Một ngày cuối tuần, Liễu Nhạc Thừa cùng em gái Liễu Vân Phỉ ở nhà, còn bảo mẫu đang chuẩn bị cơm trưa trong phòng bếp.
Một lúc sau, Lưu Kỉ Trân từ công ty Lưu thị trở về.
Liễu Vân Phỉ ngạc nhiên hỏi: "Mẹ, không phải gần đây mẹ rất bận sao? Sao lại rảnh rỗi đến mức có thời gian về nhà?"
Liễu Nhạc Thừa đang ngồi ở ghế sofa nghịch điện thoại, vừa nghe vậy liền nhướng mày.
Lưu Kỉ Trân nói: "Về lấy tài liệu thôi."
Bà ấy đi lên phòng làm việc ở tầng hai lấy tài liệu, nhưng cũng không vội vã rời đi ngay. Bà ngồi lại ghế sofa ở phòng khách, dự định sẽ ăn nốt bữa trưa rồi mới quay lại công ty.
Lưu Kỉ Trân mặc một bộ âu phục màu trắng, trang điểm nhẹ nhàng, toát lên một vẻ đẹp tinh tế khiến người khác phải ngưỡng mộ.
Không ai có thể nghĩ rằng bà ấy đã luống tuổi, thậm chí đã sinh hạ hai người con.
Bà ấy nhẹ nhàng nhìn Liễu Nhạc Thừa, hỏi: "Các mối quan hệ của con trong trường thế nào rồi?"
Liễu Nhạc Thừa dán mắt vào điện thoại, bĩu môi nói: "Vẫn bình thường."
Lưu Kỉ Trân: "Bình thường là thế nào? Anh ngồi thẳng dậy, trả lời cho tử tế."
Ngữ khí của bà không hề nghiêm khắc, nhưng vẫn làm cho Liễu Nhạc Thừa không dám phản bác.
Anh ta ném điện thoại đi, sốt ruột nói: "Còn có thể thế nào nữa, mẹ chuyển con đi Yến Đại, nhưng Liễu Hạ Huy cũng học ở đó."
"Những người mẹ muốn con duy trì mối quan hệ tốt đều đi theo Liễu Hạ Huy, bọn họ đều nghe anh ta, không thèm để tâm con."
Lưu Kỉ Trân: "Liễu Hạ Huy đã tốt nghiệp rồi."
"Anh ta hiện giờ đã đầu quân cho công ty giải trí Thịnh Khải, nếu như biểu hiện tốt, sau này Liễu Bạc Hoài có thể sẽ đưa anh ta vào công ty mẹ, đến lúc đó…"
Liễu Nhạc Thừa cáu kỉnh nói: "Vậy mẹ hãy nói bố thừa kế Liễu gia đi, con sẽ không phải hao tâm khổ tứ đi gây dựng mối quan hệ tốt với người khác nữa."
Mà mọi người sẽ phải vây quanh anh ta.
Như thể việc vây quanh Liễu Hạ Huy, bọn họ không phải đều là muốn nể mặt tam gia Liễu thị hay sao.
Bây giờ, ai ai cũng biết người làm chủ Liễu gia là Liễu Bạc Hoài, Liễu Hạ Huy từ nhỏ đã được nuôi dưỡng bên cạnh hắn, trong mắt người ngoài thì anh ta chính là thái tử thừa kế Liễu gia.
Đâu còn ai để ý đến nhị gia Liễu Cảnh Nguyên của Liễu gia nữa.
Gia đình họ như thể người tàng hình vậy.
Liễu Nhạc Thừa oán hận trong lòng.
Nếu không phải tại vì bố tại anh vô dụng, ông nội sẽ không đem Liễu gia giao cho Liễu Bạc Hoài.
Trực tiếp bỏ qua nhị gia là Liễu Cảnh Nguyên, đưa quyền làm chủ cả gia tộc cho người con út —— quyết định năm đó đã khiến gia đình bọn họ trở thành trò cười của cả Yến Kinh này.
Nếu không phải vì vậy, bọn họ cũng sẽ không xuất ngoại lâu đến thế.
Liễu Vân Phỉ ôm chiếc gối trong lòng, nói: "Anh, Liễu Hạ Huy hiện tại đang được coi là thái tử của Liễu gia."
"Liệu sau khi Liễu Bạc Hoài kết hôn rồi sinh con để cái… Chẳng lẽ sẽ đem Liễu gia giao Liễu Hạ Huy?"
"Liễu Bạc Hoài cũng không phải đang làm từ thiện, chú ấy có biết bao thủ đoạn anh cũng biết mà."
Liễu Nhạc Thừa hừ một tiếng: "Cha của Liễu Hạ Huy bởi vì Liễu Bạc Hoài nên mới…"
"Chú chẳng phải vẫn chưa có ý định kết hôn sinh con sao, nếu cứ phải chờ đến lúc chú ấy sinh được một đứa con thì có lẽ Liễu Hạ Huy đã sớm nắm được Liễu gia trong tay rồi."
Anh ta nhìn về phía Lưu Kỉ Trân nói: "Bà nội cũng không có ý định tìm đối tượng kết hôn cho chú, mẹ nói xem, chúng ta về nước liệu có đáng không?"
Lưu Kỉ Trân: "Không trở về thì sẽ không thể làm được gì cả."
"Chuyện của người lớn mấy đứa đừng quản, Nhạc Thừa, mẹ nói được làm được, chắc chắn sẽ không tổn hại đến con. Bây giờ khoan hãy bàn về Liễu gia, chưa phải lúc..."
"Cậu của con đúng là đồ phế vật."
"Ông ngoại con muốn có cháu đích tôn để thừa kế Lưu gia, nhưng hiện giờ nó không thể sinh được, chỉ có một đứa con gái, không có một chút giá trị."
Lưu Kỉ Trân thấp giọng nói: "Chờ xem, Lưu gia sớm muộn gì cũng sẽ là của con..."
Vẻ mặt Liễu Nhạc Thừa thích thú khi nghe thấy câu nói ấy.
Liễu Vân Phỉ ôm thật chặt chiếc gối trong lòng, không nói gì cả.
Một lát sau, Liễu Nhạc Thừa nói: "Đúng rồi, mẹ, không phải mẹ muốn mua bản quyền trò chơi của bộ truyện tranh đó sao, có mua được không?"
Nhắc chuyện này, Lưu Kỉ Trân sầm mặt, nó: "Không được, cũng không hiểu được ác giả bộ truyện kia cùng Cát gia có quan hệ gì, một chút tin tức cùng không thể điều tra được."
"Quyền đại lý đều nằm trong tay Cát gia, rõ ràng bọn họ có ý định bán nó, vậy mà chẳng hiểu sao cứ úp úp mở mở chưa đưa ra quyết định."
Còn công ty trò chơi nào phù hợp hơn Lưu thị đâu?
Lưu Kỉ Trân dự định sẽ đến Cát gia để bàn bạc một chút.
Nhưng lúc này, Liễu Vân Phỉ cầm điện thoại lên, mặt biến sắc nói: "Mẹ, bản quyền của trò chơi kia được bán rồi…"
Lưu Kỉ Trân đột ngột đứng lên: "Bán cho ai?!"
Không đợi Liễu Vân Phỉ mở miệng, bà ấy lập tức giật lấy điện thoại: "...Công ty trò chơi Khinh Chu, Lê Khinh Chu?!"
"Không phải công ty của Lê thị chuyên về mảng ô tô thông minh sao? Sao lại…"
Vả lại, ai cũng thấy công ty này mới chỉ được đăng ký không lâu, Cát gia có bị ẩm đầu không vậy?!
Cùng lúc đó, trên mạng cũng bắt đầu dậy sóng.
Sau khi Mars Hills đăng lại Weibo của công ty Kỳ Hạ thuộc Cát gia nói sẽ cùng Lê Khinh Chu hợp tác chuyển thể truyện tranh thành trò chơi, chuyện này đã tạo ra một làn sóng bùng nổ ở khu vực bình luận.
【 Thưa bà, chẳng lẽ nhanh vậy bà đã bị bắt cóc rồi sao, công ty của Lê tổng không phải là nơi sản xuất và bán ô tô thông minh sao? Cho dù người máy trí tuệ nhân tạo của anh ấy không tồi, nhưng đây là trò chơi mà, đâu phải thứ gì chuyên nghiệp, vậy còn gì vui nữa?! 】
【 Toi rồi, trò chơi tôi mong đợi bấy lâu nay đã sắp tan tành, khóc trước đây! 】
【 Quái thật, tôi nằm mơ cũng không nghĩ đến việc Lê tổng sẽ phụ trách trò chơi《 SkyBoy 》... Có lẽ anh ấy sẽ cho chúng ta một bất ngờ giống như người máy của anh ta vậy. 】
【 Này lầu trên, cứ cho là vậy đi, thế tại sao làm game mà lại không tìm một công ty chuyên về game mà làm? 】
【 Ví dụ như công ty trò chơi Thế Nghệ, tôi thấy game nhà này làm không tồi, có thể xoay sở được. 】
【 Hơn nữa, không phải đã có tin tức rằng công ty Thế Nghệ sẽ thầu《SkyBoy》 rồi sao, sao bây giờ lại như này… Hừ, chắc chắn Lê tổng đã đưa ra nhiều lợi ích cho nhà Tinh Việt. 】
【 Bà bà đáng thương, việc này vừa nhìn là đã biết bị tư bản khống chế, ngay cả bộ truyện của mình muốn chuyển thể thành trò chơi cũng không thể tự mình chọn người. Ai đó hãy tới cứu nó đi, mua lại bản quyền từ tay Lê tổng. 】
Mặc dù có có một số fan chúc mừng bộ truyện của Mars Hills sẽ được chuyển thể thành trò chơi, nhưng đại đa số đều bày tỏ thái độ không đồng tình và đưa ra những dự đoán không mấy lạc quan.
Không mất quá nhiều thời gian, trò chơi《 SkyBoy 》cải biên từ truyện tranh đã lên hotsearch.
Bên này, trong phòng làm việc, Lê Khinh Chu cũng vừa bỏ điện thoại xuống.
Phương Tây Ngạn nói: "Lê tổng, thông báo tuyển dụng đội ngũ trò chơi và nghệ sĩ hợp tác đã được phát hành."
"Nhưng hiện tại, những người ứng tuyển đều là sinh viên đã tốt nghiệp, rất ít người chuyên nghiệp đến đây…"
Dù sao bọn họ cũng chỉ là công ty mới được đăng kí.
Lê Khinh Chu nói: "Vậy tăng điều kiện ưu đãi lên, nhưng thà thiếu chứ không ẩu."
"Việc tuyển dụng nhân sự phải thật nghiêm khắc, nhất là đội ngũ mỹ thuật chịu trách nhiệm thiết kế nhân vật, phải thật đẹp."
Phương Tây Ngạn gật đầu, anh hiểu ý của cậu.
Một lúc sau, anh ta chần chừ nói: "Lê tổng, một game lớn như vậy, nhanh nhất cũng phải một đến hai năm mới có thể phát hành."
"Giai đoạn chuẩn bị là vô cùng quan trọng, tạo hình của nhân vật và cả cốt truyện, nhưng mấu chốt chính là lập trình viên…"
"Cậu muốn phát triển theo hướng này không?"
Lập kế hoạch cho game tương đương với việc làm giám đốc của toàn bộ game, phụ trách trải nghiệm game, thiết kế kịch bản của trò chơi, nhưng 《 SkyBoy 》là game chuyển thể từ truyện tranh, vậy nên việc lập kế hoạch đơn giản hơn nhiều.
Lập trình viên sẽ do Lê tổng đảm nhiệm.
Lê Khinh Chu: "Đúng vậy, cứ tuyển người trước, sau khi bắt đầu giai đoạn sản xuất, tôi sẽ đích thân tham gia. Sẽ không tới một hai năm…"
Cậu ta nhẩm tính, nói tiếp: "Nhiều nhất một năm."
Nếu có cậu ta viết chương trình, có thể sẽ không đến một năm.
Phương Tây Ngạn nghe vậy liền gật đầu, lập tức xoay người rời đi.
Đối với việc ủy thác bản quyền chuyển thể《 SkyBoy 》, sau khi tuyên bố trên Weibo, công ty giải trí Tinh Việt của Cát gia, Mars Hills và công ty Lê thị đều giữ im lặng, không đưa ra bất kì thông tin nào khác.
Cứ mặc kệ cư dân mạng, rất nhanh rồi sẽ lắng xuống thôi.
Quả nhiên, không được bao lâu, câu chuyện ấy đã dần hạ nhiệt.
Biết được Lê Khinh Chu đang muốn tìm đội ngũ mỹ thuật và đội ngũ sản xuất, Cát Nhạc liền liên hệ Khinh Chu, nói rằng cậu ta có một người, chi bằng gặp mặt nói chuyện.
Lê Khinh Chu đồng ý.
Người mà Cát Nhạc giới thiệu là Chu Tinh Vệ, tuy rằng chỉ vừa tốt nghiệp đại học, nhưng lại có thiên phú về hội họa, hai người quen nhau ở trên mạng hai năm trước, nhưng gần đây mới được gặp mặt.
Chu Tinh Vệ là một người rất nhút nhát.
Anh ta trông trẻ hơn tuổi thật rất nhiều, như một thiếu niên mới lớn, tươi tắn và điển trai.
Lê Khinh Chu xem qua tác phẩm của anh ấy, ngay lập tức nhận thấy tài năng của anh, liền đưa tay: "Anh Chu, mong rằng chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ trong tương lai."
Chu Tinh Vệ vội đứng lên bắt tay Lê Khinh Chu, mỉm cười lộ ra chiếc má trái lúm đồng tiền: "Hợp, hợp tác vui vẻ anh Lê."
"Tôi, tôi rất thích ‘Rescue One’ mà anh đã chế tạo, và tôi tin anh chắc chắn sẽ tạo ra một game tuyệt vời nhất…"
Anh ấy không hề giấu diếm sự ngưỡng mộ đối với Lê Khinh Chu.
Cát Nhạc ở bên cạnh nói: "Khinh Chu, Tinh Vệ rất mê người máy, đoạn phim trận chung kết lúc ấy anh ta xem đi xem lại không dưới mười lần."
Chu Tinh Vệ ở bên cạnh liên tục gật đầu, mặt có chút đỏ hồng, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm Lê Khinh Chu.
Anh ấy nói: "‘Rescue One’ là tuyệt nhất!"
Lê Khinh Chu đáp lời cảm ơn.
Hiện tại Rescue One đã được gửi đến một phòng thí nghiệm trực thuộc quân đội.
Nếu không thì cậu đã có thể đáp ứng một yêu cầu nhỏ của Chu Tinh Vệ là được tận mắt ngắm nhìn Rescue One, coi như là phúc lợi tuyển nhân sự.
Nhưng khi việc tuyển dụng đội ngũ sản xuất đang rất thuận lợi, trên mạng lại đột nhiên lại bùng nổ vì một bức tranh minh họa đại nhân vật phản diện Mộ Lân trong bộ truyện của Mars Hills 《Into the set》 lại giống Lê Khinh Chu đến mức cậu như thể một nguyên mẫu thực tế của Mộ Lân.
Hơn nữa việc Lê Khinh Chu thầu bản quyền chuyển thể game lần này cũng là yêu cầu từ Mars Hills.
—— Chứng cứ chính là một cái ảnh chụp màn hình đoạn chat nội bộ được đăng lên.
Lần này, dư luận lại nghiêng về một phía.
—— Đa số mọi người cho rằng Mars Hills đã vô trách nhiệm với độc giả và nguyên tác, bất chấp chất lượng của trò chơi chỉ vì sở thích cá nhân.
Cùng ngày hôm đó, Cát Nhạc gọi điện cho Lê Khinh Chu giải thích: "Thật xin lỗi, Khinh Chu, rắc rối lần này là do tôi nói chuyện với một họa sĩ minh họa, hẳn người này đã tung tin."
"Tôi chỉ lỡ miệng thôi, ai ngờ…"
Lê Khinh Chu an ủi, điều đó không ảnh hưởng gì.
Cậu nói: "Dư luận trên mạng chắc là đã có người khống chế, thuê thủy quân, không cần bận tâm lắm. Tôi thấy vẫn có nhiều người ủng hộ anh."
Cát Nhạc nói: "Ừ, chẳng biết ai lại rảnh rỗi đến thế…"
Cho dù chuyện này có lộ ra thì cũng chẳng sao cả.
Dù sao Mars Hills cũng từng nhiều lần đăng Weibo bày tỏ mình rất thích hình tượng nhân vật Mộ Lân này.
Hơn nữa, chuyện Lê Khinh Chu giống hệt hình tượng Mộ Lân trong tranh minh họa, hay là Mộ Lân bước ra từ hình minh họa giống hệt Lê Khinh Chu.
Ngay từ đầu đã là một đề tài bàn tán sôi nổi, và thực sự đã kéo được rất nhiều fan trong âm thầm.
Càng ngày càng nhiều fan ra mặt để ủng hộ.
Dư luận đang dần xoay chiều, thì một tin tức khác lại xuất hiện.
—— Thân phận thật của Mars Hills chính là thiếu gia Cát Nhạc, anh ấy cùng với chủ tịch công ty Lê thị là bạn thân.
Tin tức lần này kèm theo một đoạn phim.
Đoạn video rõ ràng là ở một quán cà phê, lúc đầu máy quay được đặt trên tủ sách, sau đó chuyển đến góc quay của hai người.
Tuy rằng hình ảnh tương đối mơ hồ, nhưng vẫn có thể nghe được đoạn hội thoại ——
"Tôi nghĩ game được chuyển thể từ truyện ít nổi được lắm, mặc dù có fan hâm mộ, nhưng nếu làm không tốt thì cũng chẳng vui gì…"
"Tóm lại, anh cố hết sức là được, đừng quá áp lực."
Bản quyền của game đã được ấn định trong cuộc trò chuyện.
Có cư dân mạng để lại lời nhắn.
【 Ôi, giờ thì tôi đã hiểu, vốn chỉ là cuộc trao đổi vụn vặt giữa tư bản với nhau. 】
【 Hóa ra Mars Hills cũng chỉ là tư bản, vì bạn bè mà chính tác phẩm của mình cũng có thể đưa người ta tùy tiện chế tác. 】
【 Tôi vốn rất mong chờ《 SkyBoy 》 được chuyển thể thành game… Nhưng bây giờ chắc là bỏ được rồi. 】
【 Bà bà à, bà đem tác phẩm của mình ủy quyền cho một công ty chả có tý kinh nghiệm nào về chế tác game cả, đùa sao. Một game thoạt nhìn không hề thú vị sẽ trở nên không thú vị tí nào sao? Bọn tôi là trò đùa à?. 】
Còn có một số cư dân mạng vào thẳng Weibo của Lê Khinh Chu để lại lời nhắn.
【 Lê tổng, buông tha cho bạn anh đi! Không cần làm game đâu, cứ tập trung bán ô tô đi, không thì đổi nghề sang bán robot ấy, tôi sẽ ủng hộ! 】
【 Năng lực của con người có hạn, Lê tổng, bây giờ nước ngoài cũng đang nổi lên ở nước ngoài, hẳn là ô tô của Lê thị không còn chiếm ưu thế nữa. 】
【 Xe của người ta ở nước ngoài là loại xe xa xỉ nhãn hiệu lâu đời, được ủng hộ. Cứ chờ xem, không lâu nữa đâu xe của Lê thị sẽ trôi về dĩ vãng, tôi chống mắt lên xem ngươi tìm xó nào đó khóc thầm. 】
【 Học tốt chuyên môn, đừng lấy sự chăm chỉ ra để tự che mắt mình, Lê tổng, anh ngay cả đạo lý này cũng không hiểu sao?! 】
Lê Khinh Chu đang cùng Liễu Bạc Hoài ăn cơm, nhận được thông báo điện thoại, cậu kiểm tra điện thoại, trùng hợp nhìn thấy bình luận này.
[ Đạo lý gì đó tôi đều hiểu, nhưng cứ không làm theo đấy. ]
—— Người tí hon trong bong bóng dụi mắt, cười hì hì.
Liễu Bạc Hoài gắp rau cho cậu, hỏi: "Cậu định làm gì để giải quyết đây?"
Lê Khinh Chu: "Ừm… Trước hết, cứ dành thời gian để làm một game nho nhỏ dã."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT