Từ trước đến nay, cô ta vẫn luôn như thể, khi đứng trước mọi tình huống luôn giữ một biểu cảm duy nhất là không bị lay động, vô âu vô lo đến mức khiến người ta phải e dè.

Loại biểu cảm này chính là minh chứng cho câu nói, lăn lộn đã nhiêu, nằm gai đã đủ! "Thì ra là Lục thiếu phu nhân, bảo sao khiến tôi nhìn từ xa còn thấy rất quen thuộc.

Thạch gia hiện nay đang trong giai đoạn nước sôi lửa bỏng mà cô vẫn còn tâm trạng ngồi đây để thưởng thức ẩm thực ư?"
Từ xa nhẹ nhàng truyền lại một giọng nói đàn ông đầy châm biếm, khiến Lục Bối Di cũng có chút giật mình, nhất thời chiếc đĩa đang cầm trên tay cũng theo câu nói kia mà khựng lại.

Đường Bắc Ái tình cờ xuất hiện cùng chung trong một nhà hàng, lại đi đến trước mặt Lục Bối Di, hiển nhiên ngồi xuống chiếc ghế đối diện, nhìn cô ta một cách đầy quen thuộc.

Nhưng Lục Bối Di lại không hề biết người đàn ông này là ai, ánh mắt cô ta có chút ngẩn ngơ nhưng vẫn không để lọt ra ngoài.

Vì Lục Bối Di biết lúc này, người đàn ông kia đang nhận nhầm cô thành Lục Thiên Tình, chả trách cách xưng hô đột ngột như vậy lại khiến cô ta bỡ ngỡ.

Nhưng cũng trách cô ta quá thiếu sót, vẫn chưa kịp điều tra kỹ về mọi mối quan hệ xung quanh chị gái nên nhất thời cũng không biết người đàn ông này là ai, nên xưng hô như thế nào, vì vậy đã tuyệt đối giữ im lặng để tránh lộ sơ hở.

Biểu cảm duy nhất lúc này trên mặt Lục Bối Di chính là một thái độ thờ ơ xen lẫn ánh mắt có chút đề phòng.

Nhưng Đường Bắc Ái cũng không lấy làm lạ bởi vì anh tiếp xúc với Lục Thiên Tình cũng không quá nhiều, nên cô có thái độ như vậy cũng là lẽ dĩ nhiên.

"Liên quan gì đến anh sao?"
Lục Bối Di lúc này mới nói ra một câu, lại không quan tâm tới Đường Bắc Ái, tiếp tục ăn phần thức ăn còn lại của mình.

Đường Bắc Ái ngạc nhiên, dường như anh cũng nhận ra cách nói chuyện của cô gái trước mắt có chút lạ.

"Đúng thật là không liên quan gì đến tôi, nhưng ba chồng của cô vừa mới mất, chồng cô lại ngã quy, cô thật sự có tâm trạng như vậy sao?"
"Người mất thì tôi không được quyền ăn sao? Còn nữa, tâm trạng tôi thế nào cũng chẳng liên quan đến anh, anh cũng không phải là chồng tôi nên đừng có phí lời!"
Lục Bối Di nói rồi liền hän học đứng dậy, sau khi thanh toán tiền thì lập tức định quay người rời đi, cũng không quên để tâm cụm từ "chồng cô đã ngã quỵ".

"Tại sao trước đây tôi không nhận ra cô là kiểu người vô cảm như vậy nhỉ? Cố lão gia lúc còn sống chẳng lẽ đối xử với cô không tốt sao? Bây giờ người mất rồi mà một giọt nước mắt cô cũng không thể rơi cho ông ấy?"
Đường Bắc Ái nói ra một câu cuối cùng, lại dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn Lục Bối Di, thâm nghĩ rằng nếu người quá cố như Thạch lão gia biết con dâu có thái độ như thế này sau khi ông mất đi thì sẽ đau lòng khôn xiết.

"Đừng phán đoán chuyện nhà người khác như đúng rồi, anh lấy quyền gì mà can dự? Nhìn còn trẻ như vậy lại thích ôm lấy phong ba, là muốn chết sớm à?"
Lục Bối Di để lại một câu nói kinh người sau đó lập tức rời khỏi nhà hàng.

Đường Bắc Ái đứng phía sau, gương mặt tỏ rõ sự ngây ngốc, anh cảm thấy Lục Thiên Tình của trước kia và Lục Thiên Tình của hiện tại cứ như hai con người hoàn toàn không giống nhau.

Cùng lúc đó phục vụ mang ra tấm hóa đơn cùng tiền thừa của Lục Bối Di nhưng người đã đi mất.

Đường Bắc Ái vốn cũng định không quan tâm cho đến khi nhìn thấy cái tên Lục Bối Di in trên bill hóa đơn thì mới ngỡ ngàng mà phát hiện ra, người vừa rồi mà mình nói chuyện chính là em gái song sinh của Lục Thiên Tình.

Sự thật khiến anh cười nhẹ một cái, đúng là gương mặt kia thật hơn Lục Thiên Tình rất nhiều, nhưng nhân phẩm so với người chị gái đoan trang kia lại chẳng ra gì cả.

Đường Bắc Ái sau đó cũng rời khỏi nhà hàng đến một tiệm hoa lớn, anh mua một lẵng hoa cúc trắng hai mươi cánh, kèm theo tiếng thở dài, lắng lặng đi đến Thạch gia, viếng người quá cố.

Lục Bối Di đi đến một tiệm làm tóc, sực nhớ lại mái tóc còn ngắn của chị gái liền gọi người cắt thành y hệt.

Trước khi trở về ngôi nhà đó, cô ta phải có được dáng vẻ hoàn mỹ nhất của Lục Thiên Tình.

Sau khi xong việc, Lục Bối Di lên taxi, đưa địa điểm đến là Thạch gia, nhưng đi được nửa đường cô ta lại bắt gặp mẹ của mình đang trên một chiếc taxi khác đi theo hướng ngược lại.

Lục Bối Di thắc mắc tại sao đột nhiên Lương Hương Hảo không báo trước lại xuất hiện ở đây? Vậy là liền quay đầu xe, âm thầm bám theo chiếc xe của mẹ ở phía trước.

Càng đi càng khiến Lục Bối Di kinh ngạc, bởi con đường mà chiếc xe của mẹ đang hướng đến chính là một nghĩa trang.

Trong lòng cô ta xuất hiện vô số câu hỏi, rốt cuộc mẹ đến nghĩa trang giờ này để làm gì? Hôm nay cũng đâu phải ngày giỗ của ông bà ngoại đâu chứt Âm thầm bám vào một khu mộ gần đó, khoảng cách đủ để nghe thấy, Lục Bối Di nhìn từ xa lại thấy mẹ của mình đang đứng trước hai ngôi mộ lớn liền kề nhau, đó là hai ngôi mộ của vợ chồng Lương Văn Tú, ông bà ngoại đã mất lâu năm của cô ta.

Lương Hương Hảo đặt một lãng hoa tưởng niệm lớn xuống hai ngôi mộ, cảm lên đó một chiếc ô đen, chắp tay khấn vái rất thành tâm, sau đó còn khóc lóc.

Lục Bối Di nấp ở phía sau, nhưng trùng hợp lại có một nhóm rất đông người viếng mộ đi qua, khiến cô ta đã chẳng còn nghe rõ mẹ mình đang nói những gì nữa.

"Ba mẹ!

Hai người bảo con phải làm sao đây? Con đã phạm phải sát nghiệp rồi! Bây giờ mối lo ngại lớn nhất là Dị Di, con nên nói hay không nên nói đây? Nếu không nói thì con chính là tội đồ, còn nói ra thì con sẽ mất đi con bé, nó sẽ oán hận con đến chừng nào chứ! "
Lương Hương Hảo vừa nói vừa sụt sùi không rõ điều gì đó.

Đến khi nhóm người kia đi qua thì những từ ngữ lọt vào tai Lục Bối Di đã trở thành tiếng có tiếng không, nghe cũng chẳng hiểu gì cả.

Cô ta rất muốn lao ra hỏi mẹ xem rốt cuộc mẹ đang nói những gì mà lại khóc lóc khó chịu như thế, nhưng hai chân lại cứng đờ không thể nào nhấc nổi.

Cùng lúc đó có một cuộc gọi truyền đến, sau khi Lục Bối Di nghe máy xong, quay lại thì đã chẳng thấy mẹ mình đâu nữa.

Cô ta nghĩ rằng có lẽ mẹ chỉ là nói vài chuyện vụn vặt, thương nhớ người chết nên cũng chẳng để tâm, cuối cùng cũng lên xe hướng ra ngoài đường lớn, trở về nhà họ Thạch.

Nhưng Lương Hương Hảo không phải là rời đi, bà ta chỉ là quay lại tìm chiếc bật lửa đã đánh rơi, sau khi quay lại thì đã dùng một mồi lửa đốt luôn quyển sổ đỏ có cái tên Lương Dung Gia kia thành một mớ tro tàn.

Trước khi bà ta đến viếng mộ lần này thì đã rao bán luôn gia sản của nhà họ Lương, vậy nên quyển sổ đỏ này cũng không cần tồn tại nữa, nó sẽ mang theo bí mật cùng cái tên đại họa của bà ta xuống dưới cửu tuyền.

Thạch gia hiện tại đang rơi vào một trạng thái sống phủ phục đến mức im bặt, từ trên xuống dưới ai ai cũng mang một gương mặt đau buồn như chẳng có ngày mai, đến cả ba anh em Thạch Tâm Thất cũng bị ưu phiên quật ngã mà ngồi im một góc, như những quân cờ đã đi tới bế tắc rồi.

Khăn tang treo đầy cửa lớn, vải trắng chỉ chít cả lối ra, bốn bề im bặt.

Lục Bối Di bước chân vào, chỉ thấy duy nhất một mùi khói hương lạnh lẽo, đến mức thở cũng thấy khó khăn.

Thạch Tâm Hân cũng vì sự ra đi của bố nuôi cộng thêm đợt nhiễm lạnh lâu ngày của cơ thể mà đã phát bạo bệnh, nằm liệt trên giường.

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play