Thẩm Tri Ngôn theo bản năng nhìn xuống, vẫn tốt, Giang Dữ An còn mặc quần…… Cậu lại nhanh ngẩng đầu lên, cố tình chú ý mũi của mình, thật may, còn không có chảy máu, mới nhẹ nhõm, ánh mắt nhìn lệch nơi khác, không dám đặt trên người Giang Dữ An.
“Cậu bị bệnh về mắt à?” Giang Dữ An không chút lưu tình phun tào, biểu tình không kiên nhẫn
“………”
“…… Không phải.” Thẩm Tri Ngôn dời ánh mắt về, con ngươi đen láy nhìn về Giang Dữ An, không lệch một li.
“…… Cảm ơn cậu hôm nay đã giúp tớ, cái này cho cậu.” Thẩm Tri Ngôn đem hộp chocolate trên tay đưa qua.
“Aa.” Thẩm Tri Ngôn theo bản năng duỗi tay cản lại, bốn ngón tay bị cửa kẹp, cậu không nhịn rên một tiếng.
Hộp chocolate rơi trên mặt đất, “Phanh” một tiếng, rất vang, Thẩm Tri Ngôn nhanh giựt tay về, nhếch miệng thổi thổi, hốc mắt đỏ lên vì đau, xong rồi, chocolate khẳng định đã bị nát.
Giờ này cậu vẫn nghĩ đến hộp chocolate.
Giang Dữ An mở cửa ra lại, nhìn cậu, Thẩm Tri Ngôn lập tức buông tay, giấu sau lưng, hướng người nọ cười cười, chỉ là vành mắt còn hồng, trông vô cùng đáng thương.
“Tay.” Giang Dữ An chìa tay ra: “ Nhìn.”
“Không có việc gì.” Thẩm Tri Ngôn nói.
Giang Dữ An không nói chuyện, bình tĩnh nhìn cậu.
Vài giây sau Thẩm Tri Ngôn chậm rãi đưa tay từ sau lưng ra.
Da cậu vốn trắng, cho nên bị sưng đỏ nhìn qua có chút thảm không nỡ nhìn.
Giang Dữ An nhíu nhíu mi, cuối cùng xoay người, nhàn nhạt ném xuống một câu: “ Đi vào.”
Thẩm Tri y cho rằng mình nghe lầm, sững sờ ở cửa không dám động.
Giang Dữ An quay đầu lại, nhướng một bên lông mày, giọng nói hoàn Không còn kiên nhẫn: “Như thế nào? Muốn ôm vào?”
“A…… Không cần!” Thẩm Tri Ngôn vội nói, dùng một cái tay khác nhặt hộp chocolate trên mặt đất lên.
Phòng này trước kia, lúc chủ cũ còn ở, Thẩm Tri Ngôn từng vào vài lần, Giang Dữ An dọn vào cũng không thay đổi gì, chỉ là cảm giác rất trống vắng, lạnh như băng, không hề có cảm giác như đang có người ở.
Thẩm Tri Ngôn ngồi ở trên sô pha, Giang Dữ An ngồi xổm bên hộc tủ dưới kệ TV đồ vật, vai rộng eo thon, tấm lưng rộng chính giữa có đường cong đẹp lõm xuống, vẫn luôn kéo dài rồi mất ở lưng quần màu xám....
“Tay.” Giang Dữ An được thuốc mỡ, ngồi bên cạnh sô pha Thẩm Tri Ngôn đang ngồi người, một bênh sô pha lún xuống, mùi hương nhàn nhạt của người nọ đi vào hơi thở, Thẩm Tri Ngôn hơi mất tự nhiên, ngoan ngoãn vươn tay.
Giang Dữ An không tìm thấy tăm bông, vặn nắp ra, nặn trên ngón tay mình, xoa xuống những ngón tay của Thẩm Tri Ngôn.
Thình lình xảy ra việc tứ chi tiếp xúc làm Thẩm Tri Ngôn không kịp phòng ngừa, đầu óc đình trệ, chưa phản ứng lại, miệng đã mở trước: “Dùng…… Tay a?”
Tay Thẩm Tri Ngôn so với nam sinh khác vẫn là nhỏ hơn một chút, khớp xương không lớn,nhỏ dài xinh đẹp, nhưng không nữ tính, làn da trắng điểm những mảng hồng hồng và cả gân xanh hơi hơi hiện ra.
Giang Dữ An nắm tay cậu, mặt vô biểu tình ngước mắt: “Như thế nào? Cậu có thói ở sạch?”
“Không phải.” Thẩm Tri Ngôn nhanh lắc đầu.
Tớ ngượng ngùng……
Lời này cậu không dám nói, yên lặng nhìn Giang Dữ An thoa thuốc trên ngón tay cậu.
Thuốc mỡ hơi lạnh, ngón tay được thoa thuốc thoải mái hơn nhiều. Ngón tay Giang Dữ An cũng hơi lạnh, các giác quan dường như mất hết, chỉ tụ lại xúc cảm nơi được Giang Dữ An đụng chạm. Thẩm Tri Ngôn cảm thấy nơi trái tim có ngàn chú nai chạy loạn, cậu muốn nhanh kết thúc, nhưng lại luyến tiếc kết thúc…… Đành phải cưỡng bách mình dời sự chú ý, tầm mắt vẫn là không thể tránh trên người Giang Dữ An.
Giang Dữ An thân thể thật chuẩn, trừ bỏ mặt đã đẹp ra, còn có chiếc cổ thon dài cùng hầu kết nhô lên, cùng với cơ bắp vùng bụng thật,thật……......
Thẩm Tri Ngôn mặt nóng lên, chung quanh tất cả thanh âm đều bị ngăn cách, chỉ có âm thanh nơi tim đập lần lượt đánh sâu vào màng nhĩ yếu ớt của cậu.
“ Cậu đang nhìn cái gì?” Tiếng tim đập hỗn loạn bị âm thanh của Giang Dữ An đè lại.
“Cơ bụng.” Đầu óc cậu đã không dùng được, theo bản năng trả lời.
Giang Dữ An thoa xong thuốc mỡ, mặt vô biểu tình nhìn về phía Thẩm Tri Ngôn.
“A! Không phải!” Thẩm Tri Ngôn phản ứng lại, sắc mặt hơi tái, vội vội vàng vàng xua tay: “Không phải, tớ là nói, ý tớ là, cái kia, dáng người cậu thực tốt, tớ rất thích, không, không, cái kia, tớ rất hâm mộ!”
Thẩm Tri Ngôn bộ dáng sốt ruột hoảng hốt đột nhiên lấy lòng Giang Dữ An, hắn thực nhẹ cong khoé môi một chút, nhượng một bên lông mày, cười như không cười hỏi cậu: “Cậu không có sao?”
“A?” Thẩm Tri Ngôn đầu óc còn chưa có quay về.
“Cơ bụng.” Giang Dữ An nói.
“…… Không có.” Thẩm Tri Ngôn lắc đầu.
“Tôi nhìn xem.” Giang Dữ An đem thuốc mỡ đặt trên bàn trà.
“…… Nhìn cái gì?” Thẩm biết ngôn trừng lớn đôi mắt, cho rằng mình hiểu sai ý.
“Xem cậu.” Giang Dữ An ôm cánh tay dựa vào sô pha, bộ dáng đương nhiên: “ Cậu đều nhìn tôi, tôi cũng nên nhìn lại, kẻo bị thiệt, đúng không?”
Thẩm Tri Ngôn đỏ mặt nuốt nuốt nước miếng, không nhúc nhích.
“Nhanh lên.” Giang Dữ An không kiên nhẫn thúc giục: “Cởi quần áo.”
Thẩm Tri Ngôn mặt càng đỏ hơn, đôi mắt ôn nhuận giờ đây mang theo tia sợ hãi, ngơ ngác nhìn Giang Dữ An. Giang Dữ An nhướng mày, vài giây về sau, đột nhiên cười, trên người liền ôn nhu không ít.
“Nhóc ngốc.” Hắn đứng lên, bàn tay trên đỉnh đầu Thẩm Tri Ngôn ấn một chút, xoay người cầm lấy thuốc mỡ, đi đến hộc tủ để lại.
Thẩm biết ngôn sững sờ ở tại chỗ, chờ Giang Dữ An để thuốc mỡ lại chỗ cũ, não như được nhặt trở về, mới nói một câu: “ Tớ hạng nhất trường.”
“Cái gì?” Giang Dữ An ngẩn người, rồi sau đó mới phản ứng lại, nhướng mày hỏi: “Cho nên cậu không phải nhóc ngốc sao?”
Thẩm Tri Ngôn nghiêm trang gật đầu, trịnh trọng mà đáp một tiếng: “…… Ân.”
Giang Dữ An vốn dĩ tâm tình không vui liền tốt hơn chút.
“Tốt, hạng nhất trường.” Hắn nói, trên mặt mang theo điểm ý cười: “Trở về đi, tôi muốn ngủ.”
“…… Nga.” Thẩm Tri Ngôn gật gật đầu, đi ra, chờ cửa đóng lại, “ Cạch” một tiếng khóa vang lên, mới nhớ tới mình còn chưa chúc Giang Dữ An một tiếng “Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon, Giang Dữ An.” Cậu hướng cửa vẫy vẫy tay, sau đó mang theo tâm tình nhảy nhót vui vẻ không thể diễn tả mà trở về nhà.
Hộp chocolate Thẩm Tri Ngôn mang đến còn đặt ở trên sô pha, bọc ngoài màu xanh biển, mặt trên in hai chú thỏ con, rất đáng yêu, Giang Dữ An tùy tay đem chocolate nhặt lên đặt lên bàn trà, mạc danh cảm thấy thỏ con thật giống Thẩm Tri Ngôn.
Thẩm Tri Ngôn đêm ấy mơ rất nhiều mộng, cuối cùng chính là hình ảnh Giang Dữ An trần trụi thân trên đem cậu ấn trên sô pha……
Cậu bỗng nhiên bừng tỉnh, mở mắt ra, tia nắng ban mai giấu phía sau những đám mây, lên lỏi xuyên qua đến cửa sổ.
Ngoài kia đã tờ mờ sáng.
Ký ức trong mộng hiện lên, Thẩm Tri Ngôn mặt “Bùm” đỏ lên, cậu thích thầm Giang Dữ An hai năm, đây là lần đầu tiên mơ thấy cảnh tượng như vậy.
Thẩm Tri Ngôn dùng sức bế nhắm mắt, áp suy nghĩ miên man trong lòng xuống, sau đó đứng dậy, vừa động mới phát hiện hạ thân khác thường, trong nháy mắt mặt lại đỏ lên, nhận mệnh nằm lại trên giường, đem mặt vùi vào gối đầu mềm mại……
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT