Edit&Beta: VyVy

——

Từ khi trở về 14 tuổi, Dư Phiêu Phiêu mỗi đêm đều mơ mộng.

Trong mơ, vĩnh viễn đều là dùng tầm nhìn thứ ba để quan Phương Chu Diêu kiếp trước.

Có lẽ cô nợ anh ấy quá nhiều.

Ngay cả ông trời cũng không được, cho nên mới cho cô năng lực như vậy.

Ông trời muốn cho cô nhìn rõ, để cho cô thấy rõ ràng, nam nhân vì cô trả giá sinh mệnh kia, kiếp trước sống qua ngày gì.

Cũng bởi vậy, Dư Phiêu Phiêu cuối cùng cũng tận mắt chứng kiến kiếp trước... Phương Chu Diêu mà cô chưa từng thấy.

Giấc mơ tối nay...

Trong giấc mơ của mình, cô đã đi theo Phương Chu Diêu 14 tuổi trong hai ngày.

Vào chủ nhật, người theo đuổi mẹ anh đã đến nhà.

Sự tồn tại của nam nhân kia, Dư Phiêu Phiêu biết. Chính vì có người đàn ông kia biết mẹ ly hôn liền đối với mẹ anh nhiệt liệt theo đuổi, cho nên ba nuôi sau khi ly hôn, vẫn luôn ở trong trạng thái hoàn toàn buông tay, không nghĩ tới đi vãn hồi hôn nhân.

Thế nhưng, Phương Chu Diêu Không thích người đàn ông kia.

Trong mơ, cô tận mắt nhìn thấy, người đàn ông kia thừa dịp cuối tuần, xách đồ ăn đến tận nhà nấu cơm cho hai mẹ con bọn họ, rất đối đãi với hai mẹ con bọn họ.

Nhưng Phương Chu Diêu chính là không cho hắn một sắc mặt tốt.

Mẹ của Phương Chu Diêu vẫn bận rộn như trước, vẫn ngồi trên bàn ăn, làm việc với máy tính xách tay của bà.

Người đàn ông kia mặc tạp dề bận rộn trong phòng bếp, thỉnh thoảng bưng đĩa rau đi ra, ý tốt gọi Phương Chu Diêu: “Tiểu Phương, chú xào một món ăn, lại đây nếm thử mùi vị không?”

Trong phòng khách, Phương Chu Diêu hết sức chăm chú ở trên máy chơi game Tiểu Bá Vương, trên TV là Hồn Đấu La, không để ý tới người đàn ông kia.

“Chu Diêu, chú gọi con, đáp lại một tiếng.” Mẹ Phương Chu Diêu lên tiếng quát.

Phương Chu Diêu vẫn chỉ lo chơi game, tầm mắt liếc mắt sang bên kia, không nói lời nào.

Dư Phiêu Phiêu có thể nhìn thấy, tay anh cầm tay cầm máy trò chơi càng dùng sức, nghiến răng bạc, khóe miệng giương lên độ cong khó chịu.

Trên mặt thiếu niên, tâm tình ngang ngược cùng chán ghét không có một tia che dấu.

“Chu Diêu, nói!” Người mẹ vẫn còn quát, thậm chí cau mày, rất không vui.

“Bỏ đi, để cho đứa nhỏ chơi đi, em nếm thử một chút, xem có ngon không?” Người đàn ông nói với mẹ anh.

Vì thế, trong bếp truyền ra cuộc đối thoại mơ hồ mập mờ giữa hai người bọn họ.

Trong phòng khách, thiếu niên nghe những lời đối thoại này, lông mày càng nhíu càng chặt, trợn mắt nhìn trời.

Dư Phiêu Phiêu dám suy đoán, khẳng định trong lòng anh muốn xông lên đánh người đàn ông kia.

Sau đó, người đàn ông kia chuẩn bị một bàn thức ăn, sắp ăn cơm, Phương Chu Diêu lại đeo cặp trên vai, trong tay ôm bóng rổ đi qua bàn ăn. Bất thình lình, thiếu niên nói lại một câu: “Con đi tìm anh Mập chơi bóng.”

“Đợi lát nữa, ăn cơm!” Người mẹ gọi anh lại.

“Không quấy rầy bữa hẹn hò của mẹ!” Thiếu niên trợn mắt phẫn nộ, cũng mặc kệ mẹ anh ở phía sau nói cái gì, bỏ lại một bóng lưng, trực tiếp rời khỏi nhà.

Phương Chu Diêu cũng không đi tìm anh Mập, mà là đi dưới sân bóng rổ trong tiểu khu, một mình yên lặng chơi bóng rổ.

Ném bóng, nhặt bóng, ném bóng, nhặt bóng...

Giữa trưa nắng nóng gay gắt, một mình anh chơi bóng tiêu hao thời gian. Mãi cho đến khi mệt mỏi thở hổn hển, mới đạp xe đến cửa hàng nhỏ gần đó chơi điện tử, mua một vài gói thanh cay, vừa đánh vừa ăn.

Trong túi, tiền tiêu vặt vẫn còn rất nhiều. Nhưng giống như một đứa trẻ không có nhà, đi lang thang bên ngoài.

Với sự giúp đỡ của mái tóc không chính thống kia, anh thoạt nhìn cực kỳ giống thanh niên xấu trong xã hội, chỉ là tuổi còn nhỏ một chút.

Ngồi giữa đám côn đồ xã hội này chơi điện tử, không có cảm giác bất hòa gì.

Xét cho cùng, một loạt các người xã hội đen này cùng một kiểu tóc không chính thống cao 5cm!

Anh ở bên ngoài, chơi điện tử cả buổi chiều.

Khi mặt trời lặn, mới trở lại nằm trên băng ghế dưới những cây dương trong công viên công cộng.

Nằm lại vài giờ nữa.

Trời tối rồi. Bữa tối đã ăn xong rồi.

Tính tính toán toán, người đàn ông kia hẳn là ăn cơm tối xong trở về.

Sau đó anh mới trở về nhà.

Khi thiếu niên về đến nhà, nhìn thấy nam nhân không còn, mẹ đang rửa chén, căn bản không có ý đi tìm anh.

Hừ lạnh một tiếng, anh vô thanh vô tức cầm lấy máy chơi game Tiểu Bá Vương đáng thương, đi về phòng.

Sau đó, cũng chỉ ở trong phòng đánh game.

8 giờ tối, người mẹ đẩy cửa ra và nhìn anh, xác định rằng anh đã trở lại, dặn dò hai câu rồi rời khỏi phòng.

Hình ảnh giống như bị che khuất một tầng u ám, không khí trong phòng cũng giống như ngưng kết thành băng, cuộc đời thiếu niên xuất thần là một bộ phim màu xám thuộc về một mình anh.

Thế giới của anh, có một góc khép kín mà lại u ám, chỉ có anh mới biết.

Trong nhật ký ngày hôm đó, Phương Chu Diêu đã viết: 【Tôi có nên nói chuyện với bà ấy? Đáng lẽ tôi nên ở với ba... Tôi bây giờ thậm chí không có đủ can đảm để tìm ba. Ông ấy chỉ có một mình, tôi cũng vậy. Thực sự là khó chịu!】

Kiếp trước, Phương Chu Diêu, năm 14 tuổi cũng không biết Dư Phiêu Phiêu là con gái nuôi của Dư Hàng, mãi cho đến sau này, dì Dư Phiêu Phiêu tới cửa nháo, nháo đến ba anh không có việc làm, anh mới biết được chân tướng này. Cho nên, trong khoảng thời gian đó anh quả thật đã nói những lời khó nghe với Dư Phiêu Phiêu, trách cô được ba anh yêu thương, còn hại ba anh.

Dư Phiêu Phiêu cũng bởi vậy mà rất thương tâm. Chỉ là cô không nghĩ tới, thì ra anh 14 tuổi cũng rơi vào hoàn cảnh như vậy.

Bây giờ cô hiểu rồi.

Trong mơ, nhìn anh lang thang bên ngoài một ngày, trong lòng cô chua xót, thật muốn ở bên anh.

——

Hôm sau, Dư Phiêu Phiêu ngủ một giấc đến trưa mới tỉnh lại.

Cô ngủ một giấc thật lâu, thời gian trong mơ cũng qua hai ngày.

Cho nên sau khi tỉnh lại, cô tính toán thời gian, phát hiện vừa lúc trong mơ anh trải qua một ngày lang thang, vừa vặn là hôm nay!

Dư Phiêu Phiêu vội vàng thay quần áo xuống giường, đơn giản rửa mặt xong, liền chuẩn bị ra ngoài tìm anh. Nếu những gì xảy ra bên cạnh anh giống như kiếp trước, vào buổi trưa này, anh hẳn là đi chơi bóng rổ!

Cô có thể đi cùng anh.

Trước khi ra khỏi cửa, Dư Sinh cùng Dư Hàng gọi cô ăn cơm trưa, Dư Phiêu Phiêu vội vàng từ chối. Cô tuyên bố đã hẹn các bạn cùng lớp đi mua sắm ăn tối, vì vậy cô đã bỏ rơi hai người đàn ông lớn trong gia đình.

Cô vội vàng chạy đến sân bóng rổ của tiểu khu... Quả nhiên, trong sân bóng rổ này, cô nhìn thấy Phương Chu Diêu một mình chơi bóng!

Dư Phiêu Phiêu thở ra một hơi, may mắn cô có một cơ hội như vậy, có thể đi cùng anh.

——

VyVy: Phương Chu Diêu đáng thương quá, huhuhu:((( cầu chị nhà yêu thương anh nhiều nhiều ~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play