Trợ lý Vương sắp xếp lại văn kiện trên bàn làm việc, trong nháy mắt lỗ chân lông toàn thân đều nở ra, anh nhanh gọn lẹ thu dọn đồ đạc, khóa kéo balo còn chưa kéo xong đã vội vã chạy ra ngoài nhấn nút thang máy.
Cuối cùng cũng! Tan! Ca! Há há há há!
Trợ lý Vương hùng hổ bước chân tới cửa chính công ty, đang chuẩn bị đi về phía bãi đậu xe, đột nhiên một con Audi đen mạnh mẽ ngăn cản đường đi của trợ lý Vương!
Trợ lý Vương sợ hết hồn, sao cái xe này quen quen thế nhỉ, chả có nhẽ…
Cửa sổ xe chầm chậm kéo xuống, quả nhiên…
Tuy rằng trợ lý Vương cảm thấy giám đốc Hách vô cùng đẹp trai, nhưng tự dưng xuất hiện vào lúc này ai mà chịu cho nổi chớ.
“Sếp, có chuyện gì ạ?”
Ngài Hách mặt lạnh nhìn anh, nói: “Làm phiền cậu giúp tôi một việc. Cậu ra cửa hàng bán vật liệu xây dựng mua giúp tôi mấy tấm kính thủy tinh, tôi sẽ gửi số đo kích thước cho cậu sau.”
“À, vâng ạ.”
Sắc mặt ngài Hách hơi dịu xuống, nói: “Được, lát nữa tôi sẽ nhắn tin cho cậu.”
Vừa dứt lời, con Audi phóng cái “vèo” ra ngoài, chỉ để lại một luồng khí thải khó ngửi, kèm theo đó là một trợ lý Vương cả người rơi vào ác mộng.
Lúc ngài Hách tới được nhà trẻ thì hoàng hôn đã xuống. Nhà trẻ bấy giờ vô cùng yên tĩnh, bác bảo vệ đứng cửa còn tính khóa cửa chính.
Bác bảo vệ thấy ngài Hách, động tác khóa cửa cũng dừng lại, cười cười.
“Ồ, lại là cậu à.”
Ngài Hách có chút ngại ngùng, không hiểu mình làm gì khiến bác trai trông cửa phải nhớ kỹ đến thế.
Bên trong thư viện, thầy Chu đang đọc truyện cho nhóc Hách, lúc này chỉ còn hai người bọn họ, muốn chán bao nhiêu có bấy nhiêu.
Tiếng giày da nện lên sàn nhà từ xa vọng lại.
Ngài Hách vẫn còn mặc chính trang, vai rộng eo hẹp hiện ra. Thân ảnh cao lớn cùng bức tường rực rỡ sắc màu của vườn trẻ chẳng ăn nhập gì nhau.
Thấy thầy Chu vẫn còn ở đây, ngài Hách có hơi xấu hổ, thằng nhóc quỷ nhà mình đã gây rắc rối thì chớ, lại còn phiền thầy giáo không về nhà được.
Thầy Chu rất khách khí nói không có gì, trên mặt cũng không lộ vẻ không vui.
Nhóc Hách đang hăng say nghe truyện cổ tích, quấn lấy thầy Chu bắt anh kể tiếp.
Thầy Chu chẳng thể làm gì khác ngoài mở lại quyển cổ tích dày cộp ra, tiếp tục kể tiếp câu chuyện đang dở.
Ngài Hách bấy giờ đứng trước cửa chính gần cửa sổ, đang tính xoay người vào nói chuyện với thầy Chu thì thầy Chu đã cất tiếng kể chuyện trước.
Trong phút chốc bầu không khí trong thư viện vô cùng hài hòa, tràn ngập trong âm thanh kể chuyện của thầy Chu.
Giọng đọc của thầy Chu thành thục ổn định, nghe một hồi khiến cảm xúc trong lòng cũng lặng lại.
Ngài Hách vẫn đứng gần cửa sổ đưa lưng về phía họ, từ góc nhìn của thầy Chu còn thấy rất ngầu.
Ngài Hách không muốn bị phát hiện đang nghe truyện cổ tích.
Ngài Hách nghĩ, giọng của thầy giáo thật dễ nghe, nội dung câu chuyện cũng chẳng quan trọng nữa, chỉ nghe giọng nói này thôi đã đủ rồi.
…
Trợ lý Vương làm việc rất gọn lẹ, không hổ là người đã theo chân ngài Hách nhiều năm, thủy tinh được vận chuyển tới rất sớm.
Dọc đường đi, trợ lý Vương còn vô cùng buồn bực, sếp Hách chẳng phải không có đối tượng sao, mọc đâu ra một đứa con chớ, lại còn làm vỡ một lỗ lớn trên cửa kính vườn trẻ người ta.
Sau khi tới được nhà trẻ, trợ lý Vương vội vàng lắp đặt mấy tấm kính thủy tinh, xong xuôi thì trời đã tối đen. Ngài Hách cũng thấy ngại, xua tay đuổi trợ lý Vương về nhà. Trợ lý Vương vô cùng kích động hô to “Thần xin cáo lui!”, lời còn chưa nói hết đã chạy biến, còn chẳng kịp hỏi han gì.
Trợ lý Vương đi rồi, ngài Hách cũng quay đi tìm thầy Chu, lúc kính còn đang lắp dở, hắn thấy thầy Chu đi về phía thư viện.
Không ngờ mới quẹo một đoạn đã thấy thầy Chu rồi.
Thầy Chu đứng bên cửa sổ cuối hành lang hút thuốc, phun khói nhả mây.
Chỉ có lúc xã giao ngài Hách mới hút hai hơi, những lúc khác thì chẳng hề động đến thuốc, cũng bởi vì hắn thấy mấy thứ đồ này cũng chẳng báu bở gì cho cam.
Ngài Hách rất kiên định, hắn biết mình chỉ là một con chó FA, nhất định phải biết tự bảo vệ sức khỏe bản thân, dù sao dữ liệu thống kê đã làm chứng, tỉ lệ tử vong của đàn ông độc thân cao gấp ba lần đàn ông có gia đình.
Cho nên ngài Hách không thích hút thuốc cho lắm.
Nhưng bây giờ, tự dưng hắn thấy động tác hút thuốc này rất ngầu.
Ngài Hách nghĩ, chắc là vì thầy Chu đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT