Edit&Beta: VyVy...Trên đường trở về thị trấn, Dư Hàng nhận được điện thoại xin lỗi của Dương Sam.
Đương nhiên, người có tư cách nhất nhận cuộc điện thoại này chính là Dư Phiêu Phiêu.
Cho nên, cuộc điện thoại này toàn bộ quá trình do Dư Phiêu Phiêu cùng Dương Sam giao tiếp.
Dương Sam đầu tiên là thay Dương Thiên Minh xin lỗi, sau đó lại hảo thanh hảo khí cùng Dư Phiêu Phiêu nói chuyện ưu nhược điểm, để Cho Dư Phiêu Phiêu buông tha cho Dương Thiên Minh, không nên can thiệp vào chuyện 4 bài hát trong album mới của Dương Thiên Minh.
Bản quyền của 4 bài hát kia Dư Phiêu Phiêu đã bán cho Dương Sam, nói thật, mặc dù cô nói có một chút quyền nói chuyện, nhưng quyền nói chuyện không lớn.
Nếu như cô thật sự muốn cùng Dương Sam vì điểm này mà tranh chấp, Dư Phiêu Phiêu không nhất định có thể tranh qua đối diện, hoặc là nói là phá hợp đồng mua lại bản quyền.
Nói như vậy, hai bên liền trở mặt.
Cho nên, Dư Phiêu Phiêu thấy được thái độ của Dương Sam, lại muốn một chút chỗ tốt, lại để Dương Thiên Minh tự mình xin lỗi cô, liền giải quyết như vậy.
Song phương giao tiếp coi như hòa hợp, Dư Phiêu Phiêu đề cập một chút yêu cầu Dương Sam toàn bộ đáp ứng, Dương Thiên Minh cũng ở trong điện thoại, thấp giọng xin lỗi Dư Phiêu Phiêu, hơn nữa mang theo áy náy nói với cô, buổi tối hắn nhất định sẽ quay video thật kỹ, tuyên truyền cho bài hát mới của Dư Phiêu Phiêu.
Dư Phiêu Phiêu cũng tha thứ cho Dương Thiên Minh.
Bất quá, cuối cùng cô vẫn nhắc nhở Dương Sam, bảo hắn không nên quá ủng hộ Dương Thiên Minh, bạch nhãn lang là không quen thuộc, nâng hắn quá cao rất có thể là vì công ty quản lý tiếp theo bồi dưỡng nhân tài, tốt nhất là bồi dưỡng một lưu lượng tiểu sinh, sẽ không kiêu ngạo tự mãn, tâm cao khí ngạo người như vậy.
Dương Sam chấp nhận lời nhắc nhở của cô.
Một ngày bận rộn, buổi tối trở lại trấn nhỏ, Dư Hàng dẫn hai người bọn họ đi ăn một bữa ăn vất vả của bọn họ hôm nay.
Nhưng còn có một điểm đáng tiếc chính là, Dư Hàng và Phương Chu Diêu đều cảm thấy, Dư Phiêu Phiêu không có cùng Dương Sam ký một bản hợp đồng kia, là thua thiệt.
Nếu như ký tên, trong nhà cũng chẳng khác nào xuất hiện một ca sĩ, Dư Phiêu Phiêu cũng chẳng khác nào muốn bước chân vào giới giải trí...
Chuyện này Dư Phiêu Phiêu không đáp ứng, hai người bọn họ hiện tại hồi tưởng lại cũng đều cảm thấy hối hận.
Duy chỉ có Dư Phiêu Phiêu không hối hận, cũng lúc này, cô đem lý do nói cho hai người bọn họ, "Loại hợp đồng này vừa ký chính là 5 năm, 10 năm, chẳng khác nào bán thân khế ước. Hơn nữa khi sắp hết hạn, nếu không gia hạn hợp đồng, rất nhiều công ty sẽ cố ý dùng tuyết tàn*, không cho tài nguyên để uy hiếp mình, như vậy nhân khí sẽ giảm rất nhanh. Con thà làm điều đó một mình còn hơn giao số phận cho các công ty này."
*Tuyết tàn: Đóng băng, chôn trong tuyết, gần nghĩa với 'phong sát'.
Kiếp trước, cô chính là một tấm khế ước bán thân 10 năm ký cho Giải Trí, Thiên Vương kết quả chỉ vì cự tuyệt quy tắc ngầm mà bị tuyết tàn, bị mang giày nhỏ, cứng rắn mài giũa 10 năm quang âm.
Ngày hết hạn 10 năm hủy hợp đồng, Dư Phiêu Phiêu giống như giãy giụa, khi từ công ty đi ra, cô tự nhủ, sau này sẽ không ký bất kỳ công ty nào nữa để bán mình.
Cô thà tự mình làm việc một mình, từng người một chạy, từng nhân vật thực tập, tự mình làm việc cho mình, làm người đại diện...
Nếu cô thật sự muốn ký hợp đồng với một công ty môi giới, cũng chỉ có thể là công ty của chính cô, hoặc là công ty của Phương Chu Diêu.
Trên đời này, cô chỉ tin tưởng anh vô điều kiện.
Sau khi Phương Chu Diêu và Dư Hàng nghe xong lời của cô, hai cha con không hiểu lắm, cũng không biết nên nói như thế nào, đành phải đi theo cô.
...
Buổi tối, Dư Phiêu Phiêu mệt mỏi một ngày sớm về phòng ngủ.
Dư Hàng có xem trận bóng, đang canh ti vi xem trận đấu, cảm xúc thỉnh thoảng kích động một trận, thỉnh thoảng ủ rũ một trận.
Vừa lúc đội bóng mà ông nhìn trúng bỏ lỡ một quả bóng, Dư Hàng Khí búa quyền, quay đầu, nhìn thấy Phương Chu Diêu bên thư phòng bên kia còn ngồi ở trước mặt máy tính đánh máy.
Dư Hàng lớn tiếng hô to, "Con trai, đừng thức khuya, mau ngủ đi, ngày mai thứ hai a!"
Phương Chu Diêu trả lời: "Vâng!"
Nói là nói như vậy, nhưng anh vẫn ở trước máy tính đánh máy, trạng thái tích cực lại phấn khởi. .
||||| Truyện đề cử:
Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời |||||
Hình ảnh chuyển sang máy tính, Phương Chu Diêu đang viết một truyện ngắn, nội dung kể về tình yêu thời sinh viên, anh chuẩn bị truyền vào nhật ký không gian.
Đầu năm nay, học sinh thích viết nhật ký trong không gian, cũng thích giẫm lên nhau.
Trước đó trên mạng, Phương Chu Diêu có thêm một nhóm gia tộc táng ái, rất nhiều bạn bè đều thích viết chuyện tình yêu, nhất là loại chuyện tình yêu táng ái màu sắc đen tối này, sau đó truyền nhật ký không gian, mọi người giẫm đạp lẫn nhau.
Lấy tên đám tang của hoa hồng, mọi người đã viết vô số câu chuyện tình yêu sinh tử và chia tay.
Và lần này, Phương Chu Diêu đã sẵn sàng để viết một câu chuyện tình yêu ngọt ngào.
Mấy ngày nay cùng Dư Phiêu Phiêu ở cùng một chỗ, trong lòng anh sinh ra rất nhiều ý nghĩ, nguồn cảm hứng trong đêm nay cuồn cuộn tuôn ra, đặc biệt muốn viết nó xuống.
Phương Chu Diêu viết rất say sưa, thời gian trôi qua càng nhanh, cuối cùng trước 0 giờ, anh đã viết xong đoạn truyện ngắn của mình - những chuyện giữa bạn cùng bàn.
Phương Chu Diêu đem câu chuyện này truyền lên nhật ký không gian, anh điểm nhắc nhở Dư Phiêu Phiêu quan sát, trong lòng cũng không tự giác chờ mong, phản ứng của cô đọc xong nhật ký này.
Sau khi hoàn thành, Phương Chu Diêu dạo một chút trên QQ...
Đột nhiên phát hiện, bạn học cùng lớp Dương Nhạc Nhạc tái bản hát video 《Giấc mơ và ngày mai đều là anh》 của Phương Chu Diêu và Dư Phiêu Phiêu.
Dương Nhạc Nhạc tái bản văn bản còn viết: Đây không phải là bạn cùng lớp của tôi sao? Quả nhiên, lén lút yêu đương a!
"Nani?!" Phương Chu Diêu mở to mắt...
Video này lại bốc cháy đến nỗi khiến các bạn cùng lớp đều nhìn thấy...
Mẹ kiếp... Ngày mai đi học làm sao?
...
VyVy: Bảo bối, cuối tuần vui vẻ ~