《Sky Boy》đánh bại《Mechanical Warfare》trên tất cả các phương diện, game thực tế ảo phát triển mạnh mẽ ở Hoa Quốc, họp báo không ngừng lên hot search, nhiệt độ không giảm.
Hai game thực tế ảo ra mắt cùng ngày.
Nhưng Lưu thị cố ý phát hành trò chơi sớm hơn.
Quả nhiên, số lượng download và lượng tiêu thụ mũ giáp khá khả quan.
Dù sao cũng phải tranh thủ kiếm một tiền từ fans trò chơi trước khi《Sky Boy》phát hành, Lưu thị còn hạ giá mũ giáp thực tế ảo.
Nhưng tình hình kinh doanh tốt, đột ngột chấm dứt khi《Sky Boy》được phát hành.
Mũ giáp, khoang trò chơi của game thực tế ảo Lê thị, bất kể là vẻ ngoài hay kỹ thuật đều tinh xảo hơn Lưu thị gấp nhiều lần.
Giá cả tuy cao, nhưng rất đáng tiền.
Huống chi, một khi tiến vào trò chơi mới biết được《Mechanical Warfare》căn bản không thể so sánh với《Sky Boy》.
Giống như so sánh game có độ phân giải thấp với game có độ phân giải cao vậy, hai bên đều có giá bằng nhau, ai lại chọn game vừa có độ phân giải thấp, vừa không có tí thú vị nào chứ.
《Sky Boy》đã hoàn toàn đạp《Mechanical Warfare》dưới chân.
Đặc biệt là bối cảnh, trang phục, trong《Mechanical Warfare》phần lớn đều giống với《Sky Boy》dưới tình huống này, càng bị công khai xử tội.
Hơn nữa, Lê thị chính thức khởi tố game《Mechanical Warfare》ăn cắp ý tưởng của《Sky Boy》.
Trước có truyện tranh làm chứng, sau có những nhân viên bị đào khỏi Lê thị lên weibo hối hận giải thích, Lưu thị chắc chắn phải bồi thường tiền cho Lê thị và Cát Nhạc, hơn nữa phải công khai xin lỗi.
Cứ như vậy, các fans của《Sky Boy》quả thật là cực kỳ sảng khoái.
Thậm chí có cả người kéo biểu ngữ đến trước cửa công ty Lê thị, cố ý cảm ơn Lê Khinh Chu.
——Hình ảnh bị người qua đường chụp được, liền lên hot search.
Có người dưới bình luận nói không kịp chờ《Sky Boy》phát hành, nên đã mua mũ giáp của《Mechanical Warfare》về trước, download chơi tạm một chút.
Kết quả đừng hỏi, hỏi chính là cực kỳ hối hận, vô cùng hối hận.
Công ty game Lưu thị hoàn toàn là lừa gạt người tiêu dùng, sau khi có《Sky Boy》ai còn chơi《Mechanical Warfare》được nữa.
Chênh lệch quá lớn, đối lập quá rõ ràng, ai chơi《Mechanical Warfare》người đó đó chính là kẻ ngốc.
Quả nhiên, bản lậu chỉ là bản lậu, hoàn toàn không so được với bản gốc.
Đoạn bình luận này được vô số cư dân mạng tán thành.
——《Mechanical Warfare》bắt đầu bị dán nhãn là bản lậu.
Cùng thời gian đó, doanh số bán mũ giáp và lượng download cũng giảm mạnh.
Thậm chí, có người còn quay video mua khoang trò chơi của Lê thị, sau đó ném mũ giáp của Lưu thị đi.
Mũ giáp rõ ràng vẫn mới tinh, vậy mà bị ném vào thùng rác dơ bẩn hôi hám...
Lưu thị, phải nói là Lưu Kỷ Trân đã bỏ ra rất nhiều công sức và tiền bạc vào game thực tế ảo này.
Bà ta có ý định dựa vào game này để gia nhập tập đoàn Lưu thị, trở thành người cầm quyền thực sự.
Nếu không có《Sky Boy》, có thể Lưu Kỷ Trân sẽ thành công, 《Mechanical Warfare》cũng sẽ trở thành game được nhiều người yêu thích.
Đáng tiếc, 《Sky Boy》xuất hiện, có châu ngọc rồi, ai thèm coi trọng một hòn đá nữa.
Lưu Kỷ Trân hận Lê Khinh Chu muốn chết.
Trong khoảng thời gian này, tập đoàn Lưu thị vì chuyện game thực tế ảo mà bắt đầu thua lỗ, các cổ đông trong công ty và anh trai bà ta, Lưu Bành đều đang làm khó dễ, tuyên bố muốn đuổi bà ta ra khỏi công ty.
Lưu Kỷ Trân bận rộn đối phó xử lý trong ngoài, khổ không nói nỗi.
Đã thế Liễu Cảnh Nguyên lại còn là đồ bỏ đi, không giúp được gì cho bà ta.
May là nhà họ Lưu chỉ có một đứa con gái riêng, không lên được mặt bàn.
Cha Lưu Kỷ Trân, Lưu Bách rất coi trọng đứa cháu ngoại Liễu Nhạc Thừa này, Liễu Nhạc Thừa liền trực tiếp đến nhà họ Lưu nói tốt cho mẹ mình.
Có tầng quan hệ này, Lưu Bách cũng tạm thời không ủng hộ quyết định muốn đuổi con gái ra khỏi công ty của con trai.
Hôm nay, Hạ Thanh Uyển về nước, cả nhà Liễu Cảnh Nguyên tới sân bay đón bà sau đó trở về nhà họ Liễu.
....
Hạ Thanh Uyển mặc một thân sườn xám kiểu cũ, mái tóc đen xen lẫn những sợi tóc bạc được cuộn lại, dùng trâm cài vấn lên sau đầu, khoác một áo choàng màu đỏ rượu, khí chất hết sức nhã nhặn.
Nhìn thấy bà ở sân bay, Lưu Kỷ Trân vui mừng lên tiếng.
Liễu Cảnh Nguyên và con gái cũng đi qua.
Hạ Thanh Uyển giao hành lí cho trợ lí đi theo, nói với đám người Lưu Kỳ Trân: "Đi thôi, chúng ta về nhà."
Tĩnh dưỡng mấy năm ở nước ngoài, cơ thể bà cũng coi như khỏe mạnh, lên xe xuống xe không cần người đỡ.
Lúc về đến nhà, xe dừng lại ở cửa, bà nhìn ra ngoài cửa sổ xe—— thấy cậu bạn nhỏ nhà họ Lê đang dựa vào người Liễu Bạc Hoài, kéo tay hắn nhàn nhã lắc lư, thấy xe chạy tới thì vội vàng đứng thẳng, tay cũng buông ra.
Liễu Bạc Hoài quay đầu liếc nhìn, muốn duỗi tay kéo, lại bị đánh một cái.
Sau khi xuống xe, Hạ Thanh Uyển nghe thấy Lưu Kỷ Trân bất mãn nói: "Gia đình tụ hội, vì sao Lê Khinh Chu cũng ở đây..." Ngứa mắt.
Hạ Thanh Uyển nghe vậy nhàn nhạt trả lời: "Tôi gọi thằng bé tới, nếu nó đã là người yêu của Bạc Hoài, về sau cũng chính là người một nhà, tới đây thì có vấn đề gì."
Trong lòng bà biết rõ chuyện công ty game của Lưu thị và Lê thị đối đầu, đương nhiên cũng hiểu vì sao Lưu Kỷ Trân không thích Lê Khinh Chu.
Vẻ mặt Lưu Kỷ Trân khó coi, giật giật khóe miệng, không nói gì nữa.
Liễu Hạ Huy vẫn luôn đứng cách chú ba và Lê Khinh Chu không xa, lúc này thấy Hạ Thanh Uyển xuống xe mới đi tới gọi bà.
"Cháu chào cô ạ." Lê Khinh Chu bước tới.
Hôm nay cậu chọn một bộ quần áo rất đẹp, mặc khung hỗ trợ chống đỡ, dáng người thẳng tắp.
[Hồi hộp quá...]
——Tiểu bọt khí siết chặt nắm tay.
Hạ Thanh Uyển cười cười, kéo tay Lê Khinh Chu qua vỗ vỗ: "Đứa bé ngoan, chúng ta vào nhà thôi."
Dù sao cũng đã từng gọi video, sau khi nói chuyện mấy câu, Lê Khinh Chu cũng dần thả lỏng, được Hạ Thanh Uyển kéo tay dắt đi.
Liễu Bạc Hoài và mấy người còn lại đi theo phía sau.
Liễu Cảnh Nguyên nhỏ giọng hỏi Liễu Bạc Hoài: "Chú có biết vì sao mẹ lại đột ngột về nước không?"
Liễu Bạc Hoài liếc Liễu Cảnh Nguyên một cái, nói: "Anh cảm thấy sẽ là chuyện gì?"
Liễu Cảnh Nguyên ngẫm nghĩ trong lòng, có hơi không chắc chắn ý.
Ông ta chần chừ nói: "Làm sao anh biết được..."
Một lúc sau, mấy người vào phòng khách ngồi, lão quản gia rót trà xong liền rời đi.
Thời còn trẻ Hạ Thanh Uyển làm việc kiên quyết mạnh mẽ, bây giờ lại không chút do dự, vừa ngồi xuống liền trực tiếp vào chủ đề chính.
Bà hỏi Liễu Cảnh Nguyên: "Cảnh Nguyên, còn nhớ lúc lâm chung ba con hỏi, giao nhà họ Liễu cho Bạc Hoài, con có oán hận không, lúc ấy con trả lời thế nào?"
Lê Khinh Chu cầm chén trà mới vừa uống xong, không biết có nên buông xuống hay không, không khí lúc này thật sự khiến cậu không thể "hành động thiếu suy nghĩ".
—— Mẹ A Hoài cứ nói thẳng như vậy sao? Thật sự là chuyện kia sao……
Khóe miệng Liễu Cảnh Nguyên cứng đờ: "Mẹ, sao tự dưng mẹ lại nhắc đến chuyện này."
Lưu Kỷ Trân quay đầu, lúc ấy cha mẹ chồng gọi chồng bà vào nói chuyện riêng, sau này bà mới biết.
Nếu không chắc chắn sẽ bảo Liễu Cảnh Nguyên thay đổi cách nói—— quyền lợi là do mình tranh thủ được, không cần nhường nhịn.
Hạ Thanh Uyển: "Con nói con không có một câu oán hận, năng lực Bạc Hoài tốt hơn con, tiếp nhận nhà họ Liễu là điều đương nhiên."
"Làm anh hai, con cũng sẽ ủng hộ thằng bé."
"Ba con lúc ấy hỏi rất nhiều lần, con đều nói như vậy."
"Cho nên mẹ mới nghĩ rằng con thật sự cho là như vậy, bây giờ xem ra trong lòng con vẫn khó chịu..."
Sắc mặt Liễu Cảnh Nguyên khó coi, thấp giọng nói: "Chỉ bởi vì không đủ năng lực mà ba lướt qua con, giao nhà họ Liễu cho Bạc Hoài..."
"Nếu khi đó con nói có oán, nói con cũng muốn nhà họ Liễu thì ba sẽ giao nhà họ Liễu cho con sao?!"
Không, ba sẽ không.
Cho nên, lúc ấy làm sao ông ta có thể nói ra ý nghĩ thật sự trong lòng mình.
Hạ Thanh Uyển thở dài: "Nếu khi đó con nói con cũng muốn nhà họ Liễu, ba con sẽ không đồng ý."
Liễu Cảnh Nguyên nghe vậy, cười tự giễu một tiếng, quả nhiên.
Hạ Thanh Uyển nói tiếp: "Nhưng mẹ và ba con sẽ nói một sự thật, có liên quan tới thân phận của con."
Những lời này khiến trái tim Liễu Cảnh Nguyên bỗng nhiên đập mạnh.
Ông ta ngẩng đầu, nhìn thẳng Hạ Thanh Uyển: "Những lời này là có ý gì?! Mẹ, cái gì gọi là thân phận của con?!"
Sắc mặt Lưu Kỷ Trân cũng thay đổi, Liễu Nhạc Thừa và Liễu Vân Phỉ liếc nhau.
Liễu Hạ Huy vốn dĩ không để ý lắm, lúc này cũng nhíu mày nhìn qua.
Lê Khinh Chu nhích lại gần Liễu Bạc Hoài, tìm tư thế thoải mái——tới đi, nhất định phải xem vở kịch máu chó ngày xưa.
Hạ Thanh Uyển xoay người lấy ra một tờ giấy khai sinh và hai bản xét nghiệm ADN từ trong túi, bà nói: "Con còn nhớ ba con có một cô em gái qua đời sớm không, hồi còn nhỏ các con từng đi thăm mộ."
"Em gái ba con thời đại học thích một cậu trai nghèo xuất thân từ vùng núi xa xôi, ông con không đồng ý cho hai người họ ở bên nhau nên đã chia rẽ."
" Đứa nhỏ đó bỏ trốn, tuyệt thực, tự sát, cuối cùng còn tự tử hai lần, đều bị ông con bắt về."
"Nhưng không có tác dụng, cô ấy chỉ muốn ở bên chàng trai nghèo kia." - App truyện tytnovel.com -
"Khi đó, ông con quá tức giận, nói nếu cô ấy còn tiếp tục đi nữa, thì cả đời này cũng đừng về, bọn họ đoạn tuyệt quan hệ cha con."
"Đứa nhỏ này cũng rất mạnh mẽ, vì tình yêu mà không màng gì cả, thật sự bỏ trốn lần nữa, từ đó không còn tin tức."
"Mãi cho đến khi ông con nhận được một bức thư..."
Hạ Thanh Uyển đặt ba phần tài liệu lên bàn trà, đẩy đến trước mặt Liễu Cảnh Nguyên tiếp tục nói: "Trong thư, đứa nhỏ đó nói mình bị bệnh không còn sống được bao lâu, hy vọng có thể nhìn thấy người thân lần cuối."
"Ông và ba con tìm theo địa chỉ mới phát hiện cô ấy trải qua không tốt chút nào, bị chồng tra tấn, cha mẹ chồng thì ghét bỏ..."
"Cô ấy không có thể rời khỏi nơi xa xôi đó, bởi vì người cả thôn sẽ ngăn cản."
"Mãi đến khi cô ấy sinh con trai trong bệnh viện, lúc bấy giờ mới có cơ hội lén nhờ người đưa thư."
"Nhưng chờ đến khi ông và ba con đến, cô ấy đã không còn sức chống đỡ, gặp được người thân lần cuối, sau đó để lại di ngôn rồi rời khỏi thế gian."
"Di ngôn của cô ấy là không để con mình theo họ cha, hơn nữa mãi mãi cũng không được ở lại nơi này."
"Sau này, đứa bé được đưa về."
"Ông con quyết định ghi tên đứa bé này vào hộ khẩu của ba con."
"Lúc ấy, Châu Hà đã sinh ra, vì thế đứa bé này trở thành con thứ hai của mẹ..."
Lê Khinh Chu bê chén trà thở dài.
