Ta cứ mải suy nghĩ vẩn vơ mà ngủ quên mất. Sáng hôm sau, ta tinh thần thoải mái ra khỏi phòng. Định đến làm hòa với sư phụ, nào ngờ nhận được tin người đã rời khỏi tộc ta từ đêm qua.

Có chuyện gì mà phải đi ngay trong đêm? Ta hỏi mấy bà thím hay buôn chuyện đầu đường, mới biết được tin dữ.

Long Vương nổi giận lôi đình vì chuyện Mã Vân Long đơn phương hủy hôn, làm xấu mặt Long tộc, gây sức ép tới Kỳ Lân tộc, ép Mã Vân Long phải lấy Long Lăng Hỷ cho bằng được.

"Chuyện này đâu có khả năng?" Ta buột miệng thốt ra ngay khi biết chuyện.

Loài Kỳ Lân rất chung thủy, cũng như quy định của loài rất nghiêm khắc, Long Vương đây là muốn Mã Vân Long cho dù tàn phế cũng phải lấy con gái ông sao?

Chuyện này rất nghiêm trọng, ta phải về thương lượng với người nhà.

Sau khi nghe ta thuật lại, cả nhà chỉ biết sững sờ.

"Lúc Tiểu Trư đi rất vội, ta hỏi nhưng nó chỉ bảo là nhà có việc, hoàn toàn không nói nửa lời." Ông cố lên tiếng, lo lắng nhìn ta.

"Chuyện này ảnh hưởng đến quan hệ hai tộc, là chuyện không hề nhỏ. Trước giờ Long Vương chưa từng nổi giận như vậy, ta e rằng Mã Vân Long khó lòng tránh khỏi."

Nghe mẹ ta nói vậy, ta càng lo lắng cho sư phụ hơn. Nếu người nhất định phải lấy Long Lăng Hỷ, vậy thì công pháp cả đời của người sẽ mất hết.

Ta phải làm sao đây? Làm sao đây?

"Kì Lân Tộc xác định bạn đời bằng việc cho máu. Nhưng máu của Kì Lân đều giống nhau, cũng có nghĩa là... Cô lấy ai cũng được, miễn là người đó thuộc Kì Lân tộc."

Phải rồi! Đột nhiên nghĩ đến lời nói của Diệp Chi Hào, hẳn đây là cách duy nhất để cứu sư phụ. Bây giờ cho dù ta muốn chết cũng không được. Cơ thể ta là nơi chứa đựng tà khí tuyệt vời nhất, nhất định sau khi ta chết đi sẽ bị Hổ vương lợi dụng để làm việc bất nhân.

Nhưng... Chẳng nhẽ ta phải đi cầu xin Diệp Chi Hào lấy ta?

Hắn cũng một lòng hướng tới Long Lăng Hỷ, thấy người trong lòng sắp ngả vào vòng tay người khác sẽ cảm thấy rất đau lòng. Ta đây đề nghị như vậy ngay lúc này có phải là lợi dụng nước đục mà thả câu?

Mặc kệ! Vì sư phụ, ta bất chấp mọi thứ.

Hẹn Diệp Chi Hào gặp mặt, ta một mạch nói hết những lời cần nói cho hắn biết, cầu xin hắn giúp ta. Có điều như vậy cũng thật tàn nhẫn với Diệp Chi Hào, phải lấy người mình không thích về làm vợ, chung sống cả đời.

Sau khi nghe xong, Diệp Chi Hào chỉ ngồi đó uống rượu, từng vò này đến vò khác nằm lăn lóc dưới sàn, đến ta nhìn cảnh tượng này còn thấy đau lòng!

Ta không ép hắn, chỉ đơn giản ngồi cùng hắn uống rượu.

Lát sau, Diệp Chi Hào chợt nhìn ta, giống như hắn chưa từng say, ánh mắt vẫn rất tỉnh táo.

"Ta đồng ý."

Giây phút đó, ta không kìm được nước mắt. Nước mắt cứ lăn dài trên má, đua nhau rớt xuống.

Xét cho cùng thì ta và hắn có cùng cảnh ngộ, cũng không tự biết tự lượng sức mình mà đi thích sư phụ. Để bây giờ người đau lòng lại chỉ có chúng ta.

Từ lúc sư phụ rời khỏi, gần như người bạt vô âm tín, không có tin tức gì. Hôn lễ của ta cũng đã sắp diễn ra, ngày ta lên kiệu hoa cũng gần kề. Diệp Chi Hào nói, Long Lăng Hỷ cũng vậy, hoàn toàn không có tin tức gì.

Ta cười nhạt, vốn ta còn định đưa phong bao đỏ mời sư phụ đến hôn lễ của ta. Muốn nhìn thấy người. Nhưng bây giờ e rằng không được rồi.

Ngày mốt là ngày ta lên kiệu hoa. Nhà ta bận rộn sắm sửa mọi thứ, ta hết đi thử đồ rồi chọn trang sức. Vì liên hôn khác tộc nên mới phải rườm rà thế này, bản thân ta cũng không muốn, nhưng cũng phải nghĩ đến bộ mặt của Heo tộc mà hành xử.

Đến tối, khắp linh tộc lan truyền tin lành rằng Long tộc và Kỳ Lân tộc sắp đại hôn. Nực cười là tổ chức cùng một ngày với hôn lễ của ta. Tối hôm đó, ta mặc kệ mama nhắc nhở sẽ sưng mắt mà khóc to một trận, đến nỗi khi ta không muốn khóc nữa nhưng không dừng được, cứ nấc lên từng hồi, không khác gì trẻ con. Mẹ ta thương ta mà ôm ta suốt đêm hôm đó, ta khóc mệt rồi thiếp đi lúc nào không hay.

Thời gian trôi qua như con thoi, ngày mai ta phải xuất giá rồi. Mà lang quân của ta lại không phải người đúng ý nguyện. Còn nhớ năm nào đó của vạn năm trước, ta còn dậy sớm nhắc Trư Tiểu Hồng dậy sớm chuẩn bị rước dâu. Thế mà bây giờ đã đến lượt ta, nghĩ lại cũng cảm thấy nhanh thật!

Vì liên hôn khác tộc nên ta phải làm lễ hai lần. Một lần bên tộc ta, một lần bên Kỳ Lân tộc. Ta xương cốt mỏi nhừ nằm vật xuống chiếc giường màu đỏ.

Nha hoàn có nhắc ta, tân nương phải ngồi nghiêm chỉnh chờ tân lang, không được nằm như thế. Ta cũng biết chứ, khổ nỗi ta đau người, hơn nữa lại còn đói, cả ngày hôm nay chưa được ăn gì. Ta lén vén một góc khăn trùm đầu, nói với nha hoàn đứng cạnh đi lấy cho ta ít đồ ăn. Con bé vâng dạ rồi chạy đi ngay, quả thật là dễ sai bảo!

Ta lại ngồi thêm một lúc nữa, nha hoàn cũng vừa tầm mang đồ ăn vào. Có rất nhiều món lạ nhưng rất ngon, ta thích!

Ngồi ăn nhưng cũng phải trùm khăn, ta ăn xong thì cũng đã một canh giờ sau. Đợi nha hoàn dọn dẹp xong xuôi, ta lại thấy buồn ngủ, haiz, người xưa nói không sai, ăn no rồi là buồn ngủ, đây là bản chất của heo.

Đang gật gà gật gù thì có tiếng đạp cửa phòng, làm ta tỉnh cả ngủ.

Hình như... Tân lang đang bước vào.

Nha hoàn trong phòng biết ý lùi ra, đóng cửa lại. Ta cuộn chặt bàn tay, đợi không còn tiếng chân, ta mới mở miệng.

"Này, ngươi không được lại đây."



Hắn như không nghe thấy lời ta, cứ bước tới.

"Còn đến gần nữa thì đừng trách ta."

Hình như Diệp Chi Hào bị chuốc say rồi! Bình thường hắn rất hay nói mà, hắn cứ im lặng như thế này lại làm cho ta cảm thấy hơi sợ.

Không sao! Nếu hắn say rồi thì ta sẽ đập hắn tỉnh lại.

Lúc Diệp Chi Hào bước tới, ta vén khăn, vung nắm đấm thẳng mặt hắn, nhưng hình như hắn đã sớm đoán ra ý đồ của ta, nghiêng đầu sang một bên, vừa tầm tránh được nắm đấm của ta. Một tay hắn bắt lấy tay ta đang gỡ khăn trùm đầu xuống.

Ha, giỏi lắm! Tính chơi trò bịt mắt đánh nhau với bổn cô nương hả? Ta đây tiếp hết. Ta tiếp tục tung sát chiêu với hắn, kì lạ là Diệp Chi Hào này lại phá giải được hết chiêu thức của ta.

Không thể nào! Đây là công phu riêng của sư phụ, là chiêu thức người tự nghĩ ra trong quá trình luyện võ, trước giờ chỉ truyền cho mỗi mình ta. Làm sao Diệp Chi Hào này có thể biết được, hơn nữa hắn dùng còn rất nhuần nhuyễn?

Ta mím môi, không dùng công pháp được. Vậy thì dùng công phu mèo cào của ta đi.

Ta định bỏ khăn trùm đầu ra hành động cho dễ nhưng năm lần bảy lượt đều bị cái tên trước mặt kia ngăn lại.

Không công bằng!

Ta trực tiếp nhào thẳng vào hắn, mặc kệ trúng đâu thì trúng, tên đáng ghét này!

Diệp Chi Hào nghiêng người, kéo hai tay ta, ôm trọn ta trong lòng, lại vừa lúc ngồi ngay xuống giường.

Đáng chết!

Ta cố gắng giãy giụa, hòng thoát ra khỏi vòng tay của hắn, tên yếu ớt này trông thế mà khỏe thật.

Có điều...

Ta ngửi thấy mùi đàn hương thoang thoảng từ người hắn. Nam nhân đều có thứ mùi này trên người sao? Sư phụ ta cũng có, rất dễ ngửi.

"Nàng còn cử động lung tung nữa thì đừng trách ta."

"Vì sao không cho ta bỏ khăn xuống? Vướng chết ta rồi."

Ta cảm nhận được hơi thở của nam nhân phả vào tai, hắn nói: "Khăn trùm đầu của tân nương, phải để tân lang mở chứ."

"Bệnh hoạn."

Nghe ta mắng, hắn bật cười rồi mở khăn trùm đầu cho ta, đập ngay vào mắt là gương mặt của Diệp Chi Hào phóng đại trước mặt.

Hắn cợt nhả như vậy, sao ta lại cảm thấy giống giống một người? Người đó hôm nay cũng làm tân lang, ở ngay viện bên cạnh. Khi nãy làm lễ, ta lại không có diễm phúc được nhìn thấy người đó.

"Sư phụ." Ta buột miệng thốt ra.

Ta rất đau lòng, không biết sư phụ và... Sư mẫu bây giờ thế nào? Người có nhớ đến ta không?

Diệp Chi Hào ngồi bên cạnh ta, vỗ vai an ủi ta.

Không đúng!

"Sư phụ." Ta nhìn thẳng hắn nói, không sai, từ đầu tới giờ Diệp Chi Hào rất kì lạ, giống y như sư phụ ta vậy!

Hắn cũng im lặng nhìn ta, lát sau trút tiếng thở dài. Ngón tay cử động, lập tức hiện ra Mã Vân Long trong trang phục tân lang.

"Cuối cùng nàng cũng nhận ra ta."

Ta ngó nghiêng xung quanh, lấy làm lạ, hoang mang hỏi lại.

"Sư phụ, sao... Sao người lại ở đây? Diệp Chi Hào đâu?"

Mã Vân Long nheo mắt: "Nàng quan tâm hắn?"

Ta vội xua tay. "Không... Không phải, chỉ là.. Sư phụ, người giải thích đi chứ. Chuyện này là thế nào?"

"Người làm lễ với ta khi nãy là người?" Ta gặng hỏi.

Mã Vân Long gật đầu.

"Người đến tộc ta rước dâu cũng là người?"



Mã Vân Long tiếp tục gật đầu.

"Rồi Diệp Chi Hào hắn đâu? Long Lăng Hỷ đâu? Chẳng phải Long Vương muốn người lấy Long Lăng Hỷ sao? Ai da, ta rối quá! Sư phụ, người giải thích gì đi chứ."

"Đổi tân lang." Mã Vân Long nói vỏn vẹn ba chữ ngắn gọn.

Ta nuốt nước bọt, không thể tin được.

"Người nói gì? Đây là lừa dối, nếu để trưởng bối hai tộc biết được, hậu quả rất khó lường."

Mã Vân Long giữ ta lại, nói ta bình tĩnh rồi chậm rãi lên tiếng:

"Từ trước giờ ta chưa từng nói với nàng, Long Vương là sư phụ của ta, Long Lăng Hỷ là biểu muội của ta. Do ta sống ở Mã tộc nhiều năm, cùng với mấy người trong Kỳ Lân tộc chẳng có mấy điểm thân thiết, thậm chí bọn họ còn ghét ta. Phụ thân của ta trước kia là trưởng tộc Mã tộc, mẫu thân là công chúa Long tộc, cộng thêm chiến công hiển hách của ta trong mấy vạn năm qua, ta đủ sức lên làm trưởng tộc. Thời gian bầu chọn sắp diễn ra, bọn họ muốn kéo ta xuống nước, lợi dụng chuyện ta từ hôn mà gây sức ép. Cho nên, ta cùng Long Vương mới diễn một màn kịch. Hôn lễ này thực chất là diễn cho bọn họ xem."

Ta nín lặng, trong đầu không biết đang nghĩ gì.

"Nhưng không ngờ nương tử của ta vì lo lắng cho ta mà đi lấy người khác. Hại ta phải thay đổi kế hoạch, biến thành hình dáng của Diệp Chi Hào suốt cả ngày hôm nay, hơn nữa còn phải duy trì hình dáng của Diệp Chi Hào biến thành ta nữa. Ôi, ta mệt chết rồi."

Ta tự nhiên muốn khóc.

Là tại ai chứ?

"Tại người hết, làm chuyện gì cũng không chịu nói cho ta, làm ta lo lắng, suy nghĩ lung tung. Người có biết là ta đau lòng lắm không? Phải đi lấy người ta không yêu, người có biết cả ngày hôm nay ta khó khăn lắm mới ổn định được tâm trạng không?"

Bao nhiêu việc ta đều mang ra trách người, sư phụ ôm ta vào lòng, xoa đầu ta.

"Là tại ta không tốt. Khổ cực cho nàng rồi."

Sau một trận uất ức, ta mới hỏi đến Diệp Chi Hào. Mặc dù kế này sẽ đúng ý nguyện của hắn, nhưng liệu Long Lăng Hỷ đã biết kế hoạch này?

"Tiểu Mã ngốc. Hai sư đồ họ như kiểu" tình trong như đã, vẻ ngoài còn e ". Nhìn Long Lăng Hỷ lạnh lùng như vậy thôi, thực chất muội ấy rất thích được quan tâm. Còn nhớ mấy hôm trước ta tới tìm muội ấy, Diệp Chi Hào liều mạng đột nhập Hổ tộc cứu Long Lăng Hỷ ra ngoài. Ánh mắt muội ấy, gần như đã thay đổi rồi."

"Cái gì? Hổ vương lại dám động vào Long Lăng Hỷ? Thật không biết trời cao đất dày." Ta ngạc nhiên nói.

"Thật ra từ trước tới nay, Hổ vương luôn ái mộ muội ấy. Hôm đó hắn uống say làm quàng."

Ta bĩu môi, khinh bỉ nhìn sư phụ:

"Sư phụ thì biết cái gì về tâm tư nữ nhân chứ! Nhỡ đâu người ta thật sự thích sư phụ thì sao?"

Mã Vân Long thở dài. "Muội ấy căn bản chỉ là dựa dẫm vào ta, từ nhỏ đã như vậy, lâu dần thành thói quen, lại lầm tưởng đó là tình yêu."

"Mặc dù vậy. Nếu là ta thì ta vẫn cảm thấy đau lòng."

Ánh nến bập bùng thắp sáng căn phòng. Ta thở dài, hy vọng tấm chân tình của Diệp Chi Hào sẽ được nếm trái ngọt.

Ta đang thẫn thờ suy nghĩ lung tung. Người nào đó đã kéo ta nằm xuống giường. Lúc này ta mới chợt giật mình.

"Sư phụ, người... Lưu manh!"

"Ta chỉ lưu manh với một mình nương tử của ta thôi."

Trời ơi, nghe giống lời thoại của nhân vật chính trong mấy quyển thoại bản ta hay đọc. Sến chết đi được!

Nhưng mà ta vui.

"Sư phụ không được làm bậy, ta còn chưa đồng ý làm nương tử của người đâu."

Sư phụ ngăn lời nói của ta lại. "Sau này ta muốn nàng gọi ta là Tiểu Trư hơn."

Ta cười thẹn thùng, hình như khuôn mặt cũng nhuốm đỏ của hỷ phục mặc trên người.

Một đêm mà cảm xúc lên xuống như vậy, ta thấy thật đau tim! Nhưng điều đó không còn quan trọng nữa. Cái chính là bây giờ Tiểu Trư đã là của ta, ha ha ha.

Cuộc sống sau này của ta và Tiểu Trư sẽ bình yên, hạnh phúc và ngọt ngào. Có lẽ ta nên trổ tài viết một cuốn thoại bản kể về mối tình của ta và sư phụ mới được. Nhất định sẽ bán rất chạy cho coi.

Mùa xuân năm Đinh Hợi, thiên nguyên năm thứ hai mươi hai, ta hạ sinh hai tiểu hài tử. Một trai một gái, nhìn chúng nó rất kháu khỉnh, Tiểu Trư lại như bà mẹ mới sinh, cảm xúc dạt dào mà rơi nước mắt, làm ta một phen cười bể bụng.

Hạnh phúc mỹ mãn, tương lai rộng mở, bình bình an an!

End.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play