Sau đó hùng hổ vào nhà, sau khi rửa mặt nàng lại đổi ga giường, tức giận nằm trên giường không ngủ yên được.
Bên ngoài mưa nhỏ vẫn đang rơi dày đặc, mặc dù dưới hiên có mái che nhưng vẫn bị hắt nước mưa vào, hơi thở ẩm ướt từ trước mặt đánh tới, không cảm thấy lạnh, ngược lại còn vô cùng thoải mái.
Giờ này đã gần giờ Tý rồi, Thái Bình Vương vẫn giống như trước đây bị đuổi ra ngoài, kéo vạt áo, tóc dài xõa tung, thậm chí còn đi chân đất giẫm lên mặt đất ướt sũng, mặc dù là đàn ông nhưng làn da hắn trắng ngần như được nung qua lửa, ngón chân như ngọc giẫm lên mặt đất màu xám đen, sinh ra cảm giác mãnh liệt khiến người ta muốn vấy bẩn hắn.
Hắn đứng trong đêm, dưới hiên đốt đèn lồng đỏ, cũng không như trước đây vô cùng lo lắng vì bị đuổi ra ngoài, mà chỉ ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm đèn lồng, tóc dài vì động tác của hắn mà tản ra sau vai, hầu kết nhẹ nhàng nhúc nhích, góc nghiêng là đường cong tuấn tú ép người, Thúy Nga nghe thấy âm thanh bước đến hỏi có cần phục vụ gì không, cũng hoảng hốt trong chốc lát.
Thúy Nga từng gặp rất nhiều người, nhưng nam chủ nhân bây giờ của nàng ta, quả thật là người đàn ông xuất trần nhất nàng ta từng gặp, cho dù trước đây mặc áo vải thô, cũng khó mà che giấu được vẻ sang trọng, nghe thấy giọng nói của Thúy Nga, hắn hơi nghiêng đầu, con ngươi màu lạ dưới ánh đèn lồng đỏ chiếu xuống mang theo vẻ đẹp yêu dị, nhưng mà tập trung nhìn kỹ, trong đó lại ẩn chứa dịu dàng giống như hơi nước nhàn nhạt không tan ra được, mặt mày tuấn tú đến mức không giống người thật.
Thúy Nga cảm thấy bước chân mình bị ánh nhìn chăm chú của hắn ngăn cản, không hiểu được tình cảm dịu dàng trong mắt hắn, nhưng mà nàng ta chỉ mất tập trung trong chốc lát, nhìn sang, nam chủ nhân đã lộ ra gương mặt lạnh lùng, trong mắt lộ ra vẻ lạnh lẽo cao không thể chạm vào, nào còn chút ý xuân gì chứ?
Thúy Nga cung kính cúi đầu, đi được hai bước, đã phát hiện nam chủ nhân lại đi chân đất giẫm lên mặt đá lạnh, chân mày hơi nhúc nhích, đứng cách một khoảng hỏi: "Lão gia, cũng nên để Thúy Nga lấy giày đến chứ?"
Ánh mắt Thái Bình Vương lướt qua nàng ta, nhìn thấy một bóng đen lóe lên sau lưng cách nàng ta không xa, một lát sau mở miệng nói: "Không cần.""
Thúy Nga nhanh chóng lui xuống, Thái Bình Vương tiếp tục đứng dưới hiên, thậm chí hắn vẫn còn mặc bộ quần áo vừa mới bị Đỗ Thư Dao làm cho xộc xệch kia, bên trên còn dính mấy vết bẩn, mà khi Thúy Nga lui xuống, ý lạnh quanh người hắn lại rút đi, có phần không tập trung gẩy gẩy tóc mình, toàn thân lộ ra cảm giác thỏa mãn khó mà kể xiết.
Ở trong phòng, Đỗ Thư Dao tức giận đến mức đau đầu, Thái Bình Vương đứng dưới mái hiên vươn tay bắt côn trùng nhỏ bay qua chơi đùa.
Đỗ Thư Dao trằn trọc không ngủ được, nằm sấp trên giường nhìn Thái Bình Vương chân trần không đeo giày, nhíu mày.
Thái Bình Vương nhảy qua nhảy lại dưới dãy đèn lồng, đuổi theo một con chuồn chuồn bay theo ánh sáng.
Đỗ Thư Dao thật sự không đành lòng, nhíu mày xách giày đi ra, đã nhìn thấy Thái Bình Vương đang cầm con chuồn chuồn vừa bắt được nhét vào miệng.
Cho nên mỗi ngày Đỗ Thư Dao đều đối mặt với bó hoa tươi run rẩy mang theo sương sớm, cũng chỉ ngầm hiểu cười một cái, không có bất kỳ biểu hiện gì, thậm chí chưa từng nói một câu đặc biệt gì với Nhật Thực khi chỉ có một mình, cũng không hề nhìn hắn ta nhiều hơn một cái, tầm mắt mỗi ngày dường như chỉ đuổi theo Thái Bình Vương, thậm chí còn chuẩn bị mời tiên sinh dạy học đến phủ tiếp tục dạy hắn biết đọc biết viết.
Nhật Thực vẫn chưa hề được Đỗ Thư Dao đáp lại, cuối cùng một ngày nào đó, ban đêm Đỗ Thư Dao đi theo Thúy Nga xem một con mèo hoang ở góc tường sinh con xong, khi quay về, giữa đường hắn ta từ trên cây nhảy xuống, dễ dàng điểm huyệt Thúy Nga hôn mê, đứng trước mặt Đỗ Thư Dao.
"Vương phi." Nhật Thực không đeo khăn che mặt, tóc buộc nghiêm chỉnh trên đỉnh đầu, gương mặt tuấn tú kiên cường, hắn ta từng bước đến gần Đỗ Thư Dao, Đỗ Thư Dao theo bản năng lui về sau từng bước, hơn nữa còn nhíu mày: "Nhật Thực?"
"Vương phi." Nhật Thực lại gọi một câu, nhưng không quỳ xuống, cũng không hành lễ, chỉ dùng ánh mắt sáng quắc nhìn Đỗ Thư Dao chằm chằm, hỏi: "Tại sao vương phi không nhìn ta."
Đỗ Thư Dao:...
Người cổ đại không phải rất kín đáo sao, theo đuổi thế này cũng quá thẳng thắn rồi.
Đỗ Thư Dao không chống đỡ được, giả ngu hỏi: "Tại sao ta phải nhìn ngươi."
Nhật Thực nhìn nàng chằm chằm, tầm mắt như con dao được nung đỏ, cạo từng tấc từng tấc trên da thịt nàng, hắn ta nhìn chằm chằm Đỗ Thư Dao như vậy, quỳ xuống cạnh chân nàng, vươn tay nắm chặt vạt áo trên cánh tay áo của nàng, si mê nói: "Ta cho rằng vương phi thích hoa của ta, cũng sẽ thích ta."
Đỗ Thư Dao hít thở rối loạn, nàng nhìn Nhật Thực, quả thật rất hấp dẫn người ta, nhưng sau khi điên cuồng đều phải trả giá rất cao, nàng tự thấy mình không trả được cái giá kia.
"Ngươi đã gọi ta là vương phi." Đỗ Thư Dao nói: "Thì cũng biết, ta chẳng thể cho ngươi cái gì hết."
Nhật Thực chỉ chậm rãi cười, dường như bắt được dao động trong giây lát trong mắt Đỗ Thư Dao, hắn chậm rãi thả vạt áo kia ra, vô cùng to gan với tay vào trong tay áo rộng rãi của Đỗ Thư Dao, nắm được bàn tay nhỏ bé vừa mềm vừa ấm của nàng, nắm chặt trong lòng bàn tay có vết chai mỏng của hắn ta.
Đỗ Thư Dao run lên rõ ràng, Nhật Thực kéo tay nàng đặt cạnh môi mình, cúi đầu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT