Tiêu Manh Á được đặt xuống giường, cảm nhận được cái hôn ướt át nóng bỏng từ trán, mũi, môi rồi xuống phía dưới.

Cậu vừa khổ sở lại vừa như sung sướng, chìm nổi trong sự thỏa mãn.

Vịt nhỏ không biết nên làm gì, chỉ có thể quàng tay ôm chặt cổ Ngụy Cốc rên rỉ.

Ngụy Cốc hôn lên khuôn mặt trắng nõn dễ thương của người yêu mình, nhìn thấy nước mắt của Tiêu Manh Á, Ngụy Cốc hơi đau lòng.

"Đừng khóc, anh chỉ muốn em được vui sướng."

Tiêu Manh Á mờ mịt hỏi: "Vui sướng?"

Tiêu Manh Á nỗ lực suy nghĩ một lát rồi hỏi: "Ý anh là... giống trong những video em từng xem sao?"

Dù lúc này Ngụy Cốc đang vui vẻ nhưng nghe Tiêu Manh Á nói vậy anh không nhịn được mà đen mặt.

Ngụy Cốc không nén nổi, nghiến răng nghiến lợi nói: "Sau này không được xem thứ đó nữa, người khác gửi cũng không được xem. Em muốn biết gì anh sẽ đích thân dạy em." Hai chữ đích thân còn đặc biệt nhấn mạnh.

Vịt nhỏ đỏ mặt, gật đầu đồng ý.

Ngụy Cốc trêu chọc người kia đến hai lần mới chịu dừng lại, anh hít sâu một hơi, nhẫn nhịn cảm giác khó chịu ở phía dưới, bây giờ anh không muốn làm đến cuối với vịt nhỏ.

Ngụy Cốc lấy khăn lông ấm áp lau dọn cho vịt nhỏ, rồi lấy ra một cái áo sơ mi cho cậu thay.

"Anh vào phòng vệ sinh một chút, lát nữa sẽ nấu cơm cho em, nếu em đói thì ăn chút bánh quy trước đi, lên giường nghỉ ngơi, chờ anh."

Tiêu Manh Á không thể làm gì khác, trong mắt cậu bây giờ chỉ có Ngụy Cốc, bây giờ anh nói gì cậu cũng nghe theo vô điều kiện.

Cậu nhìn chằm chằm bóng dáng anh biến mất sau cánh cừa phòng tắm, xấu hổ cuộn người vào trong chăn.

Vừa rồi cậu có nhìn thấy cái chỗ căng phồng của Ngụy Cốc đó!

Vừa rồi cậu cũng thấy căng trướng khó chịu, là Ngụy Cốc đã giúp cậu, sau đó thì thật thoải mái, có phải anh vào kia tự mình xử lý nó không?

Vì sao Ngụy Cốc không để mình giúp.

Vịt nhỏ không dám tưởng tượng hình ảnh Ngụy Cốc đang làm gì, cậu muốn sau này có thể dũng cảm hơn, không cần Ngụy Cốc chủ động đề nghị mà cậu muốn giúp anh.

Hôm nay trời đổ trận tuyết đầu mùa.

Tiêu Manh Á ghé vào cửa sổ nhìn hoa tuyết bên ngoài, cậu chớp chớp mắt, cười lên. Cậu hướng về phía sô pha, vẫy tay với cún lớn nói: "Lại đây cùng nhau ngắm tuyết nào."

Cún lớn lạnh lùng gâu một tiếng, từ phía sô pha chạy tới bên cậu.

Cún lớn bây giờ không còn là chó hoang bẩn thỉu luộm thuộm nữa. Lông cún được tắm sạch sẽ, màu sắc đẹp đẽ lại mượt mà.

Lúc đi dạo quanh tiểu khu, cún lớn ngồi bên cạnh Tiêu Manh Á kêu gâu gâu, trông đến là uy phong lẫm liệt không ai dám lại gần.

"Cún lớn, cún lớn, vẫn chưa đặt tên cho cậu, hôm nay chọn một cái đi."

"Gọi là Bạch Tuyết được không? Hợp với thời tiết hôm nay."

Cún lớn quay lưng đi, để cho Tiêu Manh Á một cái mông.

"Vậy thì kêu Bông Tuyết Nhỏ nhé? Nghe cũng được đó."

Cún lớn: "..."

Mông cún lớn vẫn quay về phía cậu, cậu nghĩ thêm một lúc, dùng giọng nhỏ nhẹ thương lượng nói: "Vậu thì gọi là Tiểu Bạch?"

Nhìn thấy cún lớn vẫn không biểu cảm gì, Tiêu Manh Á hơi tủi thân. Cún lớn không lạnh mặt nữa, kêu gâu gâu hai tiếng, nó ghét nhất là biểu cảm này của Tiêu Manh Á.

"Hì hì, cậu thích tên này sao? Vậy thì tên là Tiểu Bạch nha!"

Tiểu Bạch cúi đầu nhìn toàn thân lông vàng của mình, mặt mũi lạnh lùng.

Nhìn Tiêu Manh Á vui vẻ, người này ngày càng ngốc hơn rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play