Kiểu tóc của Phương Chu Diêu là kiểu tóc không chính thống phóng đại nhất trong lớp.
Vì vậy, sau khi thay đổi kiểu tóc của mình, hầu như tất cả các bạn cùng lớp không thể không chú ý đến anh.
Anh cắt tóc ngắn, đầu của thiếu niên rất sạch sẽ và gọn gàng.
Bản thân khuôn mặt của anh rất nhỏ, sau khi cắt tóc, ngũ quan xinh đẹp liền nổi bật, kỳ thật kiểu tóc sạch sẽ như vậy càng làm tăng thêm giá trị nhan sắc của anh.
Các bạn cùng lớp hôm nay luôn chú ý đến anh, nhưng không ai nói rằng anh xấu xí như vậy.
Hơn nữa bên cạnh Phương Chu Diêu, Dư Phiêu Phiêu vẫn khen sau khi tóc ngắn, anh càng đẹp trai hơn, tự tin bị khen bạo liệt.
Chủ nhiệm lớp Dư Phi là em gái của Dư Hàng, thấy Phương Chu Diêu ngoan ngoãn cắt tóc, vô luận là xuất phát từ góc độ làm chủ nhiệm lớp, hay là góc độ của người cô, trong lòng đều là cao hứng.
Cô ấy thậm chí còn cảm thấy kỳ lạ...
Lấy sự hiểu biết của đối Phương Chu Diêu mà xem, tiểu tử phản nghịch này hẳn là sẽ không ngoan ngoãn đi cắt tóc.
Cô ấy vẫn còn lo lắng về việc liệu hôm nay có phải cứng rắn với anh không nữa nè!
Lần này, kiểu tóc của Phương Chu Diêu được cắt gọn gàng như vậy, Dư Phi xem như không cần quan tâm đến phần này.
Buổi trưa, các lớp xếp hàng chụp ảnh, Phương Chu Diêu thành công vượt qua.
Dư Phiêu Phiêu nhìn tình huống trong mộng hôm qua, hôm nay căn bản không phát sinh...
Phương Chu Diêu một buổi chiều tâm trạng đều rất tốt, không chỉ đi học không ngủ, còn vẽ trong sách.
Vẽ một phiên bản Q của Dư Phiêu Phiêu, sau đó đưa cho cô xem.
Đừng nói, vẽ rất đáng yêu, Dư Phiêu Phiêu còn nở nụ cười.
"Tặng cho cậu." Phương Chu Diêu nói.
Dư Phiêu Phiêu sững sờ, "Hả?"
Phương Chu Diêu ở bên cạnh bản vẽ Q Dư Phiêu Phiêu, viết một câu: [Đại sư Phương tạ lễ tiểu hài tử.]
Anh đã viết những từ phồn thể, và thêm một số biểu tượng kỳ lạ...
Dư Phiêu Phiêu rất nhanh liền phản ứng lại...
Đây là một nền văn hóa phi chính thống.
Từ phồn thể cộng với biểu tượng...
Anh thực sự... Thay đổi kiểu tóc, nhưng không thay đổi bộ não, bị độc hại bởi trà văn hóa phi chính thống.
"Quyển sổ này là của cậu." Phương Châu Diêu nói.
Dư Phiêu Phiêu nhìn anh một cái, lại tầm mắt hạ xuống, nhìn về phía quyển mật mã này... là mật khẩu, mật khẩu gồm 6 chữ số.
Cô lật quyển sổ, nhìn thấy bìa sách mật mã này, bỗng nhiên cảm thấy có chút quen mắt, nhưng không nhớ nổi là đã xem qua ở đâu?
Thật ra, ngày đó Phương Chu Diêu theo cô vào hiệu sách, thấy cô không mua được, cho nên anh bỏ tiền ra mua.
Phương Chu Diêu vốn định đưa cho cô vào ngày thứ 2, nhưng kéo dài rất lâu...
Lần này, vừa vặn tìm được một lý do thích hợp để đưa cho cô.
Anh lại nói thêm bên tai cô, "Là hôm qua cậu giúp ba tôi giải quyết người phụ nữ kia."
Thế nhưng, Phương Chu Diêu rất nhanh dời tầm mắt, nghiêm túc nhìn về phía bảng đen.
Dư Phiêu Phiêu không nhìn thấy ánh sáng trong mắt anh. Cho nên, tình huống trong mộng, quả nhiên là không có khả năng phát sinh...
Những gì cô đã làm gần đây đã lặng lẽ thay đổi hiện trạng.
Cho nên, thiếu niên nhìn về phía trong mắt cô, cũng không nhất định sẽ có hào quang như vậy.
Dư Phiêu Phiêu trong lòng ít nhiều có chút thất vọng...
Tuy nhiên, cô nhanh chóng điều chỉnh tâm trí của mình, gật đầu thì thầm: "Cảm ơn cậu, tôi sẽ trân trọng." ” Phương Chu Diêu cảm thấy cả người run rẩy, nổi da gà sắp rớt xuống đất, đối với lời nói của cô cảm thấy không thoải mái.
Nhưng may mắn thay, món quà đã được gửi đi.
Anh không cần phải nhớ mỗi ngày...
"Mỗi ngày đều viết nhật ký a." Phương Chu Diêu tiến lại gần, dặn dò cô một câu.
Dư Phiêu Phiêu nở nụ cười, "Ừm."
Cô không có thói quen viết nhật ký mỗi ngày và không thích viết nhật ký.
Kiếp trước, cô đều trải qua tháng ngày đen tối, không có chuyện gì tốt đáng ghi chép.
Bất quá, có lẽ hiện tại, cô có thể cố gắng viết nhật ký.
Học hỏi theo anh.
...
Tan học, Dư Phiêu Phiêu chuẩn bị một mình đạp xe về nhà.
Trước đây cô đều gọi Phương Chu Diêu về nhà cùng nhau vì cả hai sống trong một khu phố.
Nhưng bị anh từ chối rất nhiều lần, sau đó cô cũng không nói nữa.
Không ngờ hôm nay sau giờ học, Phương Chu Diêu bỗng nhiên nói với cô: "Hôm nay về nhà với tôi đi, không chơi với Mập ca nữa."
Dư Phiêu Phiêu sửng sốt một chút, nhịn không được hỏi, "Tại sao??"
Loại tình huống này, cũng là trong mộng không có.
Cho nên làm cho cok bất ngờ không kịp đề phòng. Phương Chu Diêu nhíu mày, "Ở cùng một tiểu khu, vì sao không thể cùng nhau về nhà? Chỉ là cùng nhau đạp xe về nhà mà thôi, cũng không sao!"
Dư Phiêu Phiêu muốn nói: Trước đây người nhớ cùng nhau về nhà, nhưng chính anh. Anh cảm thấy mất mặt khi chơi chung với nữ sinh! Dằn mặt nhanh như vậy...
Còn trí nhớ không tốt, đánh một trận!
Thực sự là...
"Đi thôi, về nhà!" Phương Chu Diêu đeo cặp trên lưng, xoay người nói.
"Chờ đã, cặp của tôi còn chưa lắp xong..." Dư Phiêu Phiêu nói.
Thế nhưng, Phương Chu Diêu đã trực tiếp đi ra khỏi phòng học, đối với lời nói của cô làm như không nghe thấy.
Dư Phiêu Phiêu vội vàng lắp cặp sách xong, chạy bước nhỏ đuổi theo ra khỏi lớp học.
Lúc này mới phát hiện, Phương Chu Diêu một mực chờ ở cửa phòng học.
Cô không hiểu hành động này...
"Đi a..." Phương Chu Diêu lại thúc giục cô.
"À." Dư Phiêu Phiêu đuổi theo.
Anh đi rất nhanh, Dư Phiêu Phiêu ở phía sau anh đi theo, tựa hồ thế nào cũng không đuổi kịp.
Giữa hai người, từ đầu đến cuối đều có khoảng cách ba, bốn mươi cm.
Cô đi nhanh, anh lại đi nhanh hơn, cô đi chậm, anh cũng đi chậm chờ cô.
Sau đó, sau khi đạp xe ra khỏi cổng trường, Dư Phiêu Phiêu mới đuổi kịp anh.
Dư Phiêu Phiêu lúc này mới biết, thì ra ở trường, anh vẫn để ý đến việc đi quá gần cô.
Bất quá cô cũng biết, anh khẳng định không phải ghét bỏ cô, chỉ là tuổi còn nhỏ, đối với quan hệ nam nữ có một loại ngăn cách rõ ràng.
Cô cảm thấy, anh như vậy, còn rất đáng yêu.
Hoàng hôn chiếu lên hai người, song song đạp xe, trên mặt đất lưu lại một dấu vết vô hình, phía trước là đường về nhà, là mục tiêu giống nhau.
...
Dư Phiêu Phiêu muốn nấu bữa tối, Phương Chu Diêu không muốn về nhà trước 6:00, cho nên đến nhà cô.
Anh mới biết Dư Phiêu Phiêu ở nhà làm cơm tối, trong miệng đem ba anh hùng hùng hổ hổ trách cứ một hồi, sau đó xắn tay áo cùng Dư Phiêu Phiêu nấu cơm tối.
Các thức ăn đã được mua một vài ngày trước đó.
Dư Phiêu Phiêu đi chợ một chuyến sẽ tích trữ thức ăn mấy ngày trong tủ lạnh, dù sao trong nhà bọn họ chỉ có hai người ăn, hơn nữa mỗi ngày chỉ ăn cơm tối cùng điểm tâm.
Phương Chu Diêu chưa từng xuống bếp, ở trong phòng bếp giúp đầu bếp Dư Phiêu Phiêu còn luống cuống tay chân.
Dư Phiêu Phiêu thấy anh định giúp đỡ, liền bảo anh đi ra ngoài, tự mình làm, đừng cản trở tay chân cok như vậy nữa.
Phương Chu Diêu bị cô ghét bỏ như vậy, trong lòng lại có chút tức giận, liền quay đầu đi ra ngoài.
Anh đi chơi máy tính.
Trên máy tính để bàn, Phương Chu Diêu thấy một thư mục độc quyền cho Dư Phiêu Phiêu, tên của thư mục là: Bài hát Phiêu Phiêu.
Anh nhấp vào...
Trong thư mục có rất nhiều tệp Mp3, Phương Chu Diêu tùy tiện nhấn một trong số đó.
Bài hát được gọi là 《Rạng minh trong bóng tối》
Anh đeo tai nghe và nghe nhạc...
Trong tai nghe truyền ra tiếng hát Dư Phiêu Phiêu, guitar đệm đàn.
"Tôi đứng ở đầu đường chật chội, muôn hình vạn người giống như si mị, bóng tối bao phủ mặt đất, thế giới của tôi bị đêm tối cắn nuốt, mọi người tựa như yêu ma, giống quỷ quái, giương nanh múa vuốt, vây quanh tôi..."
Lời bài hát rất vô nghĩa, rất tối...
Nhưng giai điệu rất dễ nghe, rất có hương vị...
Phương Chu Diêu bị cuốn hút...
...
01/10 khu vực của mình trở lại vùng xanh, mình sẽ bắt đầu đi làm lại nên sẽ không có nhiều thời gian. Nên còn 3 ngày nữa mình sẽ tranh thủ, bão chương cho mọi người:333
Mọi người giữ sức khoẻ nhé!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT