Vô tình lại khiến anh nhớ đến câu chuyện tìm em gái của Thạch Tâm Hân, nghe đúng là có chút nhạy cảm! "Là nốt ruồi gì vậy?"
Thạch Tâm Thất cũng không hiểu tại sao mình lại hỏi như thế.

"Là chuyện linh tỉnh thôi ạ, không quan trọng đâu.

"
Uyển Nhi thủng thẳng, tâm trí của cô vẫn còn dừng lại ở những gói heroin đó.

Thạch Tâm Thất sau đó lại thôi không hỏi nữa, lại muốn Uyển Nhi đưa anh đi gặp người mẹ đáng thương của Lục Thiên Tình.

Uyển Nhi không muốn bà chủ kích động nên chỉ đưa anh đến cạnh phòng, đứng từ xa mà nhìn người một chút.

Trên giường Đoàn Dịch vẫn còn đang ngủ mê man, thân thể gầy gò đập vào mắt Thạch Tâm Thất, khiến anh có chút thương cảm.

Sau khi nhìn người xong, anh lại lặng lẽ nói với Uyển Nhi.

"Tôi thấy tình trạng của bà ấy không được tốt lắm, điều kiện chăm sóc chắc hẳn rất thiếu thốn phải không?"
Uyển Nhi bị đâm trúng chỗ đau, liền sụt sùi.

"Từ sau khi cô chủ lấy chồng, mọi người đều không ai quan tâm đến người cả.

Đại phụ nhân đúng là mệnh khổ, lại còn mắc bệnh tim.

Tôi cũng không biết phu nhân sẽ còn cầm cự đến bao giờ.

Hiện nay người yếu ớt cứ như một ngọn đèn treo trước gió vậy.

"
"Đợi khi tôi trở về sẽ nói với Hân chuyện này, nếu như chú thông gia đồng ý, thì sẽ rất dễ dàng để đưa phu nhân đi.

Ở Thạch gia có con gái bên cạnh chăm sóc, tôi tin bệnh tình của bà ấy sẽ mau chóng bình phục.

"
Sự hứa hẹn của Thạch Tâm Thất khiến Uyển Nhi cảm kích vô cùng, liên tục gật đầu cám ơn anh.

Vốn dĩ anh định ở lại đây thêm một ngày, đợi vợ chồng Lục Động về, sẽ có cơ hội tìm hiểu rõ hơn mọi chuyện liên quan đến hai chị em của Lục Thiên Tình, nhưng đợi thêm mấy giờ đồng hồ nữa vẫn không thấy người đâu.

Thạch Tâm Thất lại là đàn ông, nếu ở lại đây qua đêm cùng một cô gái thì không đúng phép.

Vậy là anh tạm biệt Uyển Nhi, ngay trong buổi chiều hôm đó lên xe trở về Giang.

Trước khi đi còn không quên lưu lại số của Uyển Nhi để có chuyện gì thì dễ bề liên lạc.

"Đúng rồi, còn một chuyện nữa, cô hãy trèo lên mái nhà mang toàn bộ số heroin đó đi tiêu hủy đi.

Nếu Lục Bối Di trở về cô cứ nói mình không biết là được, cô ta cũng sẽ không mất trí đến nỗi gào thét âm lên cho mọi người đều biết đâu!"
Trước khi hoàn toàn rời khỏi cánh cổng lớn của nhà họ Lục, Thạch Tâm Thất vẫn còn dặn lại một câu.

Uyển Nhi gật đầu anh mới an tâm rời khỏi đó.

Trên đường trở về nhà, tâm trí của anh cứ lan man, lảng vảng như những bóng ma vô hình vô dạng lượn lờ ở trên đầu.

Không ngờ hôm nay lại có được một thu hoạch lớn tới như thế, đối diện với những chuyện này, càng khó mà tịnh tâm để có thể xử lý ổn thỏa được.

Nhớ lại những hành động gần đây của em dâu, Thạch Tâm Thất có chút dao động, một suy nghĩ điên rõ thoáng qua tâm trí anh, rằng người phụ nữ đang ở nhà mình có phải là Lục Thiên Tình hay không chứ? Sau khi Thạch Tâm Thất rời đi, Uyển Nhi cũng nghe theo lời dặn dò của anh, cô trèo lên mái nhà, gom lấy tất cả số ma túy đó, dùng một mồi lửa lẳng lặng thiêu sạch.

"Gì vậy nhỉ?"
Sau khi cháy rụi, trong đống tro tàn đã có một vật lộ ra, thu hút sự chú ý của Uyển Nhi.

Cô dùng que củi cào ra thì thấy đó là một chiếc nhẫn bằng bạc, hơn nữa cũng còn dính một chút chất đỏ đã khô cứng.

Nhìn kỹ lại, cô nhận ra nó chính là máu người.

Hơn nữa lại thấy chiếc nhẫn này rất quen thuộc, lục lại trí nhớ liên nhận ra đây chính là chiếc nhẫn mà Tiểu Chúc đã mang trên tay trước khi mất tích.

Tâm não nổ đùng một cái, cô bị dọa cho hai chân run rẩy, nói không thành lời.

Bởi vì cô nhận ra, Lục Bối Di chính là người đã giết chết Tiểu Chúc, bởi vì chỉ có một nguyên nhân như vậy mới khiến chiếc nhẫn này nằm trong gói ma túy của cô ta.

Một ngọn gió lạnh thổi qua khiến Uyển Nhi điếng hồn, phải mất khá lâu mới tĩnh tâm được.

Cô vội vào trong nhà, đến cái bóng dưới đất không giấu nổi sự run rẩy.

Lục Bối Di ở bên ngoài, cô ta vốn định đi shopping một chút, không ngờ vừa đi ngang qua một cửa hàng tiện lợi lớn thì lại thấy bóng dáng Lương Hương Hảo vừa hay từ đó đi ra, trên tay còn câm một số đồ lỉnh kỉnh, nhang, nến, và trái cây.

Cô ta nhìn, đột nhiên rất thắc mắc, đó đều là những thứ đồ được dùng ở trong chùa, cũng thâm nghĩ tại sao dạo này mẹ lại rảnh rỗi mà xuất hiện ở Giang nhiều tới vậy.

Vốn định không quan tâm mấy, nhưng sau đó Lục Bối Di lại thấy mẹ có vẻ lén lút, còn vội vã bắt một chiếc taxi rời đi, hướng đi lại chính là hướng đến một ngôi chùa linh thiêng gân đó.

Không giấu nổi sự tò mò, cô ta lại bắt xe lặng lẽ bám theo chiếc xe của mẹ, hành tung của Lương Hương Hảo dạo này thật sự quá bí ẩn, Lục Bối Di không thể không đặt dấu chấm hỏi rằng mẹ mình đang làm gì.

Quả thực điểm đến của Lương Hương Hảo là một ngôi chùa, Lục Bối Di nhìn mẹ vào hẳn bên trong mới bước xuống xe, lặng lẽ nối gót.

Chỉ thấy Lương Hương Hảo thắp hương, nhẹ nhàng dâng trái cây lên bàn thờ phật, sau đó lại quỳ xuống trước gian thờ, bên cạnh còn có một nhà sư cao tuổi, khấn vái rất thành tâm, liên tục đập đầu như một tín đồ của phật thật sự.

Lục Bối Di rất nghi hoặc, mẹ mình lại trở nên sùng đạo như vậy từ bao giờ chứ? Trong mắt cô ta không có thân phật, vừa định đi ra hỏi mẹ cho ra nhẽ thì đã nghe Lương Hương Hảo lên tiếng nói với nhà sư, còn là nói những câu rất kỳ lạ.

"Thưa sư thầy, gần đây con thật sự rất khổ tâm, trong lòng luôn nơm nớp lo sợ con bé sẽ làm ra chuyện đi ngược với luân thường.

Con không hối hận về những chuyện mình đã làm trong quá khứ, con chỉ sợ con gái của mình sẽ phạm phải một tội lỗi mà trời đất không thể dung thứ.

Thưa thầy, con phải làm sao đây?"
Vị nhà sư ngồi cạnh Lương Hương Hảo có một gương mặt rất phúc hậu, liên tục niệm nam mộ, tay lần chuỗi hạt, lại nhìn bà ta mà chậm rãi lắc đầu.

Trong mắt của ông, phật đã nói rằng tội lỗi của người phụ nữ này đã không còn cách nào có thể cứu văn.

"Lương thí chủ, sát nghiệp của bà còn cao hơn Thái Sơn.

Câu chuyện mà bà kể cho tôi, tôi đã thưa với Đức Phật, ngài nói rằng sinh mệnh này của bà sắp tới sẽ bị hóa kiếp để đền tội.

Nếu họ làm ra chuyện trái với luân thường, thì thí chủ có sám hối cũng không thể siêu sinh.

"
Lục Bối Di đứng bên ngoài càng nghe thì càng không thế hiểu, trong mắt của cô ta, những lời của nhà sư đều là những lời rẻ rúng kịch bản lừa gạt lòng người cả.

"Thưa thầy, con không muốn mất con gái, càng không muốn để bi kịch đó xảy ra.

"
"Cô gái đó chỉ là con nuôi của thí chủ, nghiệp quả đã định, cô ta không thể ở với thí chủ cả đời, bởi vì sắp tới!

"Sắp tới cái gì ông già kia? Ông nói năng linh tinh cái gì đấy?"
Lục Bối Di nghe đến đó thì không thể nào mà im lặng nổi nữa, đùng đùng bước ra, lớn tiếng xấc xược với nhà sư ngay trước mặt.

Lương Hương Hảo rất bất ngờ vì sự có mặt của con gái, lập tức níu tay cô lại, cuống cuồng xin lỗi nhà sư.

"Mẹ không được xin lỗi! Xin lỗi cái gì? Tại sao mẹ lại phí thời gian đến đây để nghe lão ta nói nhăng nói cuội vậy? Con ông già kia, ông muốn lừa tiền người khác cũng phải lấy lý do thực tế một chút chứ, phát ngôn bừa bãi như vậy có tin tôi đốt luôn cả thần phật của ông không?"
Lục Bối Di không hề kiêng nể một chút gì ở trong chốn linh thiêng, phát ngôn chợ búa khiến cả nhà sư cũng phải sững sờ.

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play