúc vừa rồi quay lại Thạch gia để lấy đồ mình đánh rơi, đã tình cờ nghe thấy tất cả.

Cô nấp ngoài góc tường, kinh ngạc không thành tiếng, trong đầu lại thoáng qua mùi hương nồng đậm của nấm hạnh thảo trên người Lục Bối Di, càng lúc càng khiến cô ám ảnh.

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play