Cậu nhìn khuôn mặt cứng đờ cùng trống rỗng của Liễu Cảnh Nguyên, lại nhìn sắc mặt vợ, con ông ta——dường như đang đeo cùng một chiếc mặt nạ, khiếp sợ đến mức không nói nên lời, không biết phản ứng như thế nào.
"Không, đây không phải sự thật..." Một lúc lâu sau, Liễu Cảnh Nguyên lầm bầm nói.
Hạ Thanh Uyển: "Cảnh Nguyên, mẹ không cần phải lừa con."
Bà thở dài lần nữa: "Một người không thể có được tất cả mọi thứ."
"Con không có năng lực kinh doanh, cho dù con có là con ruột của mẹ, ba con cũng sẽ không giao nhà họ Liễu cho con."
"Cảnh Nguyên, chuyện các con làm ở nước ngoài thật sự cho rằng không có ai phát hiện ra sao, có phải đã lên sẵn kế hoạch trong nước, sau khi giành được quyền lợi của Lưu thị sẽ nghĩ cách giành nốt nhà họ Liễu không?"
Lời này tựa như sấm sét, thoáng chốc đánh bên tai Liễu Cảnh Nguyên và Lưu Kỷ Trân, khiến hai người họ đột nhiên căng thẳng.
Liễu Bạc Hoài di truyền gương mặt của Hạ Thanh Uyển.
Giờ phút này, Hạ Thanh Uyển lạnh lùng nhìn, khiến hai người Lưu Kỷ Trân không dám đối diện.
Hạ Thanh Uyển nói: "Mẹ mặc kệ trong hai đứa ai là người quyết định, nhưng tay quá dài sẽ bị chặt đứt."
Bà nhìn về phía Lưu Kỷ Trân, giọng điệu nghiêm nghị: "Con muốn có được nhà họ Lưu đến mức nào mẹ mặc kệ, nhưng nhà họ Liễu không phải thứ con có thể mơ ước, mà con cũng không có tư cách để mơ ước đến."
"Đây là lần cuối cùng mẹ khoan dung, nếu không...Mẹ sẽ cho con nếm thử thủ đoạn lúc trẻ của mẹ, con hiểu chưa, Kỷ Trân."
Những lời này của Hạ Thanh Uyển không nể mặt chút nào, gần như ném mặt trong mặt ngoài của Lưu Kỷ Trân xuống đất dẫm.
Sắc mặt Lưu Kỷ Trân xanh trắng đan xen, gật đầu, khô khốc trả lời: "Con biết rồi."
Một nhà Liễu Cảnh Nguyên vừa hốt hoảng vừa cứng đờ rời khỏi nhà họ Liễu.
Sau khi về đến nhà, Lưu Kỷ Trân giống như bị điên, ném hết đồ trong phòng ngủ.
Còn Liễu Cảnh Nguyên cầm ba phần văn kiện kia ngồi trong thư phòng đến bình minh.
Họa vô đơn chí.
Chưa đến hai ngày sau, Liễu Nhạc Thừa lại phát hiện Liễu Vân Phỉ thế mà vẫn lén đi gặp Vu Khôn, vì thế đã mách chuyện này cho Lưu Kỷ Trân.
Lưu Kỷ Trân không nhịn được lửa giận, tát một cái vào mặt con gái: "Thứ đê tiện! Vội vàng cho không người ta à?! Thật sự cho rằng nó yêu cô đến mức chết đi sống lại sao?!"
Lưu Kỷ Trân giơ tay lên lần nữa, nhưng lại không nỡ đánh.
Bà ta giận dữ nói: "Được, được lắm, ngược lại tôi muốn xem nó yêu cô đến mức nào!"
Lưu Kỷ Trân ép hỏi địa chỉ khách sạn mà mẹ Vu và Vu Khôn đang ở.
Bà ta tìm được phòng Vu Khôn, gõ cửa.
Không lâu sau, Vu Khôn mở cửa, khi thấy Lưu Kỷ Trân đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó lại thản nhiên hỏi: "Dì ạ, dì có chuyện gì không?"
Lưu Kỷ Trân cười châm biếm: "Cậu nói xem."
Bà ta không chút lưu tình chế nhạo Vu Khôn, xả ra toàn bộ oán khí trong mấy ngày nay, nói đến mức sắc mặt Vu Khôn đen đến cực điểm.
Quyền lợi của Lưu Kỷ Trân ở Lưu thị bị mất, chuyện bà ta sắp xếp ở nước ngoài cũng bị Liễu Bạc Hoài phát hiện, bị Hạ Thanh Uyển cắt mất.
Nếu không phải bà ta tự kiềm chế, thì suýt chút nữa đã ra ngoài xả giận.
Lúc này, nghe Vu Khôn nói anh ta là thật lòng yêu con gái mình, Lưu Kỷ Trân cười lạnh, trong lòng đột nhiên dâng lên một suy nghĩ âm u.
Suy nghĩ này không vứt đi được, như dòi trong xương.
Bà ta nói như bị bỏ bùa: "Đừng nói với tôi là tình yêu đích thực gì đó, đơn giản là cậu cùng đường, muốn mượn con gái tôi, mượn nhà chúng tôi để nghĩ cách xoay người."
"Vậy được, tôi nói cho cậu một cách."
"Angie Casper vẫn chưa về nước, đang sống ở..."
"Nếu cậu có thể nghĩ cách khiến Angie Casper trở thành người phụ nữ của cậu, mang thai con của cậu, thì tất cả khó khăn hiện tại của cậu đều có thể giải quyết một cách dễ dàng rồi."
"Có được gia tộc Casper không hấp dẫn sao?"
"Nếu cậu muốn, tôi có thể giúp cậu, chỉ cần cậu đừng quấn lấy Vân Phỉ, thế nào?"
Vẻ mặt Vu Khôn u ám không rõ, hồi lâu sau anh ta mới hỏi: "Dì nói thật sao?"
"Không sai."
Nhìn ra Vu Khôn động tâm, Lưu Kỷ Trân âm thầm cười châm biếm.
Bà ta nói tiếp: "Sở dĩ nhà họ Vu các cậu rơi vào kết cục như ngày hôm nay, hoàn toàn là do Lê Khinh Chu và Liễu Bạc Hoài ban tăng, cậu không muốn trả thù sao?"
"Anh trai cùng mẹ khác cha của cậu tương lai sẽ thừa kế nhà họ Liễu, mà cậu hiện tại còn không có chỗ ở, dựa vào con gái tôi tiếp tế mới có thể sống qua ngày, chênh lệch như vậy...A"
Thái dương Vu Khôn bỗng nhiên giật giật: "Tôi muốn trả thù như thế nào, không quyền không thế, chẳng lẽ đi giết bọn họ?!"
Lưu Kỷ Trân nhìn anh ta.
Vu Khôn ngẩn ra, ngay sau đó chậm rãi trừng mắt: “Dì, dì……”
Lưu Kỷ Trân: "Tôi chưa nói gì nhé, khi nào cậu nghĩ kỹ thì gọi cho tôi."
Bà ta nói xong, xoay người định rời khỏi, ai ngờ mới đi được hai bước đã bị Vu Khôn gọi lại.
"Đợi đã, giúp tôi có được Angie, tôi sẽ không bao giờ quấn lấy con gái dì nữa."
Lưu Kỷ Trân cong môi cười, xoay người: "Được, chúng ta vào rồi nói."
Hai người đi vào phòng, đóng cửa.
Chỉ chốc lát sau, có hai người đi ra từ chỗ rẽ.
Liễu Nhạc Thừa bỏ tay xuống, vừa rồi anh liều mạng che miệng em gái, túm cô ta phí không ít sức lực.
Liễu Vân Phỉ sắc mặt tái nhợt, khó coi vô cùng.
Liễu Nhạc Thừa chế nhạo: "Đây là tình yêu đích thực mà em nói à?"
"Mau thôi đi, rõ ràng là chó má, bình thường em thông minh vậy, thế mà bây giờ giống như đứa thiểu năng trí tuệ."
"Ơ, sao không nói gì thế?"
Liễu Nhạc Thừa đẩy Liễu Vân Phỉ một cái, Liễu Vân Phỉ không nói gì, xoay người rời đi.
"Mẹ kiếp, đúng là kiêu ngạo." Liễu Nhạc Thừa nói thầm, đi theo.
....
Game thực tế ảo《Sky Boy》nổi tiếng, hoàn toàn áp chế game thực tế ảo có bối cảnh tương tự là《Mechanical Warfare》.
Tập đoàn Lưu thị không những không đi lên nhờ game thực tế ảo này, ngược lại thị trường và lợi ích càng thêm ế ẩm.
Lưu Kỷ Trân trở thành kẻ có tội, gần như không còn quyền phát ngôn ở công ty.
So với đám người Lưu Kỷ Trân trải qua không tốt, gần đây Lê Khinh Chu rất vui vẻ.
Liễu Bạc Hoài đã cầu hôn Lê Khinh Chu dưới sự chứng kiến của Hạ Thanh Uyển.
Sau đó, Hạ Thanh Uyển và ông cụ Lê chính thức gặp mặt, thương lượng ngày tổ chức hôn lễ.
Mặc dù hôn nhân đồng giới ở Hoa Quốc không có hiệu lực pháp luật, nhưng vẫn có thể tổ chức hôn lễ.
Hạ Thanh Uyển muốn ở lại Hoa Quốc đến khi hôn lễ của bọn họ được tổ chức xong mới quay về.
Bà không ở lại nhà họ Liễu mà chọn một căn biệt thự dưới danh nghĩa nhà họ Liễu.
Hôm nay, Liễu Bạc Hoài lái motor đưa Lê Khinh Chu về.
Vẻ ngoài của xe motor rất ngầu, toàn thân được làm từ kim loại đen nhánh, cấu hình cao cấp, chân dài, đội mũ bảo hiểm lên, lại xứng với quần áo lái xe, quả thật...
Dù sao khi Lê Khinh Chu nhìn thấy Liễu Bạc Hoài mặc bộ này, tiểu bọt khí trong lòng lập tức lau lau chất lỏng khả nghi bên miệng.
[Đẹp trai quá! A Hoài đẹp trai quá! Hu hu, người đàn ông đẹp trai này là của mình, mình muốn sờ là sờ, muốn ôm là ôm, muốn ứ ừ là ứ ừ.]
——Tiểu bọt khí ôm gương mặt nhỏ, nghiêng đầu hạnh phúc say mê.
Ứ ừ?
Khóe miệng Liễu Bạc Hoài cong lên, nhịn không được ý cười.
Hắn ôm mũ bảo hiểm đến bên cạnh Lê Khinh Chu, nhéo mặt cậu, thấp giọng nói: "Còn nhìn nữa, không phải em đòi đi motor sao?"
"Đi chứ."
Lê Khinh Chu túm chặt tay Liễu Bạc Hoài cắn nhẹ một cái, nhận lấy mũ bảo hiểm.
[Mình cũng muốn đi xe motor...] chờ về sau chân mình khỏi, sẽ lái xe chở A Hoài đi hóng gió, he he.
——Tiểu bọt khí ngồi xếp bằng, đôi tay tạo thành hình chữ thập trước ngực, hơi ngẩng đầu nhỏ thỏa sức tưởng tượng tương lai.
Mặc khung chống đỡ có thể đi bộ nhưng không có nghĩa là có thể lái xe motor.