Anh không hôn cô nữa thay vào đó là ôm cô thật chặt, cô cũng mỉm cười ôm lấy eo anh.

Giọng anh trầm thấp: “Lấy anh nhé! Chúng ta kết hôn được không?”
Tim cô đang đập mạnh đột nhiên như dừng lại chậm mất một nhịp, cô vẫn chưa tin vào tai mình liền hỏi lại: “Anh là đang cầu hôn em?”
Phó Mặc Thần thừa nhận: “Đúng vậy!”
Cô đẩy anh ra, vẻ mặt đầy kiêu ngạo: “Không có nhẫn với hoa anh nghĩ em sẽ đồng ý?”
Phó Mặc Thần còn tưởng cô không đồng ý, quả thực trong lòng có chút lo sợ nhưng những lời của cô đã làm anh cảm động hơn bao giờ hết, anh cười khẽ: “Phó Mặc Thần anh thiếu sao?”
Anh móc trong túi áo ra một chiếc hộp bằng nhung màu đỏ mận, bên trong đó là một chiếc nhẫn được khảm bằng kim cương sáng lấp lánh.
Phó Mặc Thần quỳ xuống, đưa chiếc nhẫn trước mặt: “Tô Tư Yên, lấy anh nhé!”
Tô Tư Yên bật khóc, những giọt nước mắt của sự cảm động và hạnh phúc.
“Em đồng ý!”
Phó Mặc Thần mỉm cười đeo nhẫn cho cô, vẫn là chiếc nhẫn ấy nhưng có điều là cái mới.

Cô ngắm nhìn kỹ chiếc nhẫn trên ngón áp út, trên đó có khắc sâu 8/4/20xx - ngày hai người lần đầu gặp với chữ FE in đậm.
“Giống với cái trước đây?”

“Cái trước kia đã là quá khứ, anh muốn nó sẽ mãi cất giữ những kí ức không vui vào đó.”
“Có thể hứa với em nhất định không được lừa dối, nhất định là như vậy.

Nếu anh thực sự không còn yêu em nữa cứ nói thẳng với em, em sẽ rời đi mà không oán hận, đừng lừa dối em, em sợ khi phát hiện ra sẽ không chịu được.”
“Sẽ không như vậy!”
Cô ôm anh thật chặt, sau hôm nay có lẽ mọi thứ sẽ thay đổi, dù có ra sao cô cũng sẽ chấp nhận, cô tin vào sự lựa chọn lần này của bản thân, cô tin Phó Mặc Thần đối với cô là thật lòng.
--------------------------
Hai người bước vào sảnh, tay nắm chặt tay khiến mọi người chú ý.

Vẻ mặt cô hạnh phúc, có lẽ ai cũng đoán được rồi bây giờ chỉ cần cô mở lời nữa mà thôi.
Tô Hà nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út và vẻ mặt kia thì đã biết sự lựa chọn cuối cùng của cô rồi.

Bà cũng không tỏ thái độ gì, lần này bà sẽ không xen vào, mọi việc đều do cô quyết định.
Tô Tư Yên mở lời: “Bà nội, cha, mẹ, giới thiệu với mọi người bạn trai của con-Phó Mặc Thần.”
Hàn Mạch gật đầu, Kỷ Mạch Hằng và Tô Hà không nói gì.

Phó Mặc Thần đứng dậy thưa chuyện: “Hôm nay cháu tới đây thực ra là có hai mục đích, một là thăm Kỷ lão phu nhân, hai là cháu muốn xin phép mọi người kết hôn với Tô Tư Yên.”
Không khí trong nhà đột nhiên trở lên im lặng, Tô Hà chưa từng nghĩ sẽ nhanh như vậy.

Bà vốn dĩ chỉ tưởng rằng hai đứa nhỏ mới làm lành với nhau.

Kỷ Mạch Hằng đựng dậy: “Cậu Phó, chuyện này cứ để sau hãng nói, hôm nay tới đây thôi.

Chú Tôn tiễn khách giúp cháu!”
Kỷ Tôn đứng dậy gật đầu: “Được!”
Nụ cười trên miệng Tô Tư Yên chợt căng cứng, méo mó.

Phó Mặc Thần không nói gì nữa, chỉ nhìn cô gật đầu rồi theo sau Kỷ Tôn ra về.
Hàn Mạch thấy vẻ không vui của Kỷ Mạch Hằng cũng không nói gì.

Sau khi Phó Mặc Thần rời đi, không khí trong nhà nặng nề đến khó thở.

Để kết thúc bầu không khí này Tô Tư Yên chất vấn: “Tại sao cha lại làm vậy?”
Kỷ Mạch Hằng nhìn Tô Tư Yên, con gái của ông, đứa con gái xa cách bao nhiêu năm trời mới được gặp lại.

Quả thực lòng ông có một chút ích kỉ, ông vẫn chưa muốn gả con gái đi.

Nhưng đó chỉ là một phần nhỏ trong các lí do mà ông lại hành xử như vậy.
“Các con còn trẻ không cần gấp gáp như vậy, để người lớn xem xét trước về cả phía cả hai bên.

Kết hôn không phải chuyện nhỏ, hơn nữa cậu ta lại là người thừa kế duy nhất của Phó gia, con cũng vậy, hương quả cuối cùng của nhà họ Kỷ, không thể thông qua một lời nói mà quyết định được.”
Tô Tư Yên im lặng dường như không muốn nghe, đứng dậy rời khỏi đó.

Tô Hà kéo tay cô lại: “Nghe cha con nói trước, nếu con cứ cố chấp như vậy thì đừng gọi ta là mẹ nữa.”
Kỷ Mạch Hằng Hằng lắc đầu: “Đừng ép con, anh và em nên để cho nó tự suy nghĩ.”
Tô Hà cho rằng: “Anh đừng cản em nữa, nó không thể cứ cố chấp lao vào như vậy, em đã nói rất nhiều lần rồi, Tô Tư Yên, có phải con lớn rồi nên không cần người mẹ này nữa, người con quan tâm có phải chỉ mỗi người đàn ông kia?”
Kỷ Mạch Hằng lên tiếng: “Được rồi Tô Hà, hôm nay đến đây thôi.”
Tô Hà kiên quyết, bà đẩy Kỷ Mạch Hằng ra: “Anh để em nói, em phải nói cho nó hiểu, nó không thể cứ u mê mãi như vậy được.”
“Đủ rồi mẹ, mọi người thực ra luôn ích kỷ suy nghĩ cho bản thân mình, cả cha lẫn mẹ đều ích kỷ, có người nào từng đứng ở góc độ của con không? Mẹ luôn nói con lên làm thế này, không nên làm thế kia, có bao giờ mẹ nghĩ con cần gì không? Con cũng là một con người mà, con có suy nghĩ riêng của chính mình, có lựa chọn yêu ai, tại sao mẹ cứ phải áp đặt con? Con muốn sống như những gì con lựa chọn, con không cần ai quan tâm, không cần suy nghĩ hộ con cả.

Vậy nên, mẹ à, buông tha cho con được không? Mặc kệ con sống chết ra sao, con không bất cứ ai cả… không cần, thực sự không cần.”
“Chát!”
Âm thanh chói tai vang lên, tất cả mọi người chứng kiến đều bàng hoàng, Kỷ Mạch Hằng kéo Tô Hà ra: “Tô Hà, em bình tĩnh lại đi.”
“Anh bảo em bình tĩnh làm sao đây? Con em nó dám nói là không cần, nó lại dám đứng trước mặt em nói những lời đó.

Bao năm qua em chịu vất vả khổ cực, mang nặng đẻ đau để sinh ra nó vậy mà bây giờ nó lại nói những lời đó…”
Tô Tư Yên ôm má, nước mắt cô chảy xuống, mẹ cô thế mà lại ra tay đánh cô.

Từ nhỏ tới lớn mẹ chưa từng đánh cô cho dù cô có phạm lỗi gì cũng chỉ bảo nhẹ nhàng: “Mẹ đánh con…”
Tô Tư Yên chạy thẳng ra bên ngoài, Kỷ Mạch Hằng có ý đuổi theo nhưng bị Tô Hà ngăn cản lại, Hàn Mạch chứng kiến cảnh này không chịu được mà ngất xỉu.
“Lão phu nhân….”
Kỷ Mạch Hằng liền cấp cứu cho bà, một lát sau khi ổn định mới cho người đi tìm Tô Tư Yên.

----------
Tô Tư Yên dọn ra ở khách sạn, Tô Hà nhốt mình trong phòng, mấy ngày liền không ăn không uống.

Kỷ gia bây giờ rất loạn, Kỷ Mạch Hằng bận bịu việc ở bệnh viện cũng không có thời gian để ý tới Tô Hà.

Buổi tối sau khi đi làm về liền không thấy Tô Hà đâu, ông tưởng bà đã thay đổi suy nghĩ, ra ngoài dạo chơi nên không để tâm lắm.
Kỷ Mạch Hằng lấy đồ trong tủ bước vào nhà tắm.

Vừa mở cửa phòng tắm ông liền kinh hãi cảnh tượng trước mắt.

Tô Hà nằm trong bể tắm đầy máu, mắt nhắm nghiền.

mùi máu tanh nồng trong phòng càng làm ông gấp gáp.

Kỷ Mạch Hằng vội bế bà về giường sơ cứu.

Vết cắt trên tay không lớn nhưng do mắc bệnh Hemophilia nên mới trở nên nghiêm trọng.

Ông lấy Desmopressin trong tủ tiêm vào tĩnh mạch giúp bà.

Sau khi xong xuôi liền thay đồ rồi đưa bà tới bệnh viện.
Vừa tới bệnh viện Kỷ Mạch Hằng trực tiếp đưa bà tới phòng cấp cứu, bố trí người đi lấy máu.

Thực ra căn bệnh Hemophilia này không nguy hiểm lắm nhưng đặc điểm của nó là sẽ rất khó cầm máu dù chỉ là vết thương nhỏ..


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play