Thanh Thiện vừa quay người định rời đi thì chợt Linh Nhâm lại nói;

“Chờ chút, huynh đệ có thể cho ta biết cao danh quý tánh, để sau này cảm tạ”

Nghe những lời này Thanh Thiện cũng không khỏi buồn cười, hắn nghĩ thầm; “ sặc mùi tàu khựa, chắc hẳn nàng là đệ tự của một môn phái lâu năm nào đó, cả ngày chỉ nghe mấy lão già bất tử râu dài tới rốn thuyết giảng nên bị nhiễm đây mà ha .. ha .. ha ..”

Tuy rằng trong lòng nghĩ vậy nhưng hắn cũng đã từng tiếp xúc qua vài lão bất tử, với lại trước mặt mỹ nhân cũng không nên tỏ ý khiếm nhã. Cho nên hắn quay lại nói;

“tên Thanh Thiện, còn việc cảm ơn hay hậu tạ gì đó thì không cần đâu, sau này nếu có duyên gặp lại thì mời nhau cốc Trà chanh hoặc Trà đá là được rồi hì hì”

Nói xong hắn nháy mắt cười với hai nàng rồi lại nói;

“thế không biết hai vị xưng hô thế nào?”

Linh Nhâm trong lòng rất có hảo cảm với thiếu niên trước mắt này nên cũng không giấu diếm nói;

“Linh Nhâm, năm nay 43 tuổi đang là đệ tử Phong Hổ Môn. Còn đây là Liên Như, 19 tuổi cũng mới gia nhập môn phái không lâu”

Lần này thì Thanh Thiện xém chút té ngửa, hai mắt mở to như hai đèn của ô tô tải nhìn Linh Nhâm, miệng thì lắp bắp nói không lên lời;

“cái .. cái gì cơ? Chị 43 tuổi á? Hic hic gái 20 còn chạy dài chưa theo kịp”

Trong lòng Linh Nhâm thoáng ngọt ngào. Là phụ nữ có ai không thích mình được khen là xinh đẹp cơ chứ? nhất là vừa rồi Thanh Thiện thực sự khen tự đáy lòng, không hề giả dối.

Cho đến bây giờ, sau khi nghe Linh Nhâm giới thiệu thì Thanh Thiện mới chợt nhớ ra. Thì ra cô gái xinh đẹp kia trước là đệ tử của Hoàng La, có tên là Liên Như. Ngay từ đầu gặp nàng hắn đã thấy quen quen nhưng lại không nhớ ra, cho nên cũng chỉ nói với Hỏa Long rằng hai người này có quen biết với hắn. lần đó khi giết chết Hoàng La xong hắn cũng chỉ để tâm đến việc Hắc Long bang chứ không có chú ý nhiều đến hai người Lộc Thiên cùng Liên như, cho nên hắn nhất thời không nhớ được cũng là lẽ thường tình.

Lúc này mới thấy Liên Như nhỏ nhẹ nói;

“Cảm ơn đã cứu mạng chúng ta!”

Vừa nói nàng vừa hướng Thanh Thiện gật đầu nhẹ, hiển nhiên trong suy nghĩ của nàng vẫn còn chút ngại ngùng. Thanh Thiện cũng chỉ khẽ cười với nàng rồi gật đầu, đoạn hắn lại hỏi;

“không biết hai người vì sao lại xảy ra xung đột với con giun lửa kia vậy?”

Linh Nhâm khẽ tức giận trả lời;

“ta vốn cùng Như sư muội, sống trên môn phái thật buồn chán, hết tu lại luyện, nay muốn đi dạo khắp nơi vui chơi một chuyến cho thoải mái, ai ngờ vừa đến Hà Nội thì đã gặp tên sắc lăng đó, hừ.”

Thanh Thiện khó hiểu nhìn hai người, lại hỏi;

“chị đã đạt đến cấp bẩy Nghịch Thiên giả trong khi hắn chỉ có cấp sáu trung kỳ, sao lại dễ dàng để hắn chiếm tiên cơ vậy?”

Hai người nghe vậy thầm giật mình, sau đó Liên Như thoáng đỏ mặt, cúi xuống nhỏ giọng nói;

“là ta sơ ý. Ta không tra ra được khí tức của hắn, vốn nghĩ hắn mạnh hơn ta rất nhiều cho nên có hơi hoảng loạn, hơn nữa…hơn nữa hắn cứ nhắm vào.. nhắm vào…mà đánh. Ta …”

Nói đến đây mặt hai nàng đã đỏ như Gấc chín. Thanh Thiện nghe xong liền hiểu ngay ra vấn đề, hắn cũng hết cách. Trong bụng nghĩ thầm; “ đúng là con gái có khác, thật là sâu sắc cũng chỉ như cái Cơi đựng Trầu.”

Quả thực hai nàng mặc dù tu vi khá cao nhưng hiển nhiên kinh nghiệm chiến đấu quá ít. Cũng may là Hỏa Long hắn chỉ muống “hưởng thụ” hai nàng, chứ nếu hắn muốn giết hai nàng thì khỏi cần nghĩ cũng biết rồi. Trong chiến đấu làm gì có minh chiêu với lại ám chiêu chứ, cứ đánh thắng đối thủ là tuyệt chiêu. Hỏa Long hắn cứ nhằm ngực hai nàng mà vỗ tới, hiển nhiên hắn đã nắm rõ được tâm lý của hai nàng, kể ra hắn đúng là một cao thủ tình trường haha.

Ba người đứng nói chuyện với nhau một hồi lâu, có vẻ như rất hợp nhau. Có lẽ người vui nhất là Liên Như, nàng vẫn thường hay nghĩ đến hắn nay lại có cơ hội được nói chuyện và hiểu hắn nhiều hơn, trong lòng nàng cảm xúc cũng dâng lên mãnh liệt. Bất quá nàng cũng không dám thổ lộ. Lúc này, thời gian cũng không còn sớm nữa, Thanh Thiện cũng tạm biệt hai người rời đi. Hắn không biết rằng có một nữ nhân đứng nhìn bóng hắn khuất dần trân trời, trong ánh mắt thoáng lộ rõ một tia cổ quái, tiếc nuối.

Lại nói về Hỏa Long, hắn cũng không rời đi xa, bởi vì hắn phát hiện khu rừng núi Hòa Bình này ở sâu bên trong có một nơi linh khí khá là nồng đậm, thật thích hợp cho việc tu luyện của hắn. Tuy nhiên thật là khổ cho nơi đây, từ ngày có hắn ở lại thì thường xuyên xảy ra hiện tượng cháy rừng, tuy rằng không có lớn lắm nhưng cũng không phải là nhỏ, hiển nhiên đây là “tác phẩm” của Hỏa Long tu luyện gây ra.

Vốn là nơi đây cũng có một vài dân tộc ít người sinh sống, họ lấy việc phát nương, làm rẫy trồng trọt để sống qua ngày. Bỗng nhiên thời gian gần đây cháy rừng xảy ra ngày càng nhiều làm họ vô cùng lo lắng, cứ nghĩ rằng đã đắc tội với một vị Thần Rừng nào đó. Lại thêm việc có một vài thôn bản bị mất Trâu, mất Bò một cách bí ẩn, khiến họ càng tin thêm vào điều đó.

Vào một đêm nọ, ánh trăng chiếu xuống một khu rừng những tia sáng mờ ảo. vốn dĩ hôm đó là ngày rằm, trăng rất sáng nhưng khi chiếu qua những tán cây rừng rậm rạp đan xen, xuống dưới mặt đất chỉ còn mờ mờ ảo ảo. một vị thầy lang vào rừng hái thuốc để chữa trị cho một bệnh nhân trong bản. bởi vì loại thuốc này chỉ có thể hái được nó vào ngày rằm trăng tròn, như vậy mới có tác dụng. thầy lang nọ đang dò dẫm một mình hái thuốc thì chợt nhìn thấy một vùng sáng đỏ rực phía xa xa, lại nghe có tiếng kêu của một con Trâu. Vị thầy lang đó bèn đứng lại nhìn cho rõ, xem là chuyện gì đang xảy ra. Hic hic không nhìn thì thôi, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, vị thầy lang này chân tay bủn rủn không đứng vững nổi, chỉ thiếu điều “tè” ra quần nữa thôi.

“phừng…phừng…”

Từng đạo hỏa quang nóng rực bắn vào thân thể con Trâu, không đầy vài nhịp hô hấp đã nướng chín nó, rồi một thiếu niến đứng trong đám lửa xé đùi con Trâu ra đánh chén một cách ngon lành. Thoáng cái, con Trâu chỉ còn lại bộ xương cùng nội tạng.

Thì ra thiếu niên trong đám lửa đó chính là Hỏa Long. Ban đầu hắn vốn không có cái “sở thích” kỳ quái như vậy, bởi vì ở đẳng cấp hiện tại hắn không cần ăn uống cũng được, chỉ cần chuyển hóa linh khí thành dinh dưỡng là xong. Chẳng qua hai lần bại dưới tay Thanh Thiện, lại bị bại bởi cùng một chiêu “sóng chấn”. Nỗi nhục này không làm sao hắn tiêu hóa cho nổi, vậy nên hắn điên cuồng tu luyện không ngừng nghỉ một giây phút nào. Linh Khí nơi đây vốn nồng đậm hơn các nơi khác rất nhiều, bất quá vẫn không đủ cung cấp cho hắn. một hôm hắn đang vừa mệt vừa khát thì có một con Nai rừng đi qua, tâm ý hắn chợt dao động, thế là con Nai kia đã làm dịu cơn khát và mệt mỏi của hắn, và cũng từ đó việc này thành “sở thích” của hắn.

Sau khi Hỏa Long “đánh chén” sạch sẽ một con Trâu, hắn vô cùng thỏa mãn phi thân lao vút đi một nơi khác tiếp tục luyện tập. hắn không hề hay biết rằng có một vị thầy lang đang nằm mọp dưới đất không ngừng run rẩy.

Cho đến khi gần sáng, vị thầy lang này mới bình tĩnh trở lại làng của mình. Vị thầy lang này đem đầu đuôi câu truyện mình thấy được đi kể cho mọi người trong làng. Sau đó không hiểu mọi người truyền tai nhau hay suy luận thế nào mà “sự tích Ma Cà Rồng” đã được xuất bản ra đời. Quả thực là “Miệng lưỡi thế gian” không thể biết thế nào mà lần cả haha khó đỡ thật.

*********

Thái Cực có từ Tiên thiên, bắt đầu từ vạn vật, là thứ bác đại tinh thâm nhất thiên hạ. Chân lý chân nghĩa của Thái Cực hoàn toàn ở trong một quyển Tiên Thiên Thái Cực đồ phổ, thuộc Thiên nhân sở hữu, không truyền hậu thế, chỉ vì người hiểu được chân nghĩa của Thái Cực có thể ngang hàng với thần nhân, đạo trời không cho phép.

Nhưng không biết mấy trăm nghìn năm trước, Tiên Thiên Thái Cực đồ phổ thất lạc nhân gian, được một người tự xưng là Thái Cực Đạo Nhân đoạt được. Thái Cực Đạo Nhân lấy kỳ tài có một không hai lại từ trong Thái Cực đồ phổ ngộ ra Thái Cực chân nghĩa, khai sáng mạch Võ Đang, được thiên hạ kính ngưỡng. Sau đó Thái Cực Đạo Nhân lại từ đồ phổ ngộ ra Thái Cực chân lý, rồi vũ hóa phi thăng. Thái Cực đồ phổ liền trở thành vật chí trân của Võ Đang. Trước khi Thái Cực Đạo Nhân vũ hóa đã truyền toàn bộ tâm pháp Thái Cực cho môn nhân, nhưng mà, không ai có thể từ trong đồ phổ ngộ ra Thái Cực chân nghĩa nữa, đừng nói đến ngộ ra chân lý của nó. Người ngẫu nhiên có thể ngộ ra Thái Cực chân nghĩa cũng cực hiếm hoi. Thế là Thái Cực từ từ suy thoái, thậm chí là nỗi nghi ngờ cho hậu nhân. Võ Đang cũng từ thịnh chuyển suy.

Đời đời các vị Trưởng môn Võ Đang sau này chưa có một ai có đủ thiên tư để tu luyện thành Thái Cực. Bất quá đứng trước nguy cơ diệt vong của môn phái thì cũng có một vài vị Trưởng Môn sáng tạo ra những ngạch Thái Cực khác dễ tu luyện hơn, nhưng không thể đại thành. Cho nên thời nay chúng ta vẫn thấy có rất nhiều ngạch Thái Cực như Ngô Gia Thái Cực, Trần Gia Thái Cực ..v.v..

Tuy nhiên, hiện tại đang có một kẻ có khả năng đại thành Thái Cực. Hắn có hai linh hồn trong một thân thể để tu luyện, từ trước tới nay cũng chỉ mình hắn tu thành hai linh hồn, một là hắc, một bạch, chỉ cần tu luyện đại thành, tới lúc đó hợp nhất hai linh hồn hắn sẽ là thiên đạo, thiên đạo cũng là hắn.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